Chương 23: Sát thủ chi vương ( 3 )

Gì? Nữ nhân này vừa rồi nói gì?

Ngọc Lưu đỉnh đầu muốn bốc hỏa, kia nữ nhân có thể vô sỉ đến đỉnh điểm như vậy sao?

Phượng Dao từ sau bình phong thò ra cái đầu, không ngờ ngoài ý muốn nhìn thấy Ngọc Lưu lúc này mặt đỏ rần, bởi vì tức giận mà ngực trên dưới phập phồng, hai tay ở rũ ở bên sườn cũng gắt gao nhéo, xa xa đều có thể thấy trên mu bàn tay hiện lên gân xanh, có thể thấy được, Ngọc Lưu lúc này có bao nhiêu tức giận.

Đến nỗi như vậy sao? Phượng Dao bĩu môi, đại nam nhân này còn giống hoàng hoa khuê nữ hơn nàng.

Không thể không nói, Phượng Dao không biết sự thật là Thái Tử Ngọc Lưu tuy rằng năm nay đã hai mươi, nhưng là thật ra vẫn không hiểu gì về vấn đề nam nữ, thường khắc chế chính mình, trong số hoàng tử đông đảo, thì chính là người thanh tâm quả dục.

Đừng nói thị thiếp, nha đầu thông phòng cũng không có, có thể thấy được người này đến tột cùng có bao nhiêu thuần khiết.

Bị Phượng Dao sử dụng ngôn ngữ mãnh liệt kích hạ, tức giận đến không nói nên lời cũng coi như bình thường.

“Nương nương, nước ấm chuẩn bị tốt.” Hỉ Nhi ở bên ngoài nói vọng vào, nếu là ngày thường nàng nhất định đi vào, nhưng mà hiện tại Thái Tử điện hạ ở bên trong, nàng không có lá gan mà đi vào, vạn nhất Thái Tử cùng Thái Tử Phi đang kia gì kia gì, thì cái nàng mạng nhỏ này khó giữ được.

Phượng Dao nếu biết giờ phút trong đầu Hỉ Nhi nảy ra bao nhiêu ý tưởng liền giáng cho nàng một cái bạt tai, mao hài tử, tư tưởng sao có thể không thuần khiết như vậy?

“Tiến vào.” Phượng Dao mắt nhìn Ngọc Lưu còn nổi giận đùng đùng, ánh mắt quái dị hỏi: “Ta muốn tắm gội.”

“Như thế nào, chẳng lẽ bổn Thái Tử còn không thể xem phi tử của mình tắm gội?” Ngọc Lưu đại khái là bị nàng làm cho hồ đồ, không chút nghĩ ngợi nói ra những lời này mà lại còn rống lớn lớn, trong lúc nhất thời, toàn bộ trên dưới Hoa cung đều biết và thêm cái khí phách kia, vì thế tất cả thái giám cung nữ đều bất ngờ thốt ra: Thái Tử thật là khí phách.

Nhóm thái giám nâng thau tắm cũng ngây ngẩn cả người, nửa ngày sau, rốt cuộc nhận ra được Ngọc Lưu có chỗ không thích hợp, vì bảo vệ cái mạng nhỏ này liền nhanh chóng đem thau tắm đặt ở sau bình phong rồi rời đi nhanh như chớp, cũng không quên đóng lại cửa phòng.

Vì thế, lời nói đó với tốc độ ánh sáng truyền khắp hoàng cung.

Vì thế, Ngọc Lưu thật sự bi ai.

Phượng Dao bị một rống, sửng sốt một lát, cuối cùng thật sự không có thể nhịn liền cười to ra tiếng.

Ngọc Lưu vốn là trong cơn giận dữ, bị Phượng Dao tiếng cười liền bị kích thích càng thêm giận không thể dập tắt, con ngươi sắc bén hung hăng trừng qua đây, sau đó, ngây dại.

Cái bớt lớn bằng bàn tay trên mặt, mắt phượng cong cong, tiếng cười như chuông bạc từ môi mỏng tràn ra thật dễ nghe, tuy rằng mang theo một tia thanh lãnh, lại lộ ra sự cao hứng, gương mặt kia, tựa hồ sẽ có sự ấm áp, dẫn người tới gần.

Mà Ngọc Lưu tựa hồ quên mất trước mắt nữ tử, trên mặt trái cái bớt đỏ bằng nắm tay lớn, Ngọc Lưu cảm thấy giờ khắc này, Phượng Dao rất đẹp, phảng phất như bách hoa tiên tử.

Tiên tử?

Ngọc Lưu bỗng nhiên hung hăng rùng mình một cái, chẳng lẽ chính mình đầu bã đậu, nếu là nữ nhân trắc mặt này là tiên tử, thì thế gian này không có ác ma.

Bị thôi miên, Ngọc Lưu hung hăng chửi chính mình: Con mẹ nó, nàng là ác ma, tuyệt đối là ác ma!

Phượng Dao cười đủ rồi, ngữ khí vừa chuyển, sắc bén trong ánh mắt kẹp vài phần hàn khí.

“Hy vọng điện hạ quản tốt đôi mắt của mình không cần thấy những thứ không nên thấy!” Dứt lời, cũng không để ý tới Ngọc Lưu, lắc mình trở lại sau bình phong, trừ bỏ xiêm y trên người, ngồi vào trong thau tắm.

Thở hắt ra, thật là thoải mái.

Quả nhiên là thân thể quá yếu, chẳng qua là đi ra ngoài một tí mà thôi, thế nhưng cảm thấy cả người mệt nhọc đau nhức, xem ra ngày sau phải hảo hảo rèn luyện mới được.