Chương 16: Thái Tử điện hạ ( 6 )

Phượng Dao trong lòng biết Ngọc Lưu có chuyện muốn nói, đành phải buông chén đũa.

“Điện hạ có cái gì dạy bảo liền nói đi, thần thiếp xin rửa tai lắng nghe.”

Thái độ cẩn trọng, ngữ khí bất cần đời, Ngọc Lưu cũng không biết, có người có thể đem hai dạng khác biệt này kết hợp hoàn mỹ , đặc biệt vẫn là nữ nhân trước mắt này.

“Bổn Thái Tử rất tò mò, lấy tính cách của ngươi như thế, như thế nào mà có thể sống thê thảm ở Phượng gia đến như vậy?”

Phượng Dao lại lẽ không biết Ngọc Lưu đây là đang thăm dò nàng nên chỉ nhàn nhạt nói: “Chết quá một lần, thì phải có chút thay đổi, chẳng lẽ trước sau như một yếu đuối nhát gan, để người khi dễ? Thì chết qua một lần lại còn tác dụng gì, nếu không thay đổi, nói không chừng lần sau thật sự liền chết thật, không phải người nào cũng có thể chết mà sống lại!”

Ngọc Lưu thanh sắc bất động, nói: “Ngươi muốn ‘ hậu hương ’?”

Phượng Dao nhướng mày, trong lòng cười lạnh, sắc mặt như cũ nhàn nhạt, “Như thế nào, chẳng lẽ điện hạ có biện pháp?”

Câu môi cười, Ngọc Lưu trong mắt lóe qua tia âm mưu quỷ kế.

“Bổn Thái Tử lấy không được ‘ hậu hương ’, bất quá, có thể giúp ngươi tiến vào cấm địa lại không phải là việc khó.”

“Điều kiện đâu?” Phượng Dao cũng là người thông minh, huống chi, người này vốn cưới nàng là có mục đích, hiện tại hảo tâm giúp nàng, tất nhiên trong lòng phải có tính toán.

“Không có điều kiện.”

Phượng Dao nhấp môi, suy nghĩ thật lâu sau, mới nói: “Vậy trước cảm tạ điện hạ.”

Ngọc Lưu cười nhạt, “Ba ngày sau, ngươi chỉ cần mang người đi là được, về phần phụ hoàng ta sẽ đi nói ngươi là đi cầu phúc vì ta, bất quá, tuy rằng vách núi kia không sâu, nhưng với ngươi hiện giờ…… Chỉ sợ khó đi xuống……”

Phượng Dao đánh gãy hắn.

“Không cần điện hạ nhọc lòng lo lắng, thần thiếp tất nhiên sẽ có biện pháp đi xuống.”

“Như thế liền tốt thôi, bổn Thái Tử cho ngươi mười ngày, nếu là ngươi trong mười ngày không quay về, như vậy bổn Thái Tử liền tuyên cáo thiên hạ, Thái tử phi chết bệnh, như thế nào?”

Ngọc Lưu khuôn mặt lạnh lùng, giờ phút này lại bởi vì mang theo ngữ khí nhu hòa mà có vẻ nhiều vài phần ôn nhuận.

“Hảo.” Phượng Dao một ngụm đồng ý, thật lâu sau lại nói:

“Nếu là hết mười ngày, ta không có trở về, điện hạ có thể đáp ứng ta một điều kiện?”

“Cái gì?”

“Ở Phượng gia chỉ có bà vú là người thiệt tình đối đãi tốt với ta, nếu ta quá hạn chưa về, điện hạ có thể hay không phái người đưa bà vú đi đến Giang Nam Thần Y Sơn Trang?”

Phượng Dao không phải là không tin tưởng vào bản thân, mà là để phòng ngừa vạn nhất, hơn nữa đây cũng là một cơ hội tốt, nếu là nàng thật sự có thể thuận lợi tìm được “Hậu hương”, lại không trở về trong vòng 10 ngày, như vậy bà vú đã được đưa về Thần Y Sơn Trang, mà nàng tựa hồ cũng có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi nơi này.

“Hảo.” Ngọc Lưu thống khoái đồng ý việc này.

Hai người đều có chính mình mưu tính, xem như là lợi dụng nhau, lúc này tạm thời đạt được hiệp nghị, nếu muốn bàn về mưu kế cao thâm, chỉ có thể xem, đến lúc đó, ai mới là người thu lợi nhiều nhất.

“Kia bổn Thái Tử liền không quấy rầy Thái Tử Phi dùng bữa nữa.” Ngọc Lưu mục đích đã đạt tới, đứng dậy phải đi, đột nhiên lại hỏi: “Ngày lại mặt, Thái Tử Phi tính toán như thế nào?”

Phượng Dao nghe xong cười lạnh một tiếng, nói: “Bổn cung là Thái Tử Phi, thân thể không khoẻ, không thể hồi môn, chẳng lẽ Phượng gia còn có thể trách cứ không thành?”

Ngọc Lưu hơi hơi mỉm cười, “Như thế rất tốt.”

Sau đó xoay người, đi nhanh rời đi.

Phượng Dao nhìn theo cái bóng dáng kia, hơi hơi híp mắt, trong mắt phượng hiện lên một tia sát khí, Ngọc Lưu là một đối thủ mạnh mẽ, loại cảm giác này cực kỳ giống với Lạc Băng, chẳng qua, giới hạn tính kế người ta trong thời điểm nào cũng có thể, cái loại tươi cười này rất dễ dàng khiến người ta bị mê hoặc, sau để đối thủ thả lỏng cảnh giác, rồi một kích trí mạng giết chết đối phương.

Ngọc Lưu là một thợ săn cực phẩm, mọi phương diện đều rất mạnh, hơn nữa lại là một người khiến người ta có cảm giác êm dịu.