Chương 308: Uy Hiếp

Ở ngoài Học Cung, từng đạo hàn khí tung hoành, bức cho hai người Lữ Thiên Nhàn và Lữ Thiên Thương liên tục bại lui, nhìn qua có vẻ Tô Bạch Y chiếm hết thượng phong, nhưng trong lòng hắn lại có chút nôn nóng, dù sao tới lúc này rồi hắn vẫn không tìm được phương pháp dùng nội lực, nội lực trên người hiện giờ hoàn toàn là dựa vào tia chân khí Tô Tỏa Mạc cho hắn trước khi xuống núi. Nếu thời gian lâu thêm một chút, sợ là sẽ có phiền toái. Hắn suy nghĩ xong, gỡ hộp kiếm trên lưng xuống, nặng nề gõ xuống đất.

Lữ Thiên Nhàn bị đánh có chút chật vật, ngữ khí hơi phẫn nộ: “Ta phải dùng chiêu kia.”

Lữ Thiên Thương phất đi băng tuyết trên quần áo, lắc đầu nói: “Mặc kệ chiêu nào cũng không dùng được, hai người chúng không phải đối thủ của hắn.”

“Tiện dân đại lục……” Lữ Thiên Nhàn mắng.

“Ngươi sai rồi, hắn không phải tiện dân, hắn là con nối dõi của Lữ thị nhất tộc chúng ta với Tô thị nhất tộc, trên người hắn có huyết mạch tôn quý nhất thế gian này!” Lữ Thiên Thương tung người nhảy, đâm một chỉ về phía Tô Bạch Y.

Vẫn cứ là Tiên Nhân Chỉ Lộ, lại có uy thế chặt ngang núi!

Tô Bạch Y giơ chân đẩy hộp kiếm trước mặt ra, Quân Niệm kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, hất thanh kiếm cổ kính Thanh Nha lên, trực tiếp ném về phía Lữ Thiên Thương, sau đó lại hất Hỏa Kiếm Thần Tuyệt lên bức lui Lữ Thiên Nhàn theo tới, rồi hắn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía sau Nam Cung Tịch Nhi.

Người đầu bạc được xưng là Hạo Tiên đại nhân kia không biết khi nào đã xuất hiện sau lưng Nam Cung Tịch Nhi, mọi người giữa sân thậm chí ngay cả chính Nam Cung Tịch Nhi, cũng không hề phát hiện. Hạo Tiên hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười lạnh với Tô Bạch Y.

“Ta đã sớm nhìn thấy ngươi.” Trường kiếm trong tay Tô Bạch Y lại lần nữa vung lên, đánh Hải Đường kiếm về phía sau Nam Cung Tịch Nhi, Hạo Tiên đẩy ra một chưởng, chạm nhẹ vào trường kiếm, lui về sau ba bước, Thanh Nha kiếm, Thần Tuyệt kiếm, Hải Đường kiếm đồng loạt bay về trong hộp kiếm.

Lúc này mọi người mới phát hiện sự xuất hiện bất ngờ của nam tử trung niên đầu bạc kia, Nam Cung Tịch Nhi lập tức cầm kiếm chắn ngang trước người, bên kia Hách Liên Tập Nguyệt và Tạ Khán Hoa cũng đã phá được Thiên La Địa Võng, đi tới bên cạnh Tô Bạch Y. Tạ Khán Hoa nhìn Hạo Tiên, vẻ mặt căng thẳng: “Cẩn thận hắn.”

Vẻ mặt Hách Liên Tập Nguyệt cũng cực kỳ nghiêm túc: “Người này, rất khó đối phó.”

“Hắn là ai?” Tô Bạch Y hỏi.

“Ở Doanh Châu trừ tôn chủ Lữ Huyền Thủy, thì địa vị tối cao nhất là tam tôn sứ, hắn chính là tả tôn sứ Lữ Hạo Tiên.” Tạ Khán Hoa trầm giọng nói, “Năm đó thủ tọa tứ viện của Thượng Lâm Thiên Cung đồng thời liên thủ, cũng không phải đối thủ của hắn.”

“Ta nhớ rõ ngươi, Tạ Khán Hoa, còn có Hách Liên Tập Nguyệt.” Lữ Hạo Tiên nhìn hai người bọn họ, nhàn nhạt nói.

“Chúng ta cũng nhớ rõ ngươi, còn có lão bằng hữu Nam Cung Vân Hỏa của ngươi, hắn cũng rất nhớ ngươi!” Tạ Khán Hoa cất cao giọng nói.

“Nam Cung Vân Hỏa?” Trong ánh mắt Lữ Hạo Tiên hiện lên một tia hàn ý.

“Nam Cung Vân Hỏa đã chết.” Bạch Cực Nhạc thấp giọng nói.

“Đã chết à?” Nam Cung Tịch Nhi cắm trường kiếm trong tay xuống đất, sau đó giơ một tay với Lữ Hạo Tiên, quát, “Quỳ!”

Vừa dứt lời, liền có một luồng uy thế cực lớn từ trên trời giáng xuống, Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh ở bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi cũng cảm nhận được lực uy áp đáng sợ này, Lữ Hạo Tiên đứng cách đó không xa chân trực tiếp hãm xuống đất ba thước, hắn cảm nhận được một sức mạnh cường đại từ trên trời đè xuống đầu hắn, đây là một loại cảm giác hắn vô cùng quen thuộc.

Tuyệt học của Nam Cung Vân Hỏa —— Thiên Tử Thùy Thủ.

Phối hợp với thiên hạ đệ nhất nội công Vạn Đạo Tâm Môn, lúc này Nam Cung Tịch Nhi dùng ra Thiên Tử Thùy Thủ, không kém hơn Nam Cung Vân Hỏa năm đó chút nào.

“Ngươi là người của Nam Cung gia.” Lữ Hạo Tiên bình tĩnh nói.

“Phải thì làm sao?” Nam Cung Tịch Nhi cắn răng nói.

“Đi giúp Tịch Nhi, hai người này, chúng ta chặn thay ngươi.” Tạ Khán Hoa cầm kiếm cùng Hách Liên Tập Nguyệt đón lấy Lữ Thiên Thương và Lữ Thiên Nhàn.

“Chẳng qua là phàm nhân thế tục, cũng muốn tiên nhân ta cúi đầu!” Lữ Hạo Tiên gầm lên một tiếng, đấm một quyền lên trời, quyền này trực tiếp đánh cho Nam Cung Tịch Nhi nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó Lữ Hạo Tiên nhún người một cái trực tiếp nhảy đến trước mặt Nam Cung Tịch Nhi, tốc độ cực nhanh làm Tạ Vũ Linh và Phong Tả Quân bên cạnh cũng không kịp phản ứng.

Cũng may, có một tia hàn quang rất nhanh.

“Đừng mơ đả thương sư tỷ của ta!” Tô Bạch Y phẫn nộ quát.

“Tới rất hay!” Lữ Hạo Tiên nghiêng người một cái, đánh một chưởng vào ngực Tô Bạch Y.

Chỉ thấy một bóng ảo ảnh bị đánh bay ra từ trong cơ thể Tô Bạch Y, trong nháy mắt ấy Tô Bạch Y có cảm giác như linh hồn rời khỏi xác, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, đó là tia chân khí Tô Tỏa Mạc đưa vào trong thân thể hắn bị đánh ra, nhưng cũng may, bóng ảo ảnh kia rất nhanh đã về lại trong cơ thể Tô Bạch Y. Tô Bạch Y cảm nhận được sức mạnh đã trở lại, vung trường kiếm, liên tiếp chém ra mười mấy kiếm tới Lữ Hạo Tiên.

Thân hình Lữ Hạo Tiên lắc nhanh, tránh khỏi mười mấy kiếm này, sau đó hắn giơ một ngón tay về phía Nam Cung Tịch Nhi nhẹ giọng nói: “Đi!”

Chỉ thấy một tia kiếm khí từ đầu ngón tay hắn bắn ra, bức thẳng tới mặt Nam Cung Tịch Nhi, lúc này Nam Cung Tịch Nhi đã hoàn toàn mất đi khí lực, không còn sức chống lại kiếm này.

Tô Bạch Y cả giận nói: “Sao cứ một hai phải nhắm vào sư tỷ của ta vậy?” Hắn lại vung một kiếm cắt đứt tia kiếm khí kia, nhưng đồng thời Lữ Hạo Tiên cũng đánh năm chưởng lên người hắn, sau mỗi một chưởng, hắn liền cảm thấy nội lực trong người tiêu tán mất một phần, sau năm chưởng, Tô Bạch Y chỉ cảm thấy khí lực toàn thân bị tan mất, ngay cả sức cầm kiếm cũng không có. Hắn cắn răng nói: “Tiên nhân cũng âm hiểm như thế à?”

“Chẳng qua là một chút thủ đoạn thôi.” Lữ Hạo Tiên giơ tay xách cổ áo Tô Bạch Y lên, sau đó nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi.

Lần này Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh đã không cho hắn cơ hội nữa, cả hai chắn trước mặt Nam Cung Tịch Nhi, chân Tạ Vũ Linh đưa ra trước, một đóa hoa sen tản ra dưới chân hắn, dần dần bức tới Lữ Hạo Tiên. Lữ Hạo Tiên chỉ do dự một lát, liền mang Tô Bạch Y lui về sau, hắn quay đầu nói với Bạch Cực Nhạc nói: “Đi, tới Doanh Châu!”

“Được!” Bạch Cực Nhạc đứng dậy đi theo.

Lữ Thiên Nhàn và Lữ Thiên Thương thấy thế cũng không dây dưa với hai người Tạ Khán Hoa nữa, lập tức thu binh khí, theo sát đám người Lữ Hạo Tiên đi xuống núi.

“Đuổi!” Nam Cung Tịch Nhi cố gắng đứng lên, bước ra phía trước vài bước, lại lảo đảo thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất, may được Tạ Vũ Linh giơ tay đỡ lấy.

“Lần này, không thể thua!” Phong Tả Quân cầm theo đao vọt thẳng xuống dưới chân núi, đuổi theo.

Tạ Vũ Linh quay đầu nhìn Tạ Khán Hoa: “Thất thúc……”

“Hiện giờ mới chỉ xuất hiện một tên tả tôn sứ, đã không ai trong chúng ta là đối thủ, tiếp tới nhất định sẽ gặp phải người càng hung hiểm hơn, ngươi mau đi mang Phong Tả Quân về!” Tạ Khán Hoa trả lời.

“Được!” Tạ Vũ Linh giao Nam Cung Tịch Nhi cho Tạ Khán Hoa, sau đó nhún người một cái, đuổi theo xuống núi.

Hách Liên Tập Nguyệt nhìn Lý Ngôn Hề, chậm rãi nói: “Tam quân tử.”

Lý Ngôn Hề cúi đầu nói: “Hách Liên lâu chủ.”

“Lần này, Học Cung cần, triệu tập cả thiên hạ.” Hách Liên Tập Nguyệt gằn từng chữ một.