Chỉ xoay người mà cũng phải mất một khoảng thời gian, Phượng Dao giống như trải qua vạn cái trâm xuyên thấu vào người, đau, nàng hút lấy mấy ngụm khí lạnh.
Một hồi lâu, nàng mới điều chỉnh được lại hơi thở.
Phượng Dao ghé vào trên giường, liếc mắt đảo quanh đánh giá căn phòng và cách bố trí, hơn nữa lúc nãy lão phụ nhân gọi nàng là tiểu thư, nàng trong lòng chợt sinh ra nghi vấn, vẩn suy đoán.
“Nơi này là đâu? Ta ở chỗ nào?”
Phượng Dao hỏi liên tiếp nhiều vấn đề khiến lão phụ nhân thân mình cứng đờ lại, ngẩn ra một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại.
Tiểu thư nhất định là bị người ta đánh, đau đến nỗi đầu óc cũng hồ đồ.
Lau nước mắt, lão phụ nhân nói:
“Tiểu thư, người đừng dọa lão nô a, nơi này là Li quốc đô thành Li Thành a, ngài là Định Viễn Hầu tứ tiểu thư, người đều không nhớ rõ sao?”
Tứ tiểu thư? Phượng Dao không khỏi cười cười, nàng lại có mệnh tốt vậy à?
“Ta gọi là gì?”
Lão phụ nhân lại có một trận khiếp hồn khiếp vía mà nhìn nàng, nước mắt càng thêm mãnh liệt.
“Tiểu thư, người có phải đau đến hồ đồ hay không a, như thế nào đến tên của mình đều không nhớ rõ, tiểu thư tên là Phượng Dao a.”
Cũng gọi là Phượng Dao?!
Nàng hơi kinh hãi, nhịn không được đánh giá một chút chính mình, không phải hiện đại nàng đến năm nay đã
mười tám tuổi, nhưng thật nguyên thân này là mười ba tuổi a.
Phượng Dao kêu lão phụ nhân đem gương đồng tới, trên má bên trái có một cái bớt màu đỏ bao trùm lớn bằng cái nắm tay, trong gương đồng nhìn gương mặt này, cơ hồ giống hệt với Phượng Dao nàng ở hiện đại y như đúc.
Phượng Dao không khỏi cảm thán, đây là xuyên qua……
Phượng Dao từ trong miệng lão phụ nhân biết được bà chính là bà vú của nàng, đây là một quốc gia không hề xuất hiện trong lịch sử, ở cái thế giới này võ giả vi tôn trong các quốc gia rất được đề cao, Phượng gia lại là một thế lực khổng lồ.
Mà bây giờ thân thể này chính là tứ tiểu thư của Phượng Gia, nhưng mà hình như lại không hề có mệnh tiểu thư, bởi vì nàng là con vợ lẽ, mẫu thân của nàng khi nàng còn nhỏ bị bệnh mà chết, càng rủi là thân thể này trời sinh căn cốt không được tốt, thân thể suy nhược, không cách nào tu luyện nội công tâm pháp của gia tộc, bị người trong gia tộc coi là phế vật.
Phụ thân không yêu thích, chỉ có một bà vú quan tâm nàng nhất ở trong phủ một gian phòng tối, không nói đến không thể làm ấm, còn ngày ngày bị người trong tộc trêu đùa ẩu đả.Không biết là ông trời đang thương hại nàng, hay là ở trên cợt nhả với nàng, vài ngày nữa nàng phải gả cho đương triều Thái Tử Ngọc Lưu. Ra khỏi Phượng phủ cái này, lại phải dung thân vào hoàng cung cùng với một biển lửa.
Ngày thứ hai, Phượng Dao ghé vào trên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Phía sau lưng tương đối tốt hơn so với ngày hôm qua, nhưng thật ra không phải như vậy nó vẫn nóng rát đau, lại không thể xuống giường.
Bỗng nhiên, Phượng Dao cảm giác được một lực mạnh đang tới gần nàng.
Ngay sau đó, cửa phòng đã bị cổ lực lượng này đẩy ra, gượng mặt thanh lãnh nháy mắt ập vào trước mặt.
Một cái nam nhân trung tuổi tiến vào, ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chú vào Phượng Dao nằm ở trên giường, trầm giọng cả giận nói: “Thật là phế vật vô dụng, văn không được võ không xong, hiện tại ngay cả gả chồng cũng có thể bị ngươi dọa, Thái Tử muốn cưới ngươi, ngươi thế nhưng thất thần đến rơi xuống hồ, nếu không phải Tam tỷ của ngươi cứu ngươi, ngươi thiếu chút nữa liền mất mạng. Phượng Huấn ta như thế nào lại sinh ra một kẻ phế vật như ngươi?”
Rơi xuống nước? Phế vật? Phượng Dao mặt không biểu tình, khóe miệng không khỏi gợi lên một tia cười lạnh.
“Ngươi nghe kĩ vào cho ta, ít ngày nữa ngươi phải gả vào hoàng cung, mệnh của ngươi sẽ không phải của ngươi, mà là hoàng thất. Phượng gia nuôi ngươi nhiều năm, ngươi cũng nên biết đây là thời điểm hồi báo, nếu lại làm ra sai lầm, đừng trách ta, cha giữ không nổi ngươi.”
Nói xong, Phượng Huấn lười nhìn tới Phượng Dao liếc mắt một cái, xoay người rời khỏi phòng.
Phượng Dao ghé vào trên giường, duỗi tay xoa xoa ấn đường, nhịn không được cười lạnh. Nếu nàng không gả cho Thái Tử, liền thông cáo ra bên ngoài nàng đã chết, Phượng Huấn cũng sẽ không liếc đến nàng lấy một lần.