Chương 3: Xuyên qua, Phượng gia ( 3 )

Lạc Băng nhíu mày, đồng thời bước chân cũng dừng lại, ngón trỏ khẽ nhúc nhích, hiển nhiên là muốn kéo hạ cò súng.

Phượng Dao hướng toàn bộ thân mình thẳng tắp về phía sau , hai tay nắm súng nhắm ngay vị trí tim của Lạc Băng, không chút do dự hạ cò súng.

“Pằng!”

Phượng Dao yên lặng,cả người ngã xuống đất đồng thời thể hiện sự ngạc nhiên.

Súng của Lạc Băng , căn bản không có viên đạn nào. Nàng rõ ràng thấy hắn kéo cò nhưng mà lại không có bắn ra viên đạn nào như vậy vừa rồi cái thanh âm kia……

Không rảnh quan tâm đến gã đàn ông rít gào, Phượng Dao nhanh chóng đi đến bên Lạc Băng hắn trúng đạn, mà chỉ cách trái tim chỉ có một chút, Phượng Dao biết, lấy thân thủ của Lạc Băng, hoàn toàn có thể né tránh, nhưng hắn chỉ là làm viên đạn lệch khỏi trái tim, vì cái gì?

Phượng Dao không biết làm thế nào, chỉ cảm thấy hiện tại nỗi lo lắng khủng hoảng bất an đang xâm chiếm nàng.

“Lạc Băng……”

“Dao Dao” Lạc Băng sắc mặt trắng bệch, miệng thở phì phò, nói chuyện cũng bắt đầu đứt quãng:

“Anh, anh không có phản bội…… Là là L……L cùng ông ta này…… Giao dịch…… Khụ khụ……em chết hắn liền đem Tập Đoàn Lôi Đả đưa cho L…… Còn có mặt khác, hai cái hắn đem danh nghĩa tập đoàn…… Khụ khụ…… Dao…… Dao Dao …… Hắn vì hôm nay đã bố trí 5 năm……”

Tập đoàn Lôi Đả…… Nguyên lai người đàn ông này chính là Mạc Uy Long. Mà L chính là người đem nàng từ cô nhi viện mang đén Ám Dạ Đế Quốc long đầu, cư nhiên vì ích lợi, lựa chọn thủ tiêu nàng.

“Dao Dao……” Lạc Băng đột nhiên dùng hết sức bình sinh lực bắt lấy tay của Phượng Dao, hơi hơi mỉm cười,

“Anh không, không có năng lực ngăn cản…… Chính là anh…… Anh có thể bồi em…… đồng quy vu tận ……”

Phượng Dao rối loạn trong lòng cảm xúc phức tạp không rõ ràng thể hiện lên

" Anh, anh yêu em a……” Tay cầm lấy tay Phượng Dao đột nhiên buông lỏng ra, mấy chữ phảng phất kia của Lạc Băng dùng sức lực cuối cùng để bày tỏ, đầu Phượng Dao đột nhiên trống rỗng , nhìn gương mặt Lạc Băng trắng bệch, ra vẻ hạnh phúc tươi cười, chỉ cảm thấy ngực một trận đau đớn.

Khó có thể miêu tả rõ ràng rành mạch cảm xúc.

Chậm rãi đứng dậy, sát khí của“Dạ Chi Nữ Vương” lạnh băng nhanh chóng lan tràn, gã đàn ông ánh mắt âm ngoan trừng Phượng Dao, cười lạnh nói:

“Phượng Dao, mày cho rằng tao là thằng ngu sao, tao đã trang bị bom khiển từ xa ở khắp nơi, rất nhiều rất nhiều bom, đủ để đem biệt thự san thành bình địa…… Phượng Dao tao muốn cùng mày, cùng nhau xuống địa ngục……”

Gã không chút nào để ý đến Phượng Dao, nắm điều khiển từ xa ở trong tay hắn điên cuồng, những âm thanh chói tai trong tiếng cười đè xuống.

Ầm vang! Ầm vang! Ầm vang!

Tiếng nổ vang triệt không trung……


Trong khoảnh khắc mông lung, ý thức tan rã.

Giữa hỗn độn , chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, cái loại đau đớn vẫn luôn kéo dài, hung hăng lôi ý thức chuẩn bị tan rã trở lại.

Giãy giụa hồi lâu, chậm rãi mở to mắt.

Một lão bà với âm thanh già nua, kết hợp khiếp sợ, kích động, hoài nghi, ở bên tai run rẩy vang lên: “Tiểu thư?”

Nhìn qua phía âm thanh phát ra, Phượng Dao cố hết sức quay đầu, trước giường đứng một lão bà chừng hơn 50 tuổi,một đầu tóc bạc, đầy mặt nếp uốn, mắt sưng to, trong ánh mắt chứa đầy nước mắt.

“Tiểu thư? Ngươi không chết? Thật tốt quá, thật tốt quá, thật là cảm tạ ông trời, làm tiểu thư lại sống lại.”

Lão phụ nhân kích động bổ nhào đến trước giường, đôi tay run run rẩy rẩy mà vuốt đầu nàng, lại run rẩy vỗ về lên mặt của nàng. Bàn tay y thô ráp, lòng bàn tay có điểm đau, Phượng Dao nhíu mày né tránh tay nàng, trong mắt lạnh nhạt bắn ra tia hàn quang làm cho lão phụ nhân rùng mình.

Lão phụ nhân cứng đờ lùi về tay, một mặt nước mắt, nói:

“Tiểu thư, lão thân đỡ người ghé vào trên giường nghỉ ngơi đi, phía sau lưng nhiều vết thương như vậy nằm sẽ càng đau.”

Phượng Dao cảm giác thân thể có khó chịu, cử động khó khăn, phía sau lưng lại nóng rát đau, liền tùy ý lão phụ nhân giúp nàng lật người lại.