Chương 310: Song Tuyệt

Lữ Thiên Nhàn lại phất cần câu trong tay lên, hắn có chút không kiên nhẫn, bĩu môi: “Tốc chiến tốc thắng!” Vừa dứt lời, hắn liền tung người đánh về phía Phong Tả Quân.

Phong Tả Quân cười lạnh một tiếng, nghiêng người một cái né khỏi móc câu kia, sau đó chém một đao về phía Lữ Thiên Nhàn: “Cùng một chiêu số, không dùng được hai lần với ta.”

Ngón tay Lữ Thiên Nhàn nhẹ nhàng điểm lên Tuyết Lạc đao một cái, sau đó vung tay phải, móc câu kia liền bay ngược về, đánh tới gáy Phong Tả Quân. Tạ Vũ Linh chém Phù Tô phiến trong tay ra, cản móc câu kia lại, sau đó hắn lại vung tay lên, trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, đánh úp tới, bức cho Lữ Thiên Nhàn thu cần né tránh. Tạ Vũ Linh tiếp lấy Phù Tô phiến bay về, lại lần nữa cầm trường kiếm: “Ta đối phó hắn, ngươi đi đối phó tên còn lại.”

Phong Tả Quân gật đầu, hiểu ý Tạ Vũ Linh. Bởi vì Tạ Vũ Linh có Tam Hoa Tụ Đỉnh thần thông, cần câu của Lữ Thiên Nhàn đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng quá lớn. Hắn nhìn về phía Lữ Thiên Thương, Lữ Thiên Thương sờ tấm lưới treo bên hông: “Năm đó sư phụ các ngươi cũng không lấy được chút lợi thế nào trong tay chúng ta.”

“Năm đó sư phụ chúng ta, chẳng qua cũng chỉ tầm tuổi chúng ta. Năm đó bọn họ, cũng chưa từng sợ hãi các ngươi!” Phong Tả Quân xông lên trước chém một đao tới Lữ Thiên Thương.

Lữ Thiên Thương giơ một bàn tay, trực tiếp nắm lấy trường đao của Phong Tả Quân, hắn cười nói: “Hảo đao pháp.”

Phong Tả Quân khẽ nhíu mày, vội vàng thu đao lui về sau, nhưng vẫn cứ chậm một bước, Lữ Thiên Thương chém một tay xuống, trực tiếp để lại trên người hắn một vết máu, nếu vừa rồi Phong Tả Quân chậm một chút, sợ là đã bị mổ bụng.

“Là thủ đao!” Phong Tả Quân xoay người một cái, phất tay chém ra mười mấy đao.

Lữ Thiên Thương vung hai tay, trong giây lát đã qua mười mấy chiêu với Phong Tả Quân.

Bên kia Tạ Vũ Linh bị chưởng của Lữ Thiên Nhàn đánh lùi, đụng lưng vào Phong Tả Quân, hắn lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói: “Cẩn thận tấm lưới kia của hắn.”

“Nhiều chuyện, biết rồi.” Phong Tả Quân bĩu môi, lại cầm đao chém tới.

“Đao pháp của ngươi rất không tồi, nhưng vẫn còn hơi non nớt.” Lữ Thiên Thương phất tay ngăn lại, “Nếu các ngươi bằng lòng đầu nhập làm môn hạ của Doanh Châu chúng ta……”

“Lão tử thiếu tông chủ Thiên Hiểu Vân Cảnh, đệ nhất nam tử thế hệ này của Học Cung, muốn ta làm tiểu đệ của ngươi ư!” Phong Tả Quân tung cước đá vào ngực Lữ Thiên Thương, “Đời này của lão tử chỉ làm tiểu đệ của một người, đó chính là sư tỷ của ta!”

“Mặc kệ ngươi vuốt mông ngựa thế nào, sư tỷ vẫn thích Tô Bạch Y.” Tạ Vũ Linh châm chọc.

“Ta nhổ vào, ta muốn làm tùy tùng của sư tỷ là bởi vì ta thấy nàng đẹp nên thèm nhỏ dãi à?” Phong Tả Quân xoay một vòng hoàn mỹ trên không trung, sau đó bổ một đao xuống, “Là bởi vì thực lực của sư tỷ làm ta phục!”

Lữ Thiên Thương lại giơ hai tay muốn nắm lấy đao này lần nữa, nhưng lại trực tiếp bị Phong Tả Quân đánh cho lún xuống đất ba thước, hắn cả kinh: “Sao lại?”

“Ngu ngốc, ta vẫn chưa dùng ra toàn lực đâu.” Phong Tả Quân lại ra một đao chặt ngang Lữ Thiên Thương, “Bá Đao, Phá Phong thức!”

Lông mày Lữ Thiên Thương hơi nhíu lại, giơ tay cầm lấy tấm lưới bên hông, trực tiếp tung về phía Phong Tả Quân.

“Chỉ chờ chiêu này của ngươi!” Phong Tả Quân nhanh chóng cầm đao lui lại, phẫn nộ quát, “Tạ Vũ Linh!”

Bên kia, Tạ Vũ Linh ép gần người Lữ Thiên Nhàn, sau một cái xoay người đã đi tới sau lưng Lữ Thiên Nhàn, giơ hai tay lên trực tiếp bắt lấy hắn.

“Cút ngay!” Lữ Thiên Nhàn vận chân khí toàn thân lên, ý đồ đẩy Tạ Vũ Linh ra.

Chân khí dưới chân Tạ Vũ Linh nhẹ nhàng xoay tròn, hiện ra một đóa hoa sen, sau đó ném Lữ Thiên Nhàn về phía Phong Tả Quân.

Cuối cùng tấm lưới kia trực tiếp trùm vào Lữ Thiên Nhàn, co chặt lại, cả người cả lưới rơi xuống đất, sau khi Lữ Thiên Nhàn rơi vào trong lưới, hoàn toàn không thể động đậy, mắng Lữ Thiên Thương: “Ngươi dùng Thiên La Địa Võng với ta làm gì.”

Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Lữ Thiên Thương nhăn mày, trong lòng dâng lên một dự cảm bất thường, hắn vội vàng xông lên trước quát: “Thiên Nhàn, cẩn thận!”

“Ầm” một tiếng, Tạ Vũ Linh dừng trước mặt hắn, vận công lực toàn thân lên, một chưởng đánh Lữ Thiên Thương lùi về.

Bên kia Phong Tả Quân đã cầm đao đi qua: “Cả đời này của ta tuy từng đánh không ít trận sinh tử, nhưng rất ít giết người, nhưng mà tất cả mọi việc đều đang nói với ta, các ngươi, cần phải giết!” Nói xong, Tuyết Lạc đao đã đâm xuống, trực tiếp xuyên thủng ngực Lữ Thiên Nhàn.

“Ngươi!” Lữ Thiên Nhàn nôn ra một ngụm máu tươi, giơ một ngón tay chỉ Phong Tả Quân, “Dám giết ta.”

“Có gì không dám? Thật sự cho rằng mình là tiên nhân à?” Phong Tả Quân rút trường đao ra, nhẹ nhàng phất máu tươi trên thân đao đi.

“Thiên Nhàn!” Lữ Thiên Thương ngày thường bình tĩnh trầm ổn, bây giờ muốn xông lên như điên, nhưng đều bị Tạ Vũ Linh cản về.

“Xin lỗi, nhưng không còn cách nào.” Tạ Vũ Linh lạnh nhạt trả lời.

Lữ Thiên Nhàn nằm dưới đất nói ra câu cuối cùng vừa rồi sau đó liền ngưng thở, Phong Tả Quân nhìn hắn một cái, đi lên trước: “Vậy là, chỉ còn lại một mình ngươi.”

“Vậy sao?” Một giọng nói lạnh băng vang lên bên tai Phong Tả Quân.

“Ai!” Phong Tả Quân sợ đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng muốn vung đao, nhưng một bàn tay đã xuất hiện kẹp lấy cổ hắn, sau đó Phong Tả Quân liền bị ném thẳng về sau, trực tiếp bay đi, đâm gãy mười mấy cây đại thụ mới ngừng lại được.

“Phong Tả Quân!” Tạ Vũ Linh thấy thế lập tức lùi tới bên cạnh Phong Tả Quân.

Phong Tả Quân nằm trong vũng máu, quần áo toàn thân đã vỡ vụn, hắn cố gắng giơ tay lau đi vết máu trên khóe miệng, thở hồng hộc nói: “Người này rất lợi hại.”

Tạ Vũ Linh khẽ nhíu mày, nhìn về phía người áo trắng vừa xuất hiện ở đó, trang phục của hắn giống y như hai người Lữ Thiên Nhàn Lữ Thiên Thương, tóc toàn màu đỏ, nửa khuôn mặt được che bằng giáp bạc, hẳn cũng là người Doanh Châu.

“Vân Tiên đại nhân.” Lữ Thiên Thương cúi đầu nói.

Người tóc đỏ cúi đầu nhìn Lữ Thiên Nhàn dưới đất, trầm giọng nói: “Hắn đã chết.”

Lữ Thiên Thương nắm chặt tay: “Là đệ tử vô năng.”

“Hắn đã chết, chỉ có thể là hắn vô năng. Sao Lữ Hạo Tiên không ở đây?” Người tóc đỏ hỏi.

“Hạo Tiên đại nhân đã mang theo thân thể tiên nhân kia về Doanh Châu trước rồi.” Lữ Thiên Thương trả lời.

“Được.” Người tóc đỏ gật đầu.

Tạ Vũ Linh đỡ Phong Tả Quân lên, thấp giọng nói: “Người này chúng ta không phải đối thủ, chạy.”

“Chạy?” Người tóc đỏ không biết khi nào đã đi tới trước mặt bọn họ, “Sợ là không thể.”

Tạ Vũ Linh cảm nhận được một lực uy áp đáng sợ, lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi, hắn đẩy Phong Tả Quân bị thương về sau, chân nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn dưới đất.

“Tam Hoa Tụ Đỉnh?” Người tóc đỏ nhẹ nhàng giơ ngón tay bắn ra.

Hình đóa hoa sen vừa mới hiện ra dưới chân Tạ Vũ Linh nháy mắt nứt toạc, trên trán Tạ Vũ Linh, một đóa hoa sen người thường không thể nhìn thấy cũng khô héo trong nháy mắt, hắn trực tiếp quỳ một chân xuống đất, thở hồng hộc.

“Ta tên Lữ Vân Tiên.” Người tóc đỏ chậm rãi đi tới trước, “Là hữu tôn sứ của Doanh Châu. Hôm nay mạng của hai ngươi đứt tại đây.”