Chương 17: Thái Tử điện hạ ( 7 )

Như vậy cực độ nguy hiểm người, nếu là không có năng lực trừ bỏ tận gốc , thì vẫn nên quyết định không thể trêu chọc đến.

Kiếp trước chính bản thân mình dùng cách như vậy để tồn tại, không nghĩ tới, ở chỗ này, gặp được một đối thủ ngang tài ngang sức. Bất quá hươu chết về tay ai, hiện tại cònchưa thể xác định, dù sao thì người nọ đã bận tâm quá nhiều.

Phượng Dao chưa bao giờ từng bình tĩnh sinh hoạt như vậy, tuy rằng còn có rất nhiều chuyện muốn xử lý, nhưng so với kiếp trước mà nói có được ngày như vậy thật là khó mà có được.

“Nương nương,tâm tình của người thật tốt.” Bà vú ở một bên thêu thùa, nhìn Phượng Dao nửa nằm ở giường nửa ở trên nệm, một bên đọc sách, một bên ăn điểm tâm, khó mà có được biểu cảm dịu dàng trên khuôn mặt, từ tận đáy lòng thật sự cao hứng.

“Ngô,rất tốt.” Phượng Dao nuốt vào một khối điểm tâm, đôi mắt như cũ nhìn chằm chằm vào cuốn sách.

Âm thanh của HỈ Nhi bên ngoài vang lên: “Nương nương, Lệ Phi nương nương phái người tới thỉnh nương nương đi Ngự Hoa Viên ngắm hoa.”

Lệ Phi? Kia chẳng phải là nương của Thất hoàng tử, cô cô của nàng sao?

Phượng Dao đại khái cũng có thể đoán được Lệ Phi muốn làm gì liền đứng dậy, hướng tới ngoài cửa đi đến, một bên nói: “Bà vú, ta đi một chút sẽ về.”

Bà vú nghe vậy, vội vàng nói: “Nương nương ngài cứ đi như vậy sao?” Lúc này Phượng Dao ăn mặc một bộ lam y, trên y phục điểm toái hoa, tóc dài lỏng lẻo dùng một cây trâm ngọc quan, bên trái rũ xuống một ít tóc mái che khuất cái bớt màu đỏ bớt kia.

Phượng Dao cười nói: “Không ngại, gương mặt này không lọt được vào mắt các nàng, ăn mặc xinh đẹp cũng chỉ bị giễu cợt thêm mà thôi.” Dứt lời, bước nhanh ra khỏi nội điện, Hỉ Nhi chờ ở ngoài cửa, còn có mộtt tiểu thái giám mà nàng khoong biết, chắc là người trong cung Lệ Phi.

“Dẫn đường đi.” Phượng Dao vứt cho tiểu thái giám một ánh mắt, trong lòng cười lạnh.

“Ân, nương nương thỉnh.”

Tiểu thái giám phỏng chừng cũng biết Phượng Dao không biết đường, tự động đi ở phía trước.

Phượng Dao không trì hoãn cũng chậm rãi đi theo, Hỉ Nhi đi theo nàng ở một bên, trước khi đi đến ngoại điện tiểu thái giám trực ban đi đầu nhìn nàng một cái, cư nhiên Phượng Dao không có nhìn thấy.

Ngự Hoa Viên cách Đông Cung không tính gần, thêm Phượng Daođi một chút lại dừng, cho nên khi đến Ngự Hoa Viên, đã qua nửa canh giờ, Lệ Phi sắc mặt hiển nhiên không tốt, còn không đợi Phượng Dao hành lễ, liền một chưởng chụp ở trên bàn đá, quát to:

“Đáng chết Tiểu Lý Tử, bổn cung cho ngươi đi ngênh giá Thái Tử Phi, ngươi thế nhưng lại chậm trễ, làm bổn cung chờ đợi thật lâu a, nói ngươi đi đâu lêu lổng!”

Tiểu thái giám dẫn đường bị Lệ Phi quát sợ tới mức hai chân nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch, hô to nói:

“Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng a, nô tài, nô tài nơi nào cũng chưa đi a, nương nương minh giám a……”

Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe? Phượng Dao trong lòng cười lạnh, hôm nay khiến cho ta chò xem ngươi xử sự ra sao?

“Lệ Phi nương nương,” Phượng Dao lên tiếng, mang theo ý cười nhợt nhạt: “Phượng Dao có thể làm chứng, Tiểu Lý Tử xác thật nơi nào đều không đi. Khiến nương nương đợi hồi lâu, người muốn trách thì trách Phượng Dao, Đông Cung cách Ngự Hoa Viên cũng không phải một bước hai bước, nương nương cũng biết, Phượng Dao từ nhỏ thân mình không tốt, nay nhược liễu phù phong, đi quá hai bước liền mệt đến chết, cho nên dọc theo đường đi mới trì hoãn, mong rằng nương nương chớ trách, ai, đều do Phượng Dao này không biết cố gắng thân mình……”

“Nga?” Lệ Phi híp mắt đánh giá Phượng Dao, mấy ngày trước đây ca ca liền tiến cung nói với nàng Phượng Dao thay đổi, nàng lúc ấy còn không tin, bất quá hôm nay vừa thấy, quả nhiên nàng trước kia cùng bây giờ thật bất đồng, trong miệng nói bồi tội, nhưng lời này lại là những câu hướng về ý lẽ của nàng.

Lệ Phi hơi mỉm cười, làm bộ hiền từ bộ dáng nói: “Như thế liền cho qua đi, bổn cung còn tưởng tên cẩu nô tài khiến ngươi chậm trễ, nói như thế nào, ngươi cũng là chất nữ của bổn cung, ha hả, tới mau đến bên cô cô,lâu rồi không gặp ngươi nên thật sự rất nhớ nha.”