Chương 21: Sát thủ chi vương ( 1 )

Sự tín nhiệm này Phượng Dao tự nhận là mình chưa bao giờ từng có.

Nhiều năm qua, nàng đã hình thành thói quen không dựa vào bất luận kẻ nào, cũng không hiểu tín nhiệm là như thế nào.

“Thái Tử Phi đây là đang khen bổn Thái Tử thông tuệ hơn người sao?”

Ngọc Lưu cười tủm tỉm nói: “Thật hổ thẹn a.”

Phượng Dao nhịn không được mà xem thường, người hoàng thất đều có thiên phú đổi trắng thay đen sao?

Từ lúc đấy đến khi trở về không ai nói với ai câu nào.

Đông Cung, đại môn Hoa cung, Ngọc Lưu nói: “Ngày mai là ngày lại mặt, ngươi không thể không trở về, phụ hoàng hạ chỉ, ngày mai bổn Thái Tử cùng nàng trở về Phượng phủ, lễ hồi môn Lễ Bộ đã chuẩn bị tốt.”

“Là nàng?” Thông minh như Phượng Dao, liên tưởng đến lời nói hành động hôm nay của Lệ Phi, tự nhiên có thể đoán được cái đại khái.

Ngọc Lưu gật đầu, khó được một nữa tử thông tuệ như vậy, chỉ tiếc, sinh ra lại là nữ nhi của Phượng Gia.

“Về thì về, chẳng lẽ còn sợ bổn cung không làm được!” Lời này, quả nhiên là khí phách nghiêm nghị, ngay cả Ngọc Lưu ngẩn người ra, phảng phất nghĩ nữ nhân này vốn nên như vậy, ngạo khí bức người, khiến cho người ta ngước lên mà nhìn.

Lấy lại tinh thần, Ngọc Lưu hạ giọng, nói: “Còn có một chuyện, ngươi phải hảo hảo chuẩn bị cho tốt.”

Phượng Dao ngẩng đầu nhìn hắn, khó được vẻ mặt ngưng trọng.

“Bảy ngày sau là tiệc mừng thọ của Thái Hậu, những năm gần đây, thân thể Thái Hậu không tốt, ở tại hành cung tĩnh dưỡng, mọi người cũng chỉ là đem thọ lễ đưa qua, vốn tưởng rằng năm nay cũng là như thế, ai ngờ, phụ hoàng hôm nay triệu kiến ta, nói ít ngày nữa Thái Hậu hồi cung, năm nay sẽ tổ chức tiệc mừng thọ, chỉ sợ muốn làm lớn.”

Làm lớn? Kia chẳng phải là kế hoạch đến Chùa Thanh Long phải lùi lại sao?

Phượng Dao nhíu mày, trong lòng khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể tiếp thu, hiện tại nàng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Nàng gật gật đầu, hỏi: “Còn có việc gì khác không?”

" Hai việc này là đại sự.” Ý tứ đó là không còn.

Phượng Dao ứng thanh, liền cũng không quay đầu lại hướng theo nội điện mà bước, Hỉ Nhi ở sau người hỏi: “Nương nương, có truyền dược thiện hay không?”

Nhìn xem sắc trời, quả thực đã qua thời gian dùng bữa tối, Phượng Dao nghĩ nghĩ, nói: “Truyền đi.”

Tháng năm thời tiết không tính là quá nóng, nhưng dọc một đường này trên người Phượng Dao cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, thực không thoải mái, vì thế lại phân phó nói: “Từ từ đi, ta tắm gội rồi lúc sau lại truyền.”

Hỉ Nhi đáp: “Dạ.” Liền đi vào nội điện phân phó công việc.

“Nương nương, ngài đã về rồi?” Bà vú nghe tiếng đi tới rồi hành lễ sau, thấp giọng hỏi nói: “Lệ Phi nương nương có khó xử người không?”

Phượng Dao trong lòng ấm áp, cười nói: “Yên tâm đi, nàng không có khó xử ta"

Có một số việc, nàng cũng không tính toán nói cho bà vú nghe, nói chỉ khiến bà vú lo lắng thêm mà thôi.

Lời vừa dứt, nàng lại nói: “Ngày mai lại mặt, bà vú không cần đi theo, điện hạ sẽ bồi ta trở về, không cần lo lắng.”

Đối với bà vú, Phượng Dao rõ ràng cảm giác được nàng đối với Phượng Dao rất tốt, chính nàng không phải là Phượng Dao của Phượng Gia, nàng là " Dạ chi nữ vương” Phượng Dao, nàng tâm lạnh băng, cho dù minh bạch việc bà vú nhiệt tình, cũng vô phương đáp trả cái gì, cái nàng có thể làm, cũng chỉ có thể hảo hảo sống sót.

Hơn nữa có thể làm bà vú thoải mái lúc về già, như vậy cũng coi như là trả lại ân tình cho bà vú.

“Ai, nương nương nói cái gì thì lão nô liền làm theo.” Bà vú cũng nhìn ra, hiện tại Phượng Dao là người có chủ kiến, hơn nữa cũng không để người ta dễ dàng khi dễ, cho nên nàng cũng an tâm rồi.

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Phượng Dao xoay người nhìn thấy Ngọc Lưu, nhíu mày nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Lời này vừa hỏi xong, nô tài liên can cảm thấy tâm hồn của mình loạn run, vị này tổ tông cũng thật là khiến người ta không bớt lo, ngài liền không thể đối với Thái Tử gia khách khí, ôn nhu sao?