Ba ngày sau.
Đại Trạch Phủ, Thiên Hiểu Vân Cảnh.
Một mớ hỗn độn.
Thiên Thủy sơn trang và Thiên Thư Đường lại một lần nữa tập kết, tiến hành một trận vây công Thiên Hiểu Vân Cảnh. Kết quả cuối cùng là Phong Ngọc Hàn lại một lần nữa bảo vệ an nguy của Thiên Hiểu Vân Cảnh, còn Thiên Thủy sơn trang và Thiên Thư Đường thì mất đi phần lớn tinh nhuệ trong môn phái, thất bại lui đi, nhưng Phong Ngọc Hàn cũng không hề bởi vậy mà có chút vui sướng nào, bởi vì Thiên Hiểu Vân Cảnh cũng mất đi không ít cao thủ, mà sau đại chiến, hắn lại nhận được một phong thư đến từ Học Cung.
Doanh Châu lại lần nữa nam lâm, những tên “Tiên nhân” đó lại xuống núi lần nữa. Đánh một trận khuấy Học Cung đến long trời lở đất, hơn nữa còn mang Tô Bạch Y đi. Mưu mô của Bạch Cực Nhạc những năm qua cuối cùng cũng trồi lên mặt nước, tên nam nhân người thường không thể nhìn thấu này, khuấy lên không ít mưa gió trên giang hồ, chỉ đơn thuần là muốn tất cả trở nên hỗn loạn, làm cho bọn họ tự suy yếu lực lượng của nhau, bao gồm trận chiến nội bộ Đại Trạch Phủ tam đại phái lần này.
“Kế tiếp mới thật sự là tử chiến a.” Phong Ngọc Hàn cắm trường đao xuống đất, lau đi vết máu trên mặt.
Ác Ma thành.
Tiếu Sinh khép quyển sách trong tay lại, ngửa đầu nhìn diều hâu bay qua không trung, thở dài nói: “Ngày này rốt cuộc vẫn tới a.”
Mạc Vấn đi tới bên cạnh hắn, thở dài một tiếng: “Mạc Vấn ta hành tẩu thế gian, chưa từng gặp phải việc gì đáng để ta sợ hãi. Nhưng mấy năm nay, ta vẫn thường mơ thấy trận chiến năm đó, mỗi một lần như vậy tỉnh lại, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh.”
Tiếu Sinh lắc đầu: “Năm đó ta còn ngơ ngơ ngác ngác giữa thế gian, không được chính mắt thấy phong thái của thành chủ.”
Mạc Vấn nở nụ cười khổ: “Nào có phong thái gì, bị đánh cho răng rơi đầy đất. Hoàn toàn là dựa vào Tô Hàn đại cung chủ và Nam Cung tông chủ, còn có Nho Thánh Đạo Quân ở đó chống đỡ thay chúng ta.”
Tiếu Sinh khẽ nhíu mày: “Nhưng thế gian này đã không còn Tô Hàn đại cung chủ và Nam Cung tông chủ.”
“Nho Thánh và Đạo Quân cũng……” Mạc Vấn xoa trán, không nói tiếp.
Núi Thanh Thành.
Đạo Quân buông phong thư trong tay xuống, giơ hai ngón tay: “Có một tin tức tốt, Học Cung vẫn còn, mấy đệ tử của ngươi đều không làm ngươi thất vọng, cho dù là Bạch Cực Nhạc triệu tập ba nghìn cao thủ, Doanh Châu còn có Lữ Thiên Nhàn và Lữ Thiên Thương tới, nhưng bọn họ vẫn bảo vệ được Thập Lý Lang Đang.”
Nho Thánh gật đầu, nhưng trên mặt lại không có ý cười: “Nghe ý ngươi, thì vẫn còn một tin tức xấu.”
“Tin tức xấu chính là, cuối cùng Lữ Hạo Tiên tới, bắt Tô Bạch Y đi rồi.” Đạo Quân trầm giọng nói, “Đây thật sự là một tin tức rất rất xấu.”
Nho Thánh nắm chặt tay: “Đánh trận cuối cùng đi.”
Đạo Quân xoay người, nhìn ra ngoài phòng: “Cuộc đời này của ngươi và ta, đều chỉ còn lại một cơ hội đánh trận cuối cùng này thôi.”
Mặc Trần ngồi ngay ngắn ở cửa, đang khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần. Qua 6 năm, dáng vẻ hắn vẫn là đứa trẻ năm đó, không thay đổi chút nào. Nghe thấy Đạo Quân nói, hắn mới mở mắt: “Sư phụ, vừa rồi ta ngồi tu đạo…… sau đó liền ngủ gật.”
Đạo Quân cười: “Đó không phải chuyện thường xuyên à?”
“Nhưng ở trong mộng, ta thấy một tia sáng.” Mặc Trần đứng dậy, “Lần này, ta cũng muốn chiến.”
Giang Nam.
Đông Phương gia.
Đông Phương Vân Ngã trầm mặc nhìn bức thư trên bàn, thư đến từ Học Cung, từ sau trận chiến ở Anh Hùng đại hội năm ấy, Đông Phương Vân Ngã đã sớm không còn qua lại với Học Cung, nhưng địch nhân của bọn họ lần này lại làm cho bọn họ không thể không liên hợp lại lần nữa.
Đông Phương Khởi đứng phía sau hắn, nghi hoặc nói: “Ân oán giữa Học Cung và Bạch Cực Nhạc, có liên quan gì tới chúng ta chứ?”
Đông Phương Vân Ngã giơ ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Ngươi không trải qua trận chiến Nam Hải năm đó, năm đó chúng ta có Tô Hàn, có Nam Cung Vân Hỏa, có Nho Thánh, Đạo Quân thời kỳ toàn thịnh, nhiều anh tài tuyệt thế như vậy, chỉ đổi lấy một trận thắng thảm, mà giang hồ hiện giờ, chia rẽ khắp nơi, nếu không liên hợp lại, ai có thể đánh với bọn họ một trận chứ?”
Tức Mặc Kiếm thành.
Tức Mặc Hoa Tuyết đeo kiếm chuẩn bị rời thành, nàng có chút ảo não nhìn đám kiếm hầu quỳ trước mặt không nói lời nào. Rõ ràng bọn họ nhận được tin tức Phù Sinh Túy Mộng Lâu vây công Học Cung, lại vì sợ nàng chạy đến tương trợ mà giấu tin tức này đi, chờ khi Tức Mặc Hoa Tuyết nghe được, thì thời gian đã qua mấy ngày.
“Các ngươi a.” Tức Mặc Hoa Tuyết muốn mở miệng răn dạy, nhưng nàng cũng hiểu, Tức Mặc Kiếm thành vốn không cần phải trợ giúp Học Cung, ý muốn riêng của bản thân mình cũng có khả năng đem đến tai họa ngập đầu cho cả Tức Mặc Kiếm thành, cho nên chung quy vẫn nhịn xuống, nhưng vẫn hạ quyết tâm rời thành.
“Thành chủ!” Tên kiếm hầu đứng đằng trước tung người nhảy tới, giơ tay bắt lấy trường kiếm của nàng, “Không thể đi! Không thể đi a.”
Tức Mặc Hoa Tuyết quát lớn: “Ta lấy danh phận của mình đến, không liên quan tới Tức Mặc Kiếm thành!”
“Người là thành chủ Kiếm thành, mỗi một kiếm của người đều liên quan tới Kiếm thành!” Kiếm hầu quả quyết nói, đồng thời nắm chặt bội kiếm của Tức Mặc Hoa Tuyết, không chịu buông tay.
“Báo, thành chủ!” Lúc này có một đệ tử từ bên ngoài vội vã chạy vào, “Học Cung gửi thư tới! Muốn thành chủ đích thân xuất thành!”
Tức Mặc Hoa Tuyết liếc mắt nhìn tên kiếm hầu kia một cái, bất đắc dĩ đẩy hắn ra, tiến lên vài bước nhận lấy lá thư kia, mở ra đọc, càng đọc nét mặt càng nghiêm lại, cuối cùng thở dài một tiếng: “Học Cung đã không có việc gì, Phù Sinh Túy Mộng Lâu bại.”
Kiếm hầu kia thở phào, cười nói: “Vậy là tốt vậy là tốt.”
“Nhưng thiên hạ này, lại có việc lớn.” Tức Mặc Hoa Tuyết vò chặt lá thư trong tay thành giấy vụn.
Lúc này, đường tới Nam Hải, Lữ Hạo Tiên đang mang theo Tô Bạch Y chạy thẳng về phía nam, Bạch Cực Nhạc đi cùng bên cạnh, Lữ Thiên Nhàn và Lữ Thiên Thương thì theo sát ngay sau. Nhưng mấy ngày qua, bọn họ vẫn không cắt đứt được hai cái đuôi phía sau. Cuối cùng Lữ Hạo Tiên cũng mất kiên nhẫn, hắn cau mày: “Không biết tự lượng sức mình.”
Bạch Cực Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu: “Người của Học Cung hành sự, xưa nay vẫn như vậy.”
“Không biết tự lượng sức mình như thế?” Lữ Hạo Tiên nhíu mày.
“Biết rõ không thể làm được, mà vẫn làm.” Bạch Cực Nhạc suy nghĩ một lát sau đó chốt hạ.
“Thiên Nhàn, Thiên Thương.” Lữ Hạo Tiên trầm giọng nói.
“Hạo Tiên đại nhân.” Hai người đồng thời đáp.
“Giải quyết bọn họ.” Lữ Hạo Tiên nói.
“Tuân lệnh.” Lữ Thiên Nhàn và Lữ Thiên Thương ngừng lại, còn Lữ Hạo Tiên và Bạch Cực Nhạc thì tiếp tục mang Tô Bạch Y đi về phía nam.
Một lát sau, Phong Tả Quân liền cầm đao chạy tới, hắn nhìn Lữ Thiên Nhàn và Lữ Thiên Thương trước mặt, lạnh lùng nói: “Các ngươi đem sư đệ ta đi nơi nào?”
Lữ Thiên Nhàn bĩu môi: “Lại là ngươi, đã là bại tướng dưới tay, còn dám tới kêu gào?”
“Phong Tả Quân!” Lúc này Tạ Vũ Linh cũng chạy tới bên cạnh Phong Tả Quân.
“Làm sao, muốn gọi ta trở về?” Phong Tả Quân bất mãn nói.
Tạ Vũ Linh liếc mắt nhìn Phong Tả Quân một cái, lại nhìn Lữ Thiên Nhàn và Lữ Thiên Thương phía trước, cuối cùng thở dài: “Bỏ đi, vẫn là cùng nhau đánh ngã bọn họ vậy.”
Phong Tả Quân giơ trường đao lên: “Phải như thế chứ!”