Chờ khi Mạc Vấn chạy tới chỗ Tức Mặc Hoa Tuyết, Lữ Thiên Thương đã thu Thiên La Địa Võng, bỏ đi cùng đám người Lữ Phàm Tiên, hắn nhìn nhìn khóe miệng Tức Mặc Hoa Tuyết có vết máu, quan tâm hỏi: “Bị thương?”
“Không đáng ngại, nhưng không ngăn được hắn, Tịch Nhi bị mang đi rồi.” Tức Mặc Hoa Tuyết thu Hồng Nhan kiếm, trong giọng nói có chút ảo não.
Mạc Vấn gật đầu: “Người Doanh Châu, thực lực quả thật là kinh khủng. Nhưng ta vẫn không hiểu, vì sao bọn họ phải mang Nam Cung Tịch Nhi đi?”
“Ta cũng không nghĩ ra.” Tức Mặc Hoa Tuyết lắc đầu.
Những người còn lại của Học Cung lúc này cũng chạy tới, nhìn thấy Tức Mặc Hoa Tuyết, Lý Oai và Chu Chính đều cung cung kính kính hành lễ: “Tức Mặc thành chủ.”
Tức Mặc Hoa Tuyết phất tay: “Không cần khách khí, gọi ta là nhị tẩu.”
“Việc này……” Lý Oai liếc mắt nhìn Chu Chính một cái.
Chu Chính ngược lại không hề do dự, lập tức sửa lời: “Nhị tẩu.”
Ánh mắt của Ác Ma thành Cửu Ác đồng loạt liếc về phía Mạc Vấn, vẻ mặt Mạc Vấn âm trầm bất định, trầm mặc một hồi lâu sau mới nói: “Việc cấp bách hiện giờ vẫn là phải tập hợp nhân mã lại, lần này, chúng ta không thể chờ, cần phải tiến công Doanh Châu trước, đoạt lại Tô Bạch Y và Nam Cung cô nương.”
Trên Doanh Châu.
Huyền Dương cung đã bị san thành bình địa, một đám nam tử đang ngày đêm đẩy nhanh tốc độ dựng lại nơi đó, dưới mệnh lệnh của Lữ Huyền Thủy, nơi này trong mấy ngày tới cần phải dựng lên một sơn trang, đặt tên là Đăng Tiên. Lúc này, Lữ Huyền Thủy đang ngồi trên vách núi, ngửa đầu nhìn sao giăng đầy trời.
“Tôn chủ.” Lữ Hạo Tiên đáp xuống sau lưng hắn.
“Ồ? Tới rồi?” Lữ Huyền Thủy đứng lên xoay người, nhìn nữ tử dựa vào người Lữ Hạo Tiên, “Người này, chính là truyền nhân của Vạn Đạo Tâm Môn?”
“Đúng vậy.” Lữ Hạo Tiên gật đầu nói.
“Tuyệt sắc nhân gian a.” Lữ Huyền Thủy đi tới, giơ tay nâng cằm Nam Cung Tịch Nhi, “Rất tốt. Đóng Vãng Sinh Đinh vào, phong bế công lực của nàng, sau đó đưa vào Noãn Ngọc các, trông giữ cẩn thận.”
“Tuân lệnh.” Lữ Hạo Tiên bế Nam Cung Tịch Nhi lên, vốn muốn đi, lại do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi, “Các phái giang hồ mấy ngày tới sẽ tề tụ ở Nam Hải, tôn chủ tính toán bước tiếp theo sẽ làm thế nào?”
“Bước tiếp theo không cần chúng ta làm gì cả, bọn chúng sẽ tự lựa chọn. Ngươi triệu tập tất cả đệ tử có thể chiến, chuẩn bị nghênh đón, trận huyết chiến đầu tiên đi.” Lữ Huyền Thủy xoay người, tiếp tục nhìn biển sao trên trời, “Triệt để đánh tan bọn chúng trong trận chiến này đi.”
“Triệt để đánh tan bọn họ, vậy……” Lữ Hạo Tiên nhíu mày nói.
“Ngươi có thể lựa chọn thả hai tên quái vật kia ra, chỉ cần ngươi cảm thấy ngươi có đủ dũng khí gánh vác hậu quả.” Lữ Huyền Thủy sâu kín nói.
“Thuộc hạ hiểu rồi.” Lữ Hạo Tiên hít sâu một hơi, mang Nam Cung Tịch Nhi đi xuống, tới một cung điện được trang trí cực kỳ hoa mỹ giữa sườn núi, hắn đặt Nam Cung Tịch Nhi xuống đất, sau đó lấy trong lòng ngực ra bốn cây đinh, vung tay lên, bốn cây đinh liền đâm vào hai tay hai chân Nam Cung Tịch Nhi.
Nam Cung Tịch Nhi bị đau, lập tức tỉnh lại, nàng mở to mắt, nhìn thấy Lữ Hạo Tiên, đang muốn chống đất đứng dậy, lại phát hiện khí lực trong người tiết hết, căn bản không thể động đậy, nàng quát: “Ngươi làm gì?”
“Cô nương đừng hoảng sợ, cứ tạm nghỉ ở nơi này là được, người đâu.” Lữ Hạo Tiên phất tay, hai thị nữ từ trong Noãn Ngọc các đi ra, “Đưa cô nương này tới tẩm điện nghỉ ngơi, nơi này trừ tôn chủ và ba vị tôn sứ ra, không được cho người khác tới gần.”
“Vâng.” hai thị nữ nâng Nam Cung Tịch Nhi lên, đưa nàng vào trong các, Lữ Hạo Tiên xoay người, nhảy thẳng từ trên vách núi xuống, cuối cùng đáp xuống bên bờ một hàn đàm, cá chép vàng đang bơi trong hàn đàm có vẻ bị quấy nhiễu, mặt hồ bình lặng nổi lên gợn sóng.
“Ngươi tới nơi này làm gì?” Một giọng nói bất mãn vang lên, giọng nói kia rầu rĩ, làm như là bị người ta úp một cái lồng lên đầu.
“Nhị lão, bị giam ở đáy hồ lâu như vậy, chẳng lẽ không muốn ra ngoài hoạt động một chút à?” Lữ Hạo Tiên cười hỏi.
“Đáng chết. Lại là cái lý do không thể chối từ này a.” Chỉ thấy mặt đầm nước bỗng nhiên quấy đảo một cái, Lữ Hạo Tiên vội vàng lui lại mấy bước, ngay sau đó là một tiếng nổ vang, nước trong đầm bắn tung lên, một người toàn thân bị trói đầy dây xích đáp xuống trước mặt Lữ Hạo Tiên, hắn để râu quai nón, thân hình cường tráng, “Đã hai mươi năm, lần này lại đánh nhau với ai?”
“Còn cần phải hỏi à?” Có một người khác từ dưới đáy hồ đi lên, so với người vừa rồi mà nói, hắn mặt trắng không râu, thân hình cực kỳ thon gầy, trên người cũng trói đầy dây xích, hắn ngửa đầu nhìn lên, “Ngươi nhìn hướng sao trời này.”
Nam tử cường tráng ngẩng đầu nhìn trời, gãi đầu: “Nhìn không hiểu a.”
“Chúng ta đã không còn ở Nam Vực, Doanh Châu, lại cập bờ lần nữa.” Nam tử thon gầy nói.
Nam tử cường tráng sửng sốt, sau đó trong ánh mắt toát ra vài phần hớn hở: “Thì ra là thế thì ra là thế! Lại có thể đánh với Tô Hàn a! Khi nào? chỗ nào? Hay chính là bây giờ! Mau bảo người cởi xích cho ta, giờ khắc ta chờ đã đến, chờ rất lâu rồi.”
Lữ Hạo Tiên có chút đau đầu, hắn thở dài một tiếng: “Tô Hàn đã chết, lần này cần giết, là người của những môn phái khác.”
“Cái gì, Tô Hàn đã chết? Ai có thể giết được hắn?” Nam tử cường tráng kinh hô.
“Vậy thì là Nam Cung Vân Hỏa?” Nam tử thon gầy khẽ nhíu mày.
“Hắn cũng đã chết.” Lữ Hạo Tiên lắc đầu.
“Vậy thì còn có cái gì mà đánh? Tô Hàn đã chết, Nam Cung Vân Hỏa cũng đã chết, đạo sĩ thối và thư sinh chết tiệt năm đó cũng đã bị phế một nửa, còn lại đám tạp nham đó các ngươi cũng không đánh lại à? Bảo Lữ Huyền Thủy tự mình đi đi, đừng tới làm phiền lão tử thanh tu!” Nam tử cường tráng tức giận mắng vài tiếng, xoay người muốn đi về hàn đàm.
Nam tử thon gầy nhìn về phía Lữ Hạo Tiên: “Ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng chúng ta có điều kiện.”
Lữ Hạo Tiên cúi đầu nói: “Nhị lão có yêu cầu gì, cứ nói là được.”
“Điều kiện giống năm đó, bảo Lữ Huyền Thủy cho chúng ta thuốc giải Hỏa Long độc, sau việc này, chúng ta sẽ đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Doanh Châu, trả lại tự do thật sự cho chúng ta.” Nam tử thon gầy trầm giọng nói.
Lữ Hạo Tiên nghĩ một lát, gật đầu nói: “Có thể, ta đồng ý với nhị lão.”
“Kẻ hèn một tên tôn sứ, mà cũng có thể đưa ra quyết định này?” Nam tử thon gầy nở nụ cười lạnh.
Lữ Hạo Tiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Huyền Dương cung: “Tôn chủ nói, chỉ cần ta có thể gánh vác được cái trách nhiệm này.”
“Được.” Nam tử thon gầy xoay người, “Cút đi.”
“Đây là Băng Nhai đan, có thể tạm thời áp chế Hỏa Long độc trong cơ thể nhị lão, đến lúc cần nhị lão trợ giúp, ta sẽ phái người tới cởi xích huyền thiết cho nhị lão.” Lữ Hạo Tiên đặt bình thuốc dưới đất, sau đó liền rời đi.
“Đại ca. Tên Lữ Hạo Tiên này, có thể tin được không?” Nam tử cường tráng hỏi.
“Trên Doanh Châu, không ai có thể tin được.” Nam tử thon gầy nở nụ cười lạnh, “Một lọ Băng Nhai đan này, vậy là đủ rồi.”