Chương 17: Bùi Tiểu Lâu

Đang nhắm mắt dưỡng thần, Tề Huyền Tố nghe tiếng mở mắt nhìn ra ngoài điện.

Chỉ thấy một chiếc lâu thuyền [1] phá tan biển mây, chậm rãi hạ xuống. Mũi thuyền như đầu rồng, thân thuyền bao phủ bởi làn nước mờ ảo, từng giọt nước rơi xuống, tạo nên một trận mưa nhỏ mơ hồ dưới thân thuyền.

Tựa như một con giao long cõng lâu các từ đáy biển bay lên biển mây, nơi đi qua, gió mưa theo sau.

Đây chính là phi chu.

Phi chu đáp xuống hồ nước bên ngoài điện, gợn lên từng lớp sóng xanh, thủy khí lan tỏa. Cuối cùng, giống như một chiếc lâu thuyền bình thường, nổi trên mặt hồ.

Tề Huyền Tố cảm thấy mở rộng tầm mắt.

Không ngờ cầu cảng phải xây dựng trên đỉnh núi.

Khi phi chu hoàn toàn dừng lại, từ trên thuyền hạ xuống một chiếc cầu thang gỗ dài, hai bên có tay vịn, đáy cầu thang kết nối với một lỗ hổng trên bờ hồ, khiến chiếc cầu thang treo không hề lay động chút nào.

Sau đó, một nhóm người từ cầu thang đi xuống, phần lớn khí độ phi phàm, thân phận không tầm thường, không ở lại nơi này, nhanh chóng tản đi. Một đạo sĩ thất phẩm là người cuối cùng bước xuống cầu thang, cao giọng nói: “Mời chư vị xuất trình lệnh bài và ngọc bài, lần lượt lên thuyền.”

Những người chờ đợi trong hậu điện bấy lâu bắt đầu lần lượt lên thuyền, vị đạo sĩ thất phẩm kiểm tra lệnh bài, sau đó trả lại lệnh bài cho người lên thuyền, nhưng giữ lại ngọc bài, đợi lát nữa sẽ trả lại cho nữ quan bán vé.

Tề Huyền Tố theo dòng người, kiểm tra lệnh bài xong, rồi lên phi chu.

Thật ra đây không phải lần đầu Tề Huyền Tố đến tổ đình, nhưng lần trước đi đường bộ, rất vất vả, đi phi chu đến tổ đình lần này là lần đầu tiên.

Phi chu có kiểu dáng lâu thuyền, chia làm ba tầng, giống như một khách sạn. Tầng thứ nhất là phòng thường, đơn nhân đơn gian, không gọi là sơ sài, chỉ có một phòng ngủ. Tầng thứ hai là thượng phòng, không chỉ có phòng ngủ, mà còn có một thư phòng nhỏ, dành cho đạo sĩ từ tứ phẩm trở lên.

Còn tầng thứ ba, là nơi điều khiển phi chu, người bình thường không được vào. Khoang thuyền bên dưới là nơi chứa trận pháp giúp phi thuyền có thể bay lên chín tầng trời, cũng không được phép vào.

Ba tầng lâu các kết nối bên trong bằng cầu thang, khi phi chu cất cánh, cửa các tầng sẽ đóng kín, không được ra vào, phi chu sẽ kích hoạt trận pháp, chống lại gió lớn trên trời.

Còn một ngày nữa phi chu mới khởi hành, lúc này các cửa lâu các chưa đóng, có thể tùy ý dạo chơi trên boong thuyền.

Tề Huyền Tố đi dạo một vòng trên boong, ngắm cảnh một lúc, rồi vào bên trong lâu các, một hành lang xuyên suốt tầng một, hai bên là những phòng nhỏ xếp thành hàng. Tề Huyền Tố tìm thấy phòng của mình, bên trong chỉ có một giường và một bàn, vừa có thể ngồi thiền định, cũng có thể nằm ngủ. Trên bàn có vài cuốn kinh điển Đạo Môn, có “Đạo Đức Kinh” của Thái Thượng, có “Nam Hoa Kinh” của Nam Hoa Đạo Quân, và vài cuốn “Thái Bình Quảng Ký”, để hành khách giết thời gian.

Tề Huyền Tố chuẩn bị thông qua ngồi thiền luyện khí để qua đoạn thời gian này.

Các mạch truyền thừa khác nhau có cách tu luyện khác nhau, uyện khí sĩ luyện khí, phương sĩ ngồi thiền, võ phu thì rèn luyện gân cốt, tản nhân là một sự pha trộn, luyện khí cũng được, ngồi thiền cũng được, còn rèn luyện gân cốt thì phòng ngủ nhỏ này không đủ chỗ để luyện quyền.

Đúng lúc này, một nam tử có vẻ ngoài hơi hèn mọn đi qua cửa phòng của Tề Huyền Tố, ánh mắt lướt qua, đầu tiên là sửng sốt, rồi dừng bước.

Đang định đóng cửa, Tề Huyền Tố chú ý đến nam tử kỳ quái này, ngập ngừng một chút, hỏi: “Đạo hữu... có việc gì sao?”

Nam tử hèn mọn cười một cách gian trá, hỏi: “Đạo hữu, có muốn xem bói không?”

Tề Huyền Tố theo bản năng cho rằng người trước mặt là kẻ lừa đảo, nhưng rồi nghĩ lại, đây là phi chu đi tổ đình, người có thể đi phi chu đều là đạo sĩ có phẩm cấp, làm gì có kẻ lừa đảo nào dám lên đây hành nghề?

Tề Huyền Tố tìm cách từ chối: “Tại hạ không có nhiều tiền…”

Nam nhân cười, phất tay nói: “Không sao, gặp nhau là duyên, hôm nay ta không lấy tiền.”

Nghe nam tử nói vậy, Tề Huyền Tố đành mời hắn vào phòng.

Nam tử hèn mọn rút từ trong tay áo ra một vật giống như khăn tay, dùng lực giũ ra, biến thành một cái bàn cờ lớn, trải trên giường của Tề Huyền Tố, chỉ thấy trên đó vẽ hai con cá âm dương đen trắng, bốn góc viết bốn chữ “Thiết Khẩu Trực Đoạn.”

Tề Huyền Tố không biểu lộ cảm xúc, không nói gì.

Nam tử hèn mọn nhìn Tề Huyền Tố từ đầu đến chân, mở miệng nói đầy cảm khái: “Đạo hữu, người không đơn giản đâu.”

“Tại sao nói vậy?” Tề Huyền Tố giả vờ ngạc nhiên.

Nam tử hèn mọn lắc đầu, nghiêm trang nói: “Người ta nói ‘tướng do tâm sinh,’ ta vừa vặn biết chút ít về tướng số.”

Tề Huyền Tố hỏi: “Không biết đạo hữu học đạo ở đâu?”

Nam tử hèn mọn vuốt chòm râu lơ thơ, trầm giọng nói: “Ta lớn hơn vài tuổi, hồi trẻ từng học đạo ở Vạn Thọ Trùng Dương Cung, sau khi đạo pháp thành tựu, nhận lệnh sư môn xuống núi cứu đời, tích lũy công đức. Ở bên sông Đại Giang, ta từng tình cờ gặp Đông Hoa Chân Nhân, ngài thấy ta và ngài có duyên, truyền cho ta ‘Thái Vi Chân Thuật,’ nhìn lên có thể thấu thiên ý, nhìn xuống có thể tra xét địa khí.”

Nói đến đây, trên mặt nam tử hèn mọn đầy vẻ tiếc nuối, hối hận, bất đắc dĩ, ai oán, rồi tiếp tục nói: “Nhưng ta tư chất kém, không tu luyện được pháp này. May mắn là ta vẫn là người có phúc, khi du hành ở Kỳ Châu, lại gặp Đông Hoa Chân Nhân, bèn hỏi ngài về ‘Tử Vi Đẩu Số’. Đạo hữu, ngươi nói có chuẩn không?”

Đông Hoa Chân Nhân là người mạnh mẽ, đứng đầu trong ba mươi sáu chân nhân, danh tiếng lớn.

Tề Huyền Tố không khỏi nhớ đến câu nói bâng quơ của mình “Đông Hoa Chân Nhân gửi lời chào tới chỉ huy sứ đại nhân”, cố nhịn cười, nói: “Thì ra đạo huynh là môn hạ của Đông Hoa Chân Nhân, thất lễ thất lễ. Chưa hỏi danh tính đạo huynh?”

Nam tử hèn mọn cười nhẹ, cố gắng thể hiện một chút phong thái cao nhân, nhẹ nhàng nói: “Ta họ Bùi, Bùi Tiểu Lâu.”

“Bùi đạo huynh.” Tề Huyền Tố lại chắp tay, “Tiểu đệ họ Tề, tên Huyền Tố.”

Bùi Tiểu Lâu nhẹ nhàng vuốt một sợi râu, nhìn Tề Huyền Tố từ trên xuống dưới, nói: “Tướng mạo của Tề huynh đệ tốt, tốt ở chỗ…”

Đúng lúc đó, một giọng nói đột ngột cắt ngang lời Bùi Tiểu Lâu: “Bùi Tiểu Lâu, cái tên lừa đảo, lại trốn ở đây xem tướng cho người ta à?”

Tề Huyền Tố chưa kịp phản ứng thì thấy một bàn tay lớn nắm lấy cổ áo sau của Bùi Tiểu Lâu, nhấc bổng hắn lên.

Một phụ nhân cao lớn bước vào phòng vốn đã rất chật chội này, mắng nhiếc Bùi Tiểu Lâu: “Ngươi cũng không soi gương mà xem, cái tướng khổ mệnh như ngươi còn dám xem tướng cho người ta? Không sợ làm hại người khác à! Ta ngày xưa sao mà mắt mờ, lại lấy phải cái đồ vô dụng như ngươi! Theo ngươi mười mấy năm, chưa hưởng được chút phúc nào, chỉ toàn gặp khổ!”

Tề Huyền Tố nhất thời bị khí thế của phụ nhân này làm cho hoảng sợ, không dám cử động.

Mặc dù Bùi Tiểu Lâu gầy như cây sào, nhưng có thể một tay nhấc bổng hắn lên, đủ thấy nữ tráng sĩ này sức lực không tầm thường. Hơn nữa, giọng nói của bà ta vang dội đến mức khiến tai Tề Huyền Tố ù đi, có uy lực như tiếng Sư Tử Hống của Phật môn.

Có lẽ vì mất mặt trước người ngoài, Bùi Tiểu Lâu cố gắng cứng rắn, nói: “Tướng mạo của ta thì sao? Đây là tướng mạo phúc lộc đến muộn, không chịu khổ sao có thể hưởng phúc? Chính là ‘chịu khổ trong khổ, mới thành người trên người,’ ta tính rồi, chịu khổ thêm mười năm nữa là có thể đổi vận.”

“Mười năm? Ta khinh!” Phụ nhân nổi giận, tát vào mặt Bùi Tiểu Lâu.

Nhưng không ngờ Bùi Tiểu Lâu rất linh hoạt, thân mình co lại, đã thoát ra ngoài, chỉ để lại chiếc áo rỗng trong tay phụ nhân. Ngay sau đó, Bùi Tiểu Lâu như thoát xác, cúi thấp người, lách ra khỏi phòng.

Phụ nhân càng thêm giận dữ, lập tức quay người đuổi theo, hai người cứ thế chạy xa dần, chỉ để lại Tề Huyền Tố và tấm vải “Thiết Khẩu Trực Đoạn.”

Tề Huyền Tố hít sâu, lấy lại bình tĩnh. Những ngày qua, hắn đã chứng kiến quá nhiều chuyện, không biết là phúc hay họa.

Tề Huyền Tố tuy chưa từng gặp quá nhiều việc lớn, nhưng cũng không phải người mới ra đời, có kinh nghiệm phong phú, đương nhiên biết Bùi Tiểu Lâu và phụ nhân kia không phải người thường, chắc chắn là những người có tài năng đặc biệt. Bất kể họ là những cao nhân ẩn thế, vui chơi nhân gian, hay là những người có tâm địa trong sáng, hoặc có mục đích khác, tốt nhất là tránh xa.

Bùi Tiểu Lâu và phụ nhân kia đi rồi, Tề Huyền Tố cảm thấy yên tâm hơn. Hắn đóng cửa phòng, bắt đầu tĩnh tâm tu luyện.

Thời gian một ngày trôi qua nhanh chóng, khi Tề Huyền Tố tỉnh lại từ trạng thái nhập định, phi chu đã khởi hành. Tề Huyền Tố từ trên giường đứng dậy, nhìn qua cửa sổ kính ra ngoài, chỉ thấy biển mây mênh mông, ánh vàng rực rỡ.

Cửa sổ cũng được gia cố bằng trận pháp đặc biệt, không chỉ chịu được gió lớn, mà hành khách trong lâu các cũng không thể mở cửa sổ, chỉ có thể nhìn cảnh qua cửa kính.

Chỉ có những người tu hành đạt đến giai đoạn Thiên Nhân mới có thể cưỡi gió mà đi, vì vậy đây là lần đầu tiên Tề Huyền Tố bay lên trời, nhìn cảnh ngoài cửa sổ, không khỏi kích động, mãi không thể hồi thần.

Mãi đến khi Tề Huyền Tố cảm thấy đói, hắn mới tỉnh lại.

Lúc này hắn mới nhớ ra, từ bữa sáng ngày mười ba tháng bảy tại điểm liên lạc của Thanh Bình Hội, đến giờ là ngày mười lăm tháng bảy, hắn đã hai ngày không ăn uống gì. Cũng không thể trách Tề Huyền Tố sơ ý, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn đi phi chu, không biết quy định ở đây.

Thực ra, phi chu cũng cung cấp một số trà rượu và đồ ăn, nhưng đó là đặc quyền của tầng hai, tầng một không có. Những hành khách có kinh nghiệm thường tự chuẩn bị lương khô, nhưng Tề Huyền Tố không chuẩn bị gì, cũng không biết thuật “Bế Cốc,” đành phải chịu đói.

Từ Hoài Nam Phủ đến tổ đình mất tổng cộng mười hai canh giờ, tức là một ngày một đêm.

Ban đầu, Tề Huyền Tố còn hứng thú ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhưng thời gian lâu dần, những đám mây trắng vô tận trở nên nhàm chán, Tề Huyền Tố chỉ có thể dùng cách ngồi thiền luyện khí để giết thời gian.

Đúng lúc này, một đạo sĩ áo bào rộng thùng thình cưỡi mây bay qua phía trên phi chu, thẳng hướng tổ đình mà đi.

—-

Chú thích:

[1] Lâu thuyền: Một loại thuyền to, có lầu lớn.