Chương 5: Xuyên qua, Phượng gia ( 5 )

Phượng Huấn vừa đi, sau lưng lại có người tới quấy rầy nàng nghỉ ngơi. Ngoài cửa vang lên âm thanh bà vú vội khẩn trương: “Tam tiểu thư, tứ tiểu thư lúc này đang ở nghỉ ngơi……”

Lời còn chưa dứt, một dung mạo mỹ hoa nữ tử liền rơi vào mắt.

Hôm qua bà vú nói cho nàng, là Phượng Như, Phượng gia tam tiểu thư, nàng là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ, đang sống sờ sờ liền dùng roi đánh chết Phượng Dao trước kia, lại sắp xếp làm như nàng rơi xuống nước để lấy cớ.

Đơn giản là nàng phải gả cho Thái Tử, mà Phượng Như lại thích Thái Tử, xuất phát từ ghen ghét, mà phải dùng roi đánh chết nàng. Chỉ tiếc, nàng không thể như ý nguyện của ả mà lại sống lại đây.

Chỉ là các nàng không biết chính là Phượng Dao trước kia đã chết và đã không còn là Phượng Dao trước đây mềm yếu vô năng.

Phượng Như không che giấu chút nào được căm hận trong mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Phế vật, không thể nghĩ được mạng của ngươi thật tốt, dùng roi tưởng có thể lấy mạng của ngươi, thế nhưng lại sống lại?”

Vào thời điểm nàng ta tiến vào Phượng Dao chỉ liếc mắt một cái liền không hề nhìn đến nàng, biểu tình thanh thản, thanh âm lãnh khốc vô tình vang lên.

“Ngươi không phải nói là ta rơi xuống nước sao? Ngàn vạn đừng lỡ miệng, đến lúc nếu là truyền vào trong cung, đối với ngươi cũng không tốt, ngươi nói có đúng không?”

“Ngươi lại ở đây dám uy hiếp ta sao?” Phượng Như mày liễu nhíu chặt vẻ mặt khẩn trương.

Phượng Dao cong môi cười lạnh.

“Ta chỉ nhắc nhở ngươi. Ít ngày nữa sau, ta sẽ trở thành Thái Tử Phi.”

Một tiếng Thái Tử Phi vang lên, khiến cho dung nhan nhu mì xinh đẹp biểu hiện muôn vàn cảm xúc biến ảo không chừng.

“Ngươi……” Phượng Như khó thở, vận lực vung chưởng, mắt thấy một chưởng này hướng tới trên người Phượng Dao, bà vú liền liều mạng che ở trước người nàng.

Một chưởng này của Phượng Như tuy không trí mạng, nhưng cũng gây ra việc nội thương, huống chi là đánh vào trên người bà vú tay trói gà không chặt.

Bà vú phun ra một ngụm máu tươi, phun vào trên đệm trắng tinh phá lệ chói mắt.

Bất chấp phía sau lưng đau đớn, Phượng Dao đỡ lấy bà vú, phẫn nộ nhìn về phía Phượng Như, ánh mắt lạnh nhạt lại mang theo khí thế bức người lạnh băng.

“Ngươi tìm chết!”

Phượng Như không khỏi lùi lại một bước, bị ánh mắt lạnh băng của nàng nhìn khiến cho nàng ta chấn động ngẩn ngơ, trong lòng đột nhiên lộ ra một loại hàn ý.

Phượng Như kinh hãi nói không ra lời, sắc mặt hoảng hốt.

Nàng vẫn luôn coi Phượng Dao là ngốc tử, khi dễ nàng là chuyện thường ngày nàng luôn làm, lại chưa từng nghĩ tới, ngốc tử thường ngày vẫn bị nàng khi dễ cư nhiên dám cùng nàng chất vấn, thậm chí cái ánh mắt chưa bao giờ có, nó lạnh băng, sắc bén.

Mà nàng, lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi?

Phượng Dao không để ý đến thái độ thay đổi một cách chóng mặt trên khuôn mặt của Phượng Như, nhẹ giọng dò hỏi bà vú có việc gì không.

Bà vú lắc đầu, nhìn về phía Phượng Dao trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

Sau đó, Phượng Như liền phục hồi tinh thần lại, che dấ ý đồ lại dùng vẻ mặt phẫn nộ che dấu đi việc mình vừa mới thất thố, hừ lạnh một tiếng thật mạnh

“Chỉ bằng ngươi? Phế vật đến nội công không thể tu luyện, cũng nghĩ đến việc đấu cùng ta? Ngươi cho rằng gả cho Thái Tử, ngươi liền có thể đấu lại ta sao? Nằm mơ! Thái Tử sao có thể sẽ thích một phế vật như ngươi?”

Phượng Dao treo trên khóe môi ý cười nhàn nhạt, lạnh băng lời nói tựa hàn băng lạnh lẽo, đâm thẳng vào tim Phượng Như. “Phế vật thì sao? Chung quy vẫn là ta gả đến Thái Tử phủ, mà không phải ngươi.”

Những lời này giống cây kiếm đâm thẳng vào lời nói trong lòng Phượng Như khiến cho nàng tức giận không cách nào dập tắt, cánh môi run rẩy“Ngươi.... ngươi....”

Phượng Dao lãnh đạm phân phó.

“Bà vú, ngày hôm trước ta bị thương, mấy ngày nay cần tĩnh dưỡng tốt, đừng cho những người không liên quan tiến vào quấy rầy đến ta.”

Phượng Như nghiến răng nghiến lợi rời đi, trở lại phòng mình, ngực tựa như có một cổ khí, tỳ nữ trong viện đã đàn cầm đã phát một hồi tính tình, Phượng Như đem đồ vật trong phòng tất cả đều đập nát.