Chương 2: Xuyên qua, Phượng gia ( 2 )

Nhiệm vụ hoàn thành, thân mình Phượng Dao vừa động, chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

Có người? Nhận ra vấn đề này làm cho Phượng Dao dừng động tác, nắm chặt khẩu súng trong tay , thuận thế tránh thoát vào phòng ngủ.

Cửa phòng bị đẩy ra, bước chân hỗn độn. Phượng Dao kết luận, người tới không ít khoảng năm người.

“Chậc chậc chậc, thân thủ thật không sai, đều là một phát bị mất mạng, không có bất luận cái gì tiếng vang, không hổ là Ám Dạ Đế Quốc hoàn toàn xứng đáng với danh ‘ Dạ Chi Nữ Vương ’, ha hả, Phượng Dao……” Người đàn ông phát ra âm thanh trầm thấp mị hoặc, mang theo nhè nhẹ ý cười, lại làm người ta vô cớ cảm thấy lạnh băng.

Phượng Dao thân mình cứng đờ, môi mỏng mím chặt.

Thanh âm này thực xa lạ, hắn lại có thể kêu ra tên nàng, hơn nữa còn biết rõ ràng kẻ ám sát chính là nàng.

Lạc Băng. Kẻ phản bội.

Ám Dạ Đế Quốc mỗi lần nhận nhiệm vụ đều là cực kỳ bí mật, trừ bỏ người đảm nhiệm là sát thủ, sau khi truyền đạt nhiệm vụ, L mới có thể biết nội dung của nhiệm vụ, thực rõ ràng, L là boss của Ám Dạ Đế Quốc, hắn không có khả năng.

Như vậy, chỉ có người cùng nhau thực hiện nhiệm vụ - Lạc Băng.

Lạc Băng, từ năm bảy tuổi đến nay, hắn và nàng cùng nhau sống sót từ 500 người chém giết lẫn nhau mà ra, cho dù nàng lạnh băng vô tình, chưa bao giờ tin rằng qua cái vẻ ngoài thiện lương, nội tâm hung tàn của hắn, chính là nàng càng không dám nghĩ tới thêm có một ngày, hắn sẽ phản bội Ám Dạ Đế Quốc, đem tin tức nhiệm vụ tiết lộ đi ra ngoài.

Lạc Băng!

Phượng Dao rất lên lửa giận trong mắt không thể nào dập tắt được sát ý hiện lên, sắc bén. Hơi thở lạnh băng bao phủ cả người.

Chậm rãi từ chỗ tối đi ra, Phượng Dao híp con ngươi lại, nhẹ nhàng quét mắt người tới, liền đem ánh mắt dừng lại trên mặt Lạc Băng.

Người kia, giờ phút này vẻ mặt không có biểu cảm, đón nhận ánh mắt nóng bỏng của Phượng Dao, cũng không có một cảm xúc dư thừa nào dao động.

“Ha hả,” khi nói chuyện tên đàn ông xa lạ cười nhẹ nói: “Phượng Dao, thế nào, bị đồng đội phản bội, tư vị thế nào ?”

Phượng Dao cười đến lạnh băng, “Đồng đội? Hắn còn không xứng là đồng đội của Phượng Dao ta!”

“Nga?” Tên đàn ông làm như nghe được một cái gì rất buồn cười , ý cười không giảm, tiếng cười cũng cực kỳ thể hiện sự vui thích, “Lạc Băng, có nghe thấy không, mày ở trong mắt con đàn bà này đến cả đồng đội đều không xứng, ha ha ha ha……”

Lạc Băng không nói, chỉ là chậm rãi cúi thấp đầu xuống, không có biểu hiện cảm xúc trên mặt.

" Ông là ai?” thanh âm của Phượng Dao lạnh lùng, tên đàn ông đang cười trong tiếng vang , sau khi nghe được đột nhiên dừng lại, gương mặt tuấn mỹ trở nên vặn vẹo và dữ tợn, “Mày hỏi tao là ai? Ha ha, Phượng Dao, kỳ thật tao nên cảm ơn mày, nếu không phải mày giết ả, tao có lẽ cả đời sẽ không biết cái con tiện nhân này cư nhiên dám phản bội tao, cái ả tiện nhân, tao yêu ả như vậy, ả cư nhiên còn cắm sừng tao đi tìm gã đàn ông khác……”

Hắn trở nên điên cuồng, hai mắt hiện lên những tia máu đỏ tươi, làm như rắn độc nhìn thẳng vào mắt Phượng Dao con , giọng điệu nháy mắt chuyển biến: “Nhưng cái ả tiện nhân phản bội tao, có thể xử trí ả cũng chỉ có tao, chỉ có tao, Phượng Dao, mày không nên giết cô ấy……”

Phượng Dao không biết gã đàn ông trước mắt này là ai, càng không biết người đàn bà bị nàng giết trong miệng hắn là ai, nhưng có thể tìm được nàng, hơn nữa còn thiết kế cái bẫy tỉ mỉ như vậy để nàng sa vào hẳn là không sai.

“Lạc Băng, giết cô ta!” gã đàn ông lâm vào trạng thái điên cuồng, cả người đều đã vặn vẹo.

Lạc Băng như cũ không nói, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Phượng Dao, hơi hơi mỉm cười, chậm rãi giơ súng lên.

Phượng Dao thần kinh căng chặt chưa từng thả lỏng, Lạc Băng tươi cười còn nàng không hiểu cảm xúc, nàng lạnh lùng nhìn Lạc Băng từng bước một đi vào.

Gã đàn ông biểu tình càng sâu là vui sướng, màu đỏ trong mắt hiện lên một ý thích giết chóc,ý cười ngày càng đậm .

“Giết cô ta, nhanh lên giết ả, nhanh lên……” Gã đàn ông không ngừng kêu gào, hết sức điên cuồng.