Vệ Thanh Ca bị thương, mấy ngày liền ở Yên Chi không rời đi nửa bước, mỗi ngày Nhiễm Chiếu tới Yên Chi Các liền ở mấy canh giờ mới đi. Xương Nhạc năn nỉ ỉ ôi muốn lưu lại làm bạn Vệ Thanh Ca, đều bị ánh mắt Nhiễm Chiếu ngăn lại. Vệ Thanh Ca thấy Xương Nhạc chớp đôi mắt ngập nước, gọi cô bé đến bên người mình. Xương Nhạc tuy là hài tử, nhưng từ nhỏ ở trong cung đã trau dồi khả năng quan sát mọi người nói chuyện, chỉ cần chuyện mà Vệ Thanh Ca cho phép nàng làm, cho dù Nhiễm Chiếu không đồng ý cũng chỉ trầm khuôn mặt không nói lời nào. Xương Nhạc cúi đầu, đôi mắt quay tròn xoay chuyển, chạy chậm đến bên người Vệ Thanh Ca ăn vạ trong ngực làm nũng nói: “Tỷ tỷ tốt bụng, mấy ngày trước ta muốn tìm tỷ, nhưng nhị ca nói tỷ bị thương không tiện quấy rầy, nhưng hôm nay ta thấy tỷ đã tốt hơn nhiều rồi.”
Xương Nhạc đang nói chuyện, Nhiễm Chiếu liền bước tới, cô bé nắm chặt quần áo Vệ Thanh Ca không thuận theo nói: “Muội muốn lưu lại bồi tỷ tỷ mà.”
Xương Nhạc đáng thương nhìn Vệ Thanh Ca, Vệ Thanh Ca ngồi dậy, ôm nàng vào ngực nói: “Muốn ở lại thì ở, ta vừa vặn rảnh rỗi, dạy muội ngâm thơ viết chữ nhé?”
Xương Nhạc thường bày ra bộ dáng trẻ con với Nhiễm Cơ cùng Nhiễm Chiếu, ở trước mặt những người khác thập phần ngoan ngoãn nghe lời, nếu người khác nói cái gì, Xương Nhạc một mực gật đầu đáp ứng, kể cả không thích cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Mà hiện tại Xương Nhạc lại bĩu môi giận dỗi nói: “Cả ngày ở hoàng cung không phải Tứ thư thì là Ngũ kinh, nhạt nhẽo cực kỳ. Tỷ có thể dẫn ta đi chơi có được không.”
Nhiễm Chiếu đang muốn mở miệng cự tuyệt, Vệ Thanh Ca lại hướng về phía hắn hơi hơi lắc lắc đầu, Nhiễm Chiếu đành thôi, thấy Vệ Thanh Ca cười tủm tỉm nhìn Xương Nhạc nói: “Ở nơi này chỉ có đọc sách viết chữ, muội lựa chọn trở về hay là ở lại đây xem.”
Xương Nhạc tự nhiên là trăm phần trăm không muốn trở về, ngửa đầu nhìn về phía nàng nói: “Ở đây.”
Nơi ở của Vệ Thanh Ca ưu nhã, thanh thản yên tĩnh, Yên Chi Các lại không nhiều người tới, Xương Nhạc ở đây có thể an tâm đọc sách, không cần nhìn sắc mặt những huynh muội trong cung, như thế cũng tốt. Nhiễm Chiếu thấy bộ dáng Xương Nhạc ghé vào ngực Vệ Thanh Ca cười hì hì, nhíu mày nói: “Thanh Ca thân mình mới tốt chút, cẩn thận nhé.”
Xương Nhạc nghe lời rời khỏi Vệ Thanh Ca ôm ấp, Vệ Thanh Ca lại ôm cô bé vào gần, hướng Nhiễm Chiếu hỏi: “Gần đây thân thể Thánh Thượng thế nào?”
Những khi Vệ Thanh Ca cùng Nhiễm Chiếu nói chuyện với nhau chưa bao giờ đề cập đến Thánh Thượng, Vệ Thanh Ca thình lình xảy ra quan tâm làm Nhiễm Chiếu sửng sốt một chút, cũng may hắn phản ứng cực nhanh, gật gật đầu nói: “Từ trước đến nay vẫn thế, có thuốc của ta điều dưỡng, bệnh tình không chuyển biến xấu, nhưng hiện giờ vẫn không tiện xử lý triều chính, cũng may lão đại siêng năng chính sự, giúp phụ hoàng không ít chuyện phiền toái.”
Nhiễm Chiếu nhắc đến Nhiễm Cơ đầy vẻ hãnh diện.
Xương Nhạc trong lòng ngực Vệ Thanh Ca nghe bọn họ nói phụ liền có chút chua xót, thanh âm mỏng manh nói: “Trước đây phụ hoàng không bệnh cũng không đến liếc mắt mẫu phi ta một lần, sau khi bị bệnh hoàn toàn quên luôn chúng ta. Lúc mẫu phi chết còn nhớ ngài ấy, thế mà người lại không hề thương tâm mẫu phi ta, mẫu phi mới mất không đến nửa tháng liền có tân phi tần nương nương vào cung……” Thanh âm cô bé càng ngày càng nhỏ, Vệ Thanh Ca cũng không biết cô bé nói tiếp cái gì, chỉ cảm thấy chỗ ngực có chút ẩm ướt. Từ xưa đến nay đế vương là vô tình nhất, hôm qua cùng ngươi hoa tiền nguyệt hạ, ngày mai liền có thể cùng người hàng đêm sênh ca, Vệ Thanh Ca hơi hơi than thở, biết cô bé đang khóc trong lòng mình, cũng không biết an ủi thế nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô nhóc.
Đối với những việc như thế Nhiễm Chiếu hiểu rõ, nhưng thấy Xương Nhạc khóc thương tâm như vậy, cũng không biết khuyên giải an ủi như thế nào, chỉ mở miệng nói: “Chớ có khóc, nếu không ta mang muội trở về.”
Nếu là trở về cung, Xương Nhạc lại phải về nơi không có hoan thanh tiếu ngữ, trở thành công chúa lễ nghi đoan trang, nàng trăm triệu không muốn ở trong trong cung điện lạnh băng dù là nhất thời nửa khắc. Nàng nhịn khóc hồi lâu, khi ngẩng đầu đã tràn đầy tươi cười. Vệ Thanh Ca thấy cô bé biến hóa mau như vậy, trong lòng không khỏi xót xa. Nếu không phải đã sớm học được che giấu cảm xúc ở trước mặt người khác, cô bé làm sao có thể muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười?
Nhiễm Chiếu ngại với Vệ Thanh Ca trước đó vài ngày chịu thương, lo lắng Vệ Thiên lại sẽ ngộ nhận hai người dan díu, cho nên đứng dậy muốn rời đi. Vệ Thanh Ca rời giường tiễn hắn, Xương Nhạc thích nhìn hai người bọn họ ở bên nhau, nằm trên giường cười trộm.
Vệ Thanh Ca tiễn đến cửa, Nhiễm Chiếu thấy lúc này không ai quấy rầy mới hỏi nàng thân thân thể có khác thường gì không. Vệ Thanh Ca lắc lắc đầu ý bảo hắn an tâm. Hắn trong lòng yên ổn liền xoay người rời đi, nhưng vừa đi vài bước lại lộn trở lại, từ ống tay áo lấy ra cây trâm tinh xảo, hơi có chút không tự nhiên mà nói: “Hai ngày trước ra cửa thấy có người bán cái này, thuận tiện mua tới tặng ngươi, nếu không thích……”
Trêm cây trâm khắc sinh động như thật, hoa thức mỹ lệ, sao có thể là vật phẩm trang sức tùy ý có thể mua được, Vệ Thanh Ca không đợi hắn nói hết lời, liền lấy cây trâm, nhẹ giọng nói: “Ta nói không thích lúc nào, còn chưa có ai từng tặng ta vật phẩm trang sức kìa.”
Vệ Thanh Ca lấy cây trầm, làm như có chút thẹn thùng, vội vàng xoay người vào phòng.
Nhiễm Chiếu thấy nàng vội vàng rời đi, khóe miệng mang theo ẩn ẩn ý cười, hóa ra nàng lại có tư thái đáng yêu như vậy, hắn mặt mày hớn hở rời khỏi Yên Chi Các.
Vệ Thanh Liên đứng ở trong rừng cách đó không xa nhìn thấy hết thảy, tay nàng nắm chặt thân cây, không tìm được nơi nào trút giận liền hung hăng đánh vào cây. Vì cái gì Nhiễm Chiếu tốt với Vệ Thanh Ca tốt như vậy, trâm là trang sức nữ tử, đồ vật riêng tư như vậy sao có thể là người bình thường đưa đến? Chẳng lẽ vì Vệ Thanh Ca cứu hắn một mạng, hắn liền thích nàng?
Nếu có một ngày Nhiễm Chiếu phát hiện Vệ Thanh Ca ngụy trang trước mặt hắn thì thế nào, nếu hắn biết Vệ Thanh Ca không chỉ biết võ công, hơn nữa tâm tư cũng chẳng đơn thuần, liệu hắn có chán ghét cô ta hay không? Vệ Thanh Liên đầy mặt hận ý nhìn chằm chằm Yên Chi Các, thật lâu sau mới xoay người rời đi.
Có Vệ Thanh Ca làm bạn, Xương Nhạc thập phần vui vẻ, Vệ Thanh Ca bồi nàng niệm thư viết chữ, niệm mệt liền đòi nàng làm ảo thuật, Vệ Thanh Ca lúc ở trên núi nhàm chán, cũng thường xuyên làm ảo thuật tiêu khiển thời gian, vì vậy liền đem những ảo thuật học được trên núi biểu diễn cho Xương Nhạc xem khiến Xương Nhạc cao hứng không thôi. Xương Nhạc vốn là hài tử, hết chạy lại nhảy ở Yên Chi Các, hơn nữa niệm thư viết chữ mệt mỏi, thực mau ghé vào bàn ngủ.
Vệ Thanh Ca đi đến bên cạnh Xương Nhạc, nhẹ giọng gọi hai câu thấy Xương Nhạc không hề phản ứng, lúc này mới nhẹ nhàng ôm nàng tới giường. Thượng Tuyết đứng ở cửa không nhịn được mở miệng nói: “Tiểu thư, hay là người đừng đi nữa……”
Vệ Thanh Ca “suỵt” một tiếng, ý bảo nàng ra nhà ở. Chờ hai người đi ra sân, Vệ Thanh Ca mở miệng nói: “Trước đây Chúc Thường Sinh bắt nạt ngươi, ngươi lại là người của ta, nếu ta không hành động, ngày sau vào cung nữ tử khác mà biết, cho rằng chúng ta dễ khi dễ. Hôm nay nếu không trút giận, sau này chúng ta không được sống yên ổn.”
Vệ Thanh Ca nói vậy, Thượng Tuyết cũng không có lý do gì phản bác, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy người cẩn thận.”
Vệ Thanh Ca hơi hơi mỉm cười với nàng, đi ra ngoài Yên Chi Các.