Ngọc Lưu nhìn bà vú, không để ý tới Phượng Dao, nói:
“Bà vú đi xuống đi, bổn Thái Tử có chuyện nói với Thái Tử Phi.”
“Dạ, lão nô cáo lui.” Bà vú trên mặt vui vẻ, liền cười lui xuống, nhân tiện mang theo nô tài trong nội điện.
Bà vú xem ra tưởng Phượng Dao nói như vậy mà Thái Tử còn không tức giận, không chừng là muốn sủng hạnh tiểu thư nhà mình, bà vú tâm tư đơn giản, chỉ cần Thái Tử có thể sủng hạnh Phượng Dao, mặc dù có thể ngày sau không được sủng nhưng chỉ cần hoài long thai thì ngày sau Phượng Dao cũng sẽ không khổ sở nữa.
Phượng Dao thấy mọi người rời đi, đi thẳng đến nội thất, mở ra ngăn tủ tìm một hồi ra xiêm y để đi tắm gội, tiếp tục vấn đề lúc nãy: “Ngươi không phải không có việc gì sao?”
Ngọc Lưu tiến vào , tự nhiên từ chỗ Hỉ Nhi thì đã biết Phượng Dao muốn tắm gội, lúc này không đi, cũng chỉ là muốn làm khó nàng một chút, vì thế cười có thâm ý nói:
“Thái Tử Phi thật đúng là dễ quên, Lệ Phi đã cảnh cáo bổn Thái Tử, chẳng lẽ Thái Tử Phi không nhớ rõ?”
Phượng Dao đem quần áo ôm vào trong ngực, một chân đá cửa tủ, tuy rằng là nhẹ nhàng, bất quá, đối với nữ tử mà nói, hành vi này đã là cực kì thô lỗ. Tuy rằng Li quốc dùng võ vi tôn, mặc dù là nữ tử cũng tập võ nhưng nữ tử thì nên có giáo dưỡng, hành vi đá như vậy khiến Ngọc Lưu không dám nói, hành vi như vậy không có tiểu thư khuê các nào có thể làm ra.
Phượng Dao nghiêm túc nói: “Điện hạ đối thần thiếp thực tốt, thần thiếp cảm thấy thật cảm động.”
Ngọc Lưu xem thần sắc của nàng nghiêm túc, nhịn không được nảy sinh ra ý trêu đùa, nhưng lại giả vờ nghiêm túc nói: “Nhưng Phượng gia không cảm thấy như vậy, bọn họ cảm thấy bổn Thái Tử không sủng Thái Tử Phi……”
Phượng Dao đầu tiên là cúi đầu nhìn nhìn lại bản thân, lại ngẩng đầu nhìn Ngọc Lưu, nhíu mày nói:
“Chẳng lẽ điện hạ có sở thích luyến đồng ( giống trâu già gặm cỏ non)? Thân thể này của ta mà ngươi cũng hứng thú hay là điện hạ ngài đói bụng ăn quàng đi?”
Nếu là kiếp trước Phượng Dao, đã sớm đem người này đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, nhưng hiện tại với dáng người này của Phượng Dao không thể đối phó với loại người này, nếu có thể bụng đói ăn quàng, thì người nọ phỏng chừng là người điên cũng không sai biệt lắm .
“Khụ khụ.” Ngọc Lưu bị Phượng Dao lớn mật lời nói dọa đến, che dấu sự xấu hổ liền ho khan vài tiếng, để ngừa Phượng Dao lại bất thình lình nói ra cái gì đó, vội vàng nói:
“Ý của bổn Thái Tử là mấy ngày này sẽ nghỉ ngơi ở chỗ của ngươi, bằng không Lệ Phi lại đến chỗ phụ hoàng làm ầm ĩ lên.”
“Nga?” Phượng Dao hiểu rõ, gật gật đầu nói: “Giường nệm kia phỏng chừng cũng có thể để cho ngươi ngủ, vậy thì ngươi tự tiện đi.”
Cái gì? Giường nệm? Ngọc Lưu rất không bình tĩnh, hắn đường đường là Thái Tử điện hạ, cũng từng ở trong phòng nữ nhân bất qua chưa từng ngủ qua cái giường nệm nho nhỏ.
Thật là buồn cười.
Sắc mặt trầm xuống, Ngọc Lưu ngữ khí rét lạnh đi vài phần, “Ngươi dám để bổn Thái Tử ngủ giường nệm?”
Phượng Dao chậm rãi bước đi đến sau bình phong, đem quần áo sạch đáp lên, lộ ra âm thanh lạnh lẽo nhè nhẹ truyền ra: “Chẳng lẽ điện hạ còn muốn ngủ giường? Như thế nào, điện hạ không sợ thần thiếp nửa đêm thú tính quá độ, đem điện hạ làm ngay tại chỗ à?”
“Ngươi……” Cách bình phong, Phượng Dao nhìn không nhìn thấy gương mặt của Ngọc Lưu hơi hơi ửng hồng, Ngọc Lưu tự nhiên cũng không biết được, Phượng Dao lúc này khóe môi gợi lên ý cười nhè nhẹ.
Quả nhiên, nhìn đối thủ ăn mệt, có thể làm cho tâm tình sung sướng.
Phượng Dao tự nhận là mình lãnh tình lãnh tâm, kiếp trước trừ bỏ nhiệm vụ ra, tự nhiên cũng cuộc sống của riêng mình, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng cũng có rất nhiều điều thú vị.
Tình hình hiện tại, chính là một trong số đó:
Thú vui đem người khác làm cho nghẹn khuất không nói ra lời.
Thấy Ngọc Lưu không nói được gì, Phượng Dao tiếp tục mở miệng nói: “Bằng không, điện hạ có thể nói, thân thể thần thiếp ốm yếu, không thỏa mãn được điện hạ, cho nên liền không chung phòng?”