Vệ Thanh Ca nắm lấy tay Thượng Tuyết, ôn nhu nói: “Trên đời này thật ra không có đường tắt, mới đầu càng dễ dàng, ngày sau đi liền càng gian nan, tỷ ấy muốn đoạt thêm hảo cảm của Thái Tử có thể nói khó càng thêm khó, ngày sau có thể thành Thái Tử Phi hay không cũng chưa biết.”
Thượng Tuyết sắc mặt trở nên ngưng trọng lên, ngữ khí có chút lo lắng nói: “Chỉ sợ ngày sau vạn nhất cô ta thật sự thành Thái Tử Phi, đến lúc đó muốn gió được gió muốn mưa được mưa, hai ta bất hòa với cô ta, làm gì còn ngày lành nữa.” Thượng Tuyết nói như thế, Vệ Thanh Ca nghe xong lại cười nhẹ vài tiếng nói: “Nếu một ngày kia Thái Tử phát hiện Vệ Thanh Liên không phải là người mà hắn nghĩ, tỷ ấy có thể trở thành Thái Tử Phi như thế nào chứ?”
Thượng Tuyết nhìn chằm chằm Vệ Thanh Ca hỏi: “Tiểu thư đã có diệu kế gì?”
Vệ Thanh Ca gật đầu nói: “Diệu kế tự nhiên là có, chỉ là thời điểm còn chưa tới.” Nói xong, nàng lại ngược lại hỏi: “Chuyện ta sai ngươi làm như thế nào?”
Sắc mặt Thượng Tuyết có chút mất tự nhiên, thật lâu sau mới nói: “Đều làm tốt, nhưng nhất định phải như vậy sao?”
Thượng Tuyết tính tình ngay thẳng, có một nói một, Vệ Thanh Ca thấy nàng khó xử do dự như vậy liền nhẹ giọng nói: “Phàm là người làm đại sự đều không câu nệ tiểu tiết, ta nguyện báo thù cho ngươi, sao ngươi còn bất đắc dĩ như vậy?”
Buổi sáng, Vệ Thanh Ca dặn dò nàng cải trang giả dạng đến phố xá đông người lan truyền lời đồn, bịa đặt nàng cùng nam tử cả ngày ở bên nhau, cố tình vào quán trà đông người người, giả bộ làm rơi bức họa của Vệ Thanh Ca. Nàng ở trong góc tối nhìn những nam tử trên phố hai mắt tỏa ánh sáng khi cầm bức họa của Vệ Thanh Ca. Lại đưa ngân lượng mướn hai khất cái tuyên truyền trên phố rằng Vệ Thanh Ca giờ Mẹo sẽ đi qua hẻm Vạn Hoa. Thượng Tuyết không biết Vệ Thanh Ca muốn nàng làm chuyện này có liên quan gì đến việc báo thù cho nàng, nhưng cũng rõ Vệ Thanh Ca sẽ không làm chuyện vô dụng, cho nên nhất nhất làm từng việc hoàn thành.
Thượng Tuyết có chút không tự tin, hiện giờ Vệ Thanh Ca tuy có võ nghệ nhưng muốn ẩn giấu trước mặt mọi người, cho nên có võ nghệ hay không cũng đâu khác biệt. Hẻm Vạn Hoa ban ngày là chợ, tới ban đêm đó là nơi mà công tử quý tộc ở Nhạn Thành ra cửa tìm hoa hỏi liễu. Thượng Tuyết đầy vẻ lo lắng nhìn Vệ Thanh Ca nói: “Nếu nô tỳ thật muốn báo thù, đại có thể hạ độc giết hắn, tiểu thư cần gì mất công nhiều vậy, nô tỳ không muốn người vì nô tỳ mà bị thương, giữa chúng ta chẳng qua chỉ là chủ tớ thôi.”
Vệ Thanh Ca vì lời nói này mà ngây ra, nếu cô ấy thật sự coi nàng như chủ tớ thì có thể một đao giết chết nàng lúc nàng hôn mê ở Biệt Thiên Phủ, Vệ Thiên thiếu một quân cờ, tất sẽ chọn một lần quân cờ mới thay thế vị trí của nàng. Lần đầu tiên Vệ Thanh Ca nhìn thấy Thượng Tuyết liền biết, mỹ mạo của cô ấy không hề kém mình, lại thông minh đúng mực. Nếu chính mình bị giết, cô ấy tất sẽ được lựa chọn. Nghĩ như vậy, nàng chậm rãi than một tiếng nói: “Ngươi cứ coi như ta làm việc của chính mình đi.”
Tay Thượng Tuyết ở ống tay áo hơi hơi giật giật, như muốn tiến lên đắp chăn đàng hoàng cho nàng, nhưng chung quy lại đứng tại chỗ một lúc lâu không chịu nhúc nhích. Vệ Thanh Ca biết nàng do dự, bọn họ đều là mật thám, mối quan hệ lẫn nhau không thể có bất luận tình cảm gì, bởi vì sau này biết đâu có một ngày các nàng trở thành mục tiêu giết chóc lẫn nhau. Nếu cô ấy mềm lòng, lúc nên giết chính mình không thể hạ quyết tâm được.
Vệ Thanh Ca ghé vào đầu giường ôn nhu nói: “Có lẽ chúng ta có thể làm tỷ muội.”
Thượng Tuyết có chút động dung, thật lâu sau nói: “Trước đây nô tỳ thật ra có một tỷ tỷ như người, tỷ ấy rất tốt với ta, nhưng sau lại…… trải qua chiến sự không chịu nổi lang bạt, chết ở tha hương.”
Thượng Tuyết nói xong làm như không có chuyện gì liền xoay người muốn đi ra ngoài. Vệ Thanh Ca gọi lại nàng, Thượng Tuyết nhắm lại con ngươi một lát, sau mới xoay người lại, chỉ thấy Vệ Thanh Ca tràn đầy nghiêm túc nói: “Về sau lúc không có ai, ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ được không?”
Thượng Tuyết chưa hồi đáp, bước chân cực nhanh ra cửa. Trong nháy mắt cửa bị đóng lại, những hồi ức xưa từ trước tới nay không dám nhớ lại bỗng ùa về. Trong năm tháng chiến hỏa ấy, tỷ tỷ nhiễm bệnh nặng nằm ở một góc âm u ẩm ướt, trước khi chết hơi hơi mỉm cười với nàng, nụ cười ấy trở thành cảnh tượng mà nàng sau này không dám nhớ lại.
Thượng Tuyết dựa vào vách tường, có lẽ Vệ Thanh Ca cũng không biết nàng vì sao muốn tới cạnh cô ấy, nhưng nàng biết rõ, một mặt là nghe theo Vệ Thiên an bài, mà về phương diện khác ngay cả chính nàng đều không tin, lúc trước nghe nói Vệ Thanh Ca xuống núi hồi phủ, nàng tò mò đứng ở sau núi giả xa xa mà nhìn bộ dáng cô ấy ra sao, mật thám trời sinh cảnh giác cao độ, sau khi nàng bị Vệ Thanh Ca phát hiện, Vệ Thanh Ca chỉ hơi hơi mỉm cười với nàng, chính nụ cười này làm nàng nhớ tới tỷ tỷ qua đời nhiều năm.
Tỷ tỷ, Thượng Tuyết nỉ non hai chữ, bước chân nặng nề hướng về phòng mình.