“Giết sạch!” Lữ Thiên Cô hưng phấn hét lên một tiếng, lưỡi hái trong tay múa lên, bức về phía Chu Chính.
Chu Chính vung Nghịch Lân kiếm miễn cưỡng chống đỡ dưới sự hợp lực giáp công của Lữ Thiên Cô và Lữ Thiên Mãn, nhưng hắn lại lo lắng tình hình bên kia hơn. Lữ Hạo Tiên còn chưa ra tay, Lữ Phàm Tiên thì hoàn toàn áp chế Lý Oai và Nam Cung Tịch Nhi.
“Ngươi bị thương rất nặng a, đáng tiếc, xem ra hôm nay không được thấy Vạn Đạo Tâm Môn thật sự.” Lữ Phàm Tiên cười.
Lam Ngọc Trạch đáp xuống bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi, thấp giọng nói: “Sư tỷ.”
Nam Cung Tịch Nhi cầm kiếm chắn trước mặt hắn, trả lời: “Bảo mọi người đừng tiến lên, nếu thấy tình thế không ổn, lập tức chạy, không cần quan tâm chúng ta.”
Lam Ngọc Trạch nhìn qua những người trước mặt, không hỏi nhiều, trong lòng đã có đáp án: “Mọi việc đều nghe sư tỷ.”
“Tranh thủ giúp ta một chút thời gian.” Tay phải Nam Cung Tịch Nhi nhẹ nhàng xoay tròn, chân khí ngưng kết trên tay.
Lữ Phàm Tiên chú ý tới biến hóa trên tay Nam Cung Tịch Nhi, phất trần trong tay vung lên, lập tức xông tới phía trước, Lam Ngọc Trạch thấy thế, quạt xếp trong tay vung lên, đột nhiên áp xuống, cặp mắt trước nay luôn cười híp thành một đường cuối cùng cũng mở to, lộ ra con ngươi hung ác, sáng như rắn!
“Ồ?” Phất trần trong tay Lữ Phàm Tiên không thể mở ra như cánh chim nữa, ngược lại là bị quạt xếp đè xuống, trong vẻ mặt hắn toát ra một tia kinh ngạc.
“Đi chết đi!” Lam Ngọc Trạch đáp xuống đất, gập quạt xếp lại, đâm tới ngực Lữ Phàm Tiên.
“Có thể ngăn cản một chiêu của ta, không tồi.” Khóe miệng Lữ Phàm Tiên hơi nhếch lên, trong giọng điệu đã có chút giận dữ, tay trái hắn giơ ra, nắm lấy quạt xếp của Lam Ngọc Trạch.
“Đáng chết!” Quạt xếp trong tay Lam Ngọc Trạch bị nắm lấy, tức thời hóa thành bụi, hắn lập tức thu tay trốn về sau, nhưng đã muộn, phất trần trong tay phải Lữ Phàm Tiên vung lên, đánh về phía hắn, lúc này lại có một đám bướm lặng lẽ đậu lên phất trần, cũng hóa đi sát khí trên phất trần.
“Lạc Điệp?” Lữ Phàm Tiên hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu, phát hiện một đám bướm ngũ sắc sặc sỡ che trời lấp đất, đã hoàn toàn vây quanh hắn, những người xung quanh cũng biến mất một cách khó hiểu.
“Bất tri chu chi mộng vi hồ điệp dữ, hồ điệp chi mộng vi chu dữ?” Lữ Phàm Tiên cười, cắm phất trần trong tay xuống đất, những con bướm đó liền tan thành tro bụi, phiêu tán theo gió.
Ảo ảnh tan đi, Hoa Niệm Điệp bị chấn động lùi về sau ba bước, Lữ Phàm Tiên vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy một cây thước trên đỉnh đầu hắn.
Thước của tứ quân tử Lý Oai, Tam Quỳ Thủ!
“Quỳ!” Lý Oai gầm lên một tiếng, vung thước xuống.
“Một cây thước của phàm nhân, cũng muốn tiên nhân ta quỳ?” Tay trái Lữ Phàm Tiên đánh ra một chỉ, điểm vào thân thước, nhưng chỉ nghe thấy “Rắc” một tiếng, xương ngón tay Lữ Phàm Tiên đã bị cây thước kia đánh gãy.
Bên kia, Nam Cung Tịch Nhi đã ngưng khí xong, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Lữ Phàm Tiên: “Ngươi muốn thấy Vạn Đạo Tâm Môn thực sự, thì ta cho ngươi xem!” Nói xong, hai tay nàng đẩy ra, một luồng chân khí ngưng kết lại thành một hình bát quái cực lớn đánh về phía Lữ Phàm Tiên, Lữ Phàm Tiên muốn tránh, nhưng cây thước trên đầu lại vây khốn hắn, hắn chỉ có thể cầm phất trần bên tay phải, đánh về phía hình bát quái kia.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng lớn, bụi mù tràn ngập, tất cả mọi người giữa sân đều lấy tay che mắt, đồng loạt né tránh. Đám người Lý Oai và Lam Ngọc Trạch trực tiếp bị đánh bay ra.
Nam Cung Tịch Nhi nôn ra một ngụm máu tươi, quỳ một gối xuống đất: “Thành công chưa?”
“Vẫn là quá ngây thơ rồi.” Một giọng nói mang theo vài phần hàn ý vang lên sau lưng nàng, Nam Cung Tịch Nhi vội vàng xoay người muốn tránh, lại bị phất trần của Lữ Phàm Tiên trực tiếp đánh hôn mê. Lữ Hạo Tiên điểm chân một cái, đi tới bên cạnh Lữ Phàm Tiên, thấp giọng nói: “Ta mang nàng đi trước.”
“Được. Đám người Học Cung này làm ta rất không vui, ta muốn giết sạch bọn họ.” Lữ Phàm Tiên lạnh lùng nói.
“Mời tận hứng đi.” Lữ Hạo Tiên ôm Nam Cung Tịch Nhi xoay người rời đi.
“Bỏ xuống!” Chu Chính đứng dậy muốn đuổi theo, lại bị hai lưỡi hái của Lữ Thiên Mãn và Lữ Thiên Cô chắn trước ngực.
“Đi chết đi!” Lữ Thiên Cô tìm được sơ hở trên người Chu Chính, vung lưỡi hái lên, muốn chém hắn thành hai nửa.
“Một vừa hai phải thôi.” Một thanh kim đao đặt trên cổ Lữ Thiên Cô, sau đó trường đao chém xuống, muốn lấy đầu hắn.
“Là ai!” Lữ Thiên Mãn vội vàng kéo cổ áo Lữ Thiên Cô, lùi nhanh về sau. Nhưng vẫn chậm một bước, thanh kim đao kia trực tiếp gọt mất một phần vai của Lữ Thiên Cô.
“Thấy đao của ta, còn không nhớ ra ta là ai? Chúng ta cũng tính là quen biết đã lâu a.” Người vừa tới đẩy Chu Chính trở về bên cạnh xe ngựa, sau đó vững vàng đáp xuống đất, khiêng kim đao trong tay lên vai.
“Hắn là tên ở Ác Ma thành kia!” Lữ Thiên Cô dùng tay bịt máu tươi đầm đìa trên vai, trong giọng nói tràn đầy oán hận.
“Ác Ma thành, Mạc Vấn, cùng với ——” Khóe miệng Mạc Vấn hơi nhếch lên, trong giọng nói tràn đầy ngạo nghễ.
“Cùng với Ác Ma thành Cửu Ác, đến đây trợ giúp Học Cung, cùng chung tay làm địch của Doanh Châu.” Có chín người khác đáp xuống sau lưng Mạc Vấn, có người chơi xúc xắc, có người ăn táo, có người vừa đáp xuống đất liền nằm xuống, bộ dạng mỗi người đều vô cùng kỳ quặc, nhìn qua thì hoàn toàn khác biệt với những đệ tử Học Cung ăn mặc lễ độ bên cạnh, chỉ có nho sinh đứng đầu tiên tay bưng quyển sách, giọng nói ôn hoà hiền hậu, là có chút khí chất của Học Cung, người vừa mở miệng nói cũng chính là hắn.
“Ác Ma thành.” Lữ Phàm Tiên nhìn về phía Mạc Vấn, “Các ngươi muốn trở thành địch với Doanh Châu à?”
Mạc Vấn vung trường đao lên, chỉ về phía Lữ Phàm Tiên: “Không chỉ là địch, lần này, còn muốn giết sạch các ngươi.”
Lữ Phàm Tiên mỉm cười: “Thú vị, ít nhất đáng để ta đánh một trận.”
“Lời nói thì hung hăng kiêu ngạo như vậy, nhưng thực ra chẳng phải chỉ muốn ngăn cản chúng ta, để cho đồng bọn của ngươi mang Nam Cung Tịch Nhi đi thôi à?” Mạc Vấn cười lạnh, “Đồng bọn của ngươi, đã có người đuổi theo rồi.”
“Vị bằng hữu đó của ngươi, rất mạnh?” Lữ Phàm Tiên hơi nhướn mày.
“Nàng toàn thân áo đỏ, người đời xưng là kiếm tiên.” Mạc Vấn chém một đao tới Lữ Phàm Tiên.
Ngoài mười dặm, Lữ Hạo Tiên quay đầu, cách đó không xa có một ánh sáng đỏ lập lòe, ngay sau đó một đạo kiếm khí từ phía bắc xông đến.
Một người, một bộ áo đỏ.
Một kiếm, kiếm tên Hồng Nhan.
Tuy thân pháp của Lữ Hạo Tiên rất nhanh, nhưng dù sao cũng mang theo một người, đương nhiên là không chạy nhanh hơn ánh sáng đỏ kia được, chờ hắn quay đầu lần nữa. Một bộ áo đỏ, một thanh kiếm đỏ, đã chắn trước mặt hắn.
“Vị cô nương này là?” Lữ Hạo Tiên dừng lại, hỏi.
“Tức Mặc Kiếm thành, Tức Mặc Hoa Tuyết, là nhị tẩu của người trong tay ngươi.” Tức Mặc Hoa Tuyết lạnh lùng trả lời.
Lữ Hạo Tiên sửng sốt: “Thì ra là con gái của Tức Mặc Tĩnh Trúc, hiện giờ là Hồng Y kiếm tiên.”
“Thả nàng ra, ta không đánh với ngươi.” Tức Mặc Hoa Tuyết chậm rãi nói.
Lữ Hạo Tiên cười: “Sợ là không thể theo ý cô nương.”
“Vậy thì đánh.” Tức Mặc Hoa Tuyết phất tay lên, Hồng Nhan kiếm trực tiếp đâm tới mặt Lữ Hạo Tiên.