Nếu không có cái bớt kia, cho dù không có biện pháp gì tu tập nội công, chỉ sợ toàn bộ Li Thành cũng có rất nhiều nam tử ái mộ nàng.
“Dao nhi, Di Học Cung cùng Đông Cung cách nhau cực gần, nếu không có việc gì, thì thường xuyên tới ngồi a.”
Ngọc Mân vốn chính mỹ nam dương quang điển hình, lúc này hơi hơi mỉm cười, càng là làm người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân, nếu không phải mang theo mục đích nào đó mà nói Phượng Dao có lẽ sẽ nhìn hắn có điểm thuận mắt. Bất quá Phượng Dao vẫn gật đầu đồng ý.
Ba người theo đuổi tâm tư khác nhau, mặt ngoài hoà thuận vui vẻ, cũng chỉ có trong lòng từng người rõ ràng, trong có mùi khói thuốc súng.
“Nguyên lai Thái Tử Phi cùng Thất hoàng đệ ở chung một chỗ, làm bổn Thái Tử tìm không ra.” Âm thang đột ngột vang lên làm cho ba người đồng thời cả kinh, theo đó là âm thanh một đoàn nô tài quỳ xuống thỉnh an vang ra khắp Ngự Hoa Viên.
Ngọc Lưu xua tay đáp lại: “Đều đứng lên đi.” Liền bước tới bên Phượng Dao nhẹ nhàng cười nói: “Thân thể Thái Tử Phi không tốt, như thế nào còn đi xa như vậy?”
Phượng Dao hơi nhíu mày, người này rõ ràng là biết nàng ở chỗ này mà tìm lại đây liền không khỏi sinh ra một tia tức giận, ngữ khí không tốt nói: “Mặc dù thân mình không tốt, đi lại một chút thì không có vấn đề gì.”
Nghe ra Phượng Dao trong giọng nói mang theo khí tức giận, Lệ Phi cùng Ngọc Mân nhìn nhau cười, xem ra Phượng Dao đúng là không thích Ngọc Lưu.
Ngọc Lưu chớp mắt kinh ngạc, có lẽ là không rõ Phượng Dao vì sao sinh khí, tiện đà lại cười nói: “Nàng nếu cảm thấy không thành vấn đề, thì liền không thành vấn đề, bất quá ta lo lắng cho thân thể của nàng.” Vô luận như thế nào, vở kịch này phải diễn tới.
Phượng Dao lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nhấp môi không nói.
Lệ Phi liền ra giọng hoà giải, “Nếu Thái Tử tìm tới, Dao nhi liền trở về đi"
Lại quay qua phía Ngọc Lưu nói:
“Thái Tử, Dao nhi là chất nữ của bổn cung, hiện giờ ngươi cưới nàng, tự nhiên phải hảo hảo đối với nàng thật tốt, những lời đồn lung đó đối với bổn cung hay với Phượng gia và với hoàng gia, đều là không tốt, Thái Tử cần phải suy nghĩ cho thật kỹ.”
Ngọc Lưu cụp mi rũ mắt, ra vẻ thụ giáo, “Lệ Phi nương nương giáo huấn chí phải.”
Lúc sau, mấy người lại hàn huyên một phen, rồi từng người lên đường hồi phủ.
Trên đường trở về Đông Cung, Hỉ Nhi đi theo phía sau hai người, nhất thời cảm thấy không khí không được ấm áp, nếu không phải Thái Tử Phi mở miệng nói.
"Điện hạ là đang lo lắng cái gì?”
Lúc này không có người khác, Phượng Dao cũng lười ra vẻ nhu nhược, nháy mắt khôi phục bộ dáng lạnh băng thanh lệ, làm người ta nhịn không được xem nhẹ cái bớt trên mặt nàng.
Bản thân Ngọc Lưu cực gầy, cho nên có vẻ vóc dáng càng cao, Phượng Dao bởi vì từ nhỏ dinh dưỡng không đủ, phát dục chậm chạp, mặc dù đã mười ba tuổi, nhưng giống như hài đồng mười tuổi, cả người đứng không đến ngực Ngọc Lưu.
Ngọc Lưu cúi đầu nhìn nàng, thân mình nhỏ gầy tản mát ra khí thế kinh người, trước mắt nho nhỏ người, vô luận như thế nào đều không giống với lời đồn về Phượng gia tứ tiểu thư.
“Ngươi đến tột cùng là ai?” Ngọc Lưu nhẹ giọng nỉ non, ánh mắt trung mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Phượng Dao hơi hơi híp mắt, trong lòng hiểu rõ, Ngọc Lưu nói vậy vì đã điều tra về nàng, hừ, thân thể này vốn chính là Phượng Dao, hắn mặc dù có thông thiên thủ đoạn, cũng không tra ra cái gì.
“Ta đương nhiên là Phượng Dao.” Phượng Dao nhướng mày, ngẩng đầu liếc xéo, ngữ khí trào phúng nói:
“Như thế nào, chẳng lẽ Phượng gia còn có thể nhận sai nữ nhi của mình?”
Ngọc Lưu thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt ngó nàng liếc mắt một cái, bình tĩnh nói: “Ngươi nếu là Phượng Dao, lòng dạ như vật thì đích xác làm nhân sinh khiếp sợ.”
Phượng Dao lạnh lùng cười, “Như nhau cả.”
Có lẽ là bởi vì Ngọc Lưu cùng Lạc Băng có một ít tương tự, làm Phượng Dao tự nhiên mà lộ ra tâm tình, tuy rằng cũng tính kế, nhưng kia cũng là xuất phát từ bản năng làm sát thủ nhiều năm qua.