Chương 47: Tiến xa hơn

Nhiễm Chiếu chưa từng tiếp xúc nhiều với Vệ Thanh Ca, nhưng mấy ngày nay tiếp xúc, cũng khiến hắn dần dần hiểu tính nết Vệ Thanh Ca. Nếu ngươi đối nàng không tốt, nàng liền đối đãi ngươi không tốt, nếu ngươi đãi nàng hảo, nàng có thể đối đãi ngươi tốt hơn thập phần. Nàng hiện giờ viết chữ “thiện” này, là đang nói hắn thiện tâm với nàng nên nàng không trách hắn. Nhưng hắn để tay lên ngực tự hỏi chưa bao giờ làm gì cho Vệ Thanh Ca, nếu không phải nàng bị một kiếm kia thay mình, hắn đến nay sẽ không biết Vệ Thanh Ca là nữ tử như thế nào.

Nhiễm Chiếu nhìn thoáng qua Vệ Thanh Ca thật sâu, thấy con ngươi nàng đơn thuần vô hại, trong lòng chỉ cảm thấy ảo não vô cùng, vì sao từ trước lại cho rằng Vệ Thanh Ca là một người tâm cơ phức tạp. Có lẽ Vệ Thanh Ca mất máu quá nhiều nên dễ mệt mỏi, hắn thấy Vệ Thanh Ca ghé vào đầu giường khép hờ mắt, hắn cẩn thận đắp chăn lên cho nàng rồi mới lui xuống.

Chờ cửa nhẹ nhàng đóng lại trong nháy mắt, Vệ Thanh Ca liền mở con ngươi, kỳ thật vết thương trên lưng đối với nàng cũng không tính quá đau, mấy năm tập võ trên núi, nàng quen bị thương lúc luận võ luyện kiếm, ngoài việc lúc chắn kiếm cho Nhiễm Chiếu nàng thật sự đau ngất xỉu thì lúc Vệ Thiên quất roi cũng đã thu vài phần lực đạo, rốt cuộc nàng còn phải làm việc cho Vệ Thiên, nếu thật sự bị đánh đến mức bị tàn phế thì làm sao làm việc cho hắn nữa. Nhưng khi thấy Nhiễm Chiếu tràn đầy thương xót khi đỡ nàng đến giường, nàng bỗng nhiên có chút quyến luyến. Nàng vẫn luôn khao khát được yêu thương, được hơi ấm tình thân, hiện giờ có một người xuất hiện trong phút chốc như vậy, nàng bỗng nhiên không muốn tìm hiểu vì sao hắn tốt với mình như vậy, chỉ muốn trút bỏ mọi kiên cường, làm nữ tử yếu đuối trong một khắc ngắn ngủi.

Vệ Thanh Ca nằm trên giường, nghe thấy tiếng cửa bị kéo ra, có tiếng bước chân tới gần chính mình, có người thấp giọng nói: “Đừng đi vào, nàng vừa mới ngủ.” Thanh âm này nàng cực kì quen thuộc, là Nhiễm Chiếu, bước chân người còn lại chắc là Thượng Tuyết bị nàng phái đi phố xá mua đồ.

“Nô tỳ thấy trên vách tường trong viện có huyết, có phải tiểu thư bị thương hay không?” Thượng Tuyết mang theo một chút hoảng hốt nhỏ giọng hỏi.

“Ta đã bôi thuốc cầm máu cho nàng, ổn hơn rồi.” Nhiễm Chiếu đè thấp thanh âm nói tiếp: “Chủ tử ngươi ở Yên Chi Các không ra ngoài mà ngươi lại đi đâu?” Nhiễm Chiếu ngữ khí trách móc nói.

“Tiểu thư sai nô tỳ đi phố xá mua chút kim chỉ.” Thượng Tuyết trả lời.

“Thanh Ca không phải xuất thân từ Vệ gia, lại không có võ nghệ phòng thân, nếu ngươi thật sự quan tâm chủ tử nhà ngươi, ngày sau tốt nhất đừng rời khỏi nàng nửa bước.” Nhiễm Chiếu thấp giọng hạ lệnh.

“Vâng.” Thượng Tuyết nhẹ giọng nói: “Nô tỳ cùng chủ tử cộng vinh hoa, tất là hy vọng chủ tử bình an không có việc gì.”

“Ngươi có thể nghĩ như thế là tốt nhất.” Nhiễm Chiếu lại thấp giọng dặn dò, mặc cho Vệ Thanh Ca nghe thế nào cũng không rõ. Không bao lâu, liền nghe thấy t iêngXương Nhạc ồn ào nhốn nháo nói muốn ở lại, ngay sau đó cửa lớn kẽo kẹt một tiếng, thanh âm Xương Nhạc cũng đi xa theo. Trong lòng Vệ Thanh Ca hiểu rõ, là Nhiễm Chiếu ôm Xương Nhạc rời đi.

Vệ Thanh Ca nhắm mắt, lúc này thật sự buồn ngủ, không bao lâu liền ngủ.

Lúc này nàng mộng thật lâu, mơ thấy nàng cùng mẫu thân trở về quê cũ Thanh Châu, có người đi theo họ từ Nhạn Thành, thật vất vả tới Thanh Châu, người nọ lại cưỡi ngựa quay đầu rời đi, vô luận nàng kêu gọi thế nào, người nọ vẫn không chịu quay đầu lại liếc nàng một cái. Nàng tức khắc nóng nảy, lớn tiếng hô không được rời đi.

Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, nàng cũng tỉnh lại. Thượng Tuyết vội vã lo lắng hỏi: “Tiểu thư có chuyện gì vậy?”

Vệ Thanh Ca hồi lâu không nằm mộng, mới tỉnh lại có chút mê mang, mờ mịt nói: “Không có gì, chẳng qua là nằm mơ thôi.”

Thượng Tuyết nghe xong nở nụ cười: “Tiểu thư chẳng lẽ mơ thấy nhị điện hạ nên mới kêu đừng đi?”

Vệ Thanh Ca có chút không tự nhiên nói: “Ngươi nói bậy gì đó?”

“Ta vừa mới nghe rõ ràng nha, người rõ ràng kêu Nhiễm Chiếu, sau đó liền nói đừng đi……” Thượng Tuyết cười tủm tỉm ghé sát vào bên người Vệ Thanh Ca nói: “Tiểu thư, đây chính chuyện tốt, chỉ có lừa gạt được chính mình, mới có thể đã lừa gạt nhị điện hạ, ngay cả ta cũng thấy ngài giống như thích nhị điện hạ, kia nhị điện hạ chỉ cần qua một thời gian nữa tất sẽ cho rằng ngài thiệt tình với hắn, ngài dung mạo khuynh thành, sao hắn lại không thích ngài chứ.”

Thượng Tuyết nói xong mắt lấp lánh nhìn Vệ Thanh Ca, con ngươi đầy vẻ tán thưởng.

Trong đầu Vệ Thanh Ca vẫn hồi tưởng cảnh trong mơ vừa rồi, chẳng lẽ nàng động tâm với Nhiễm Chiếu sao?

Vệ Thanh Ca bỗng nhiên trầm mặc làm Thượng Tuyết ngộ nhận nàng không tin tưởng thế cục trước mặt liền tiếp tục nói: “Nhị điện hạ hiện giờ cũng là thập phần để ý ngài, mới vừa rồi hắn nói làm ta chịu khó để ý Vệ Thanh Liên một chút, có lẽ hắn đã có hoài nghi Vệ Thanh Liên . Chỉ tiếc hắn vẫn có chút cảm tình với Vệ Thanh Liên , nếu không y theo tính tình của hắn tất là đã trở mặt với Vệ Thanh Liên .”

Thượng Tuyết nói lời này đều đầy vẻ tiếc hận, Vệ Thanh Ca lại như suy tư gì nói: “Nhị điện hạ quen biết Vệ Thanh Liên mấy chục năm, nếu chỉ vì một nữ tử mới quen vài ngày mà chặt đứt tình cảm ngày xưa, kia chỉ có thể chứng minh hắn là người bạc tình.”

“Nhưng hắn xác thật vì ngài mà giận dỗi quở trách Thanh Liên, mới vừa rồi ta đi qua núi giả, thấy Thanh Liên đỏ mắt đứng chung với đại thiếu gia. Đại thiếu gia còn đang an ủi cô ta kìa.” Thượng Tuyết nghi hoặc không thôi, chỉ kể lại tình cảnh vừa rồi nhìn đến.

Vệ Thanh Ca than một tiếng: “Nhị điện hạ há là có thể dễ dàng bị ngươi ta thay đổi chủ kiến, lúc này hắn giận dỗi quở trách Vệ Thanh Liên , bất quá là không muốn thấy Thanh Liên và ta gây sự đến mức không thể vãn hồi thôi, hắn vẫn quan tâm Vệ Thanh Liên , cái đó gọi là yêu sinh ghét, yêu sinh sợ, vì yêu mà sinh hận.”

Vệ Thanh Ca nói khiến Thượng Tuyết cảm thấy có lý, lúc trước tin tưởng tràn đầy trong khoảnh khắc biến mất, ủ rũ cụp đuôi nói: “Chúng ta đây vẫn là bại bởi Vệ Thanh Liên , hiện giờ Thái Tử thật ra tình ý chân thành với cô ta, nghe thị nữ trong viện cô ta nói, Thái Tử ngồi ở Hà viện rất lâu mới rời đi.”

Nhiễm Cơ thay Thánh Thượng xử lý triều chính có thể nói trăm công ngàn việc, hiện giờ chịu dành thời gian làm bạn với Vệ Thanh Liên tất nhiên đã chứng mình nàng ta đã có vị trí ở trong lòng hắn. Trong lòng Vệ Thanh Ca chỉ cảm thấy chua xót, nhớ lúc hắn tới Yên Chi Các nói những lời đó, Nhiễm Cơ không phải là người độc miệng, nếu không phải chạm đến người mà hắn để ý, hắn tất sẽ không nói ra những lời khó nghe. Vệ Thanh Ca nhẹ giọng than thở, thấp giọng nói: “Ai có thể cưỡng lại vẻ ôn nhu mỹ lệ của tỷ ấy chứ, nếu không phải ngươi ta hiểu tỷ ấy, biết bộ mặt thật đằng sau thì có lẽ chúng ta đều sẽ bị tỷ ấy mê hoặc. Trên đời này không thiếu người ôn nhu, cũng không thiếu người mỹ lệ, nhưng tỷ ấy lại có cả hai thứ ấy. Tỷ ấy thông minh như vậy, từ bắt đầu liền chọn con đường dễ dàng nhất để nắm bắt một nam tử, mà ta chính mình lại chọn con đường khó nhất, oán trách ai được đây?”

Thượng Tuyết phát giác Vệ Thanh Ca mất mát, muốn tìm chút lời nói an ủi nàng, nhưng còn chưa nói ra, liền thấy nàng cười cười với chính mình.