Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Phượng Dao hướng đến Hỉ Nhi mà phân phó nói:
“Bổn cung không thoải mái, truyền thái y.” Dứt lời, trong mắt liền hiện lên một đạo tinh quang, Phượng gia, hừ!
Hỉ Nhi lui xuống.
Bà vú sốt ruột tiến lên hỏi: “Nương nương, ngài làm sao vậy?”
Phượng Dao nhìn ánh mắt lo lắng của bà vú, điềm đạm cười, an ủi nói:
“Không có việc gì, bà vú, ta chỉ là muốn kiểm tra thật tốt thân thể một chút, hiện tại thì thân thể quá yếu.”
Phượng Dao không nói đến việc là nàng hoài nghi thân thể này không phải căn bản trời sinh không có căn cốt, cũng không phải không có khả năng không thể tu luyện nội công, ít nhất là nội công tụ tập quy tốc, không thành tựu gì mà thôi.
Không thể tu luyện nội công, chỉ sợ là người nào đó ở Phượng gia động tay động chân ở trên người nàng.
Bằng thái độ của Phượng gia đối với thân thể này không thể nào Phượng Dao không thể nghi ngờ Phượng gia……
“Nương nương nếu vậy thì thân thể này nên điều trị cho tốt a, ai, đều là lão nô vô dụng……”
Bà vú nhìn Phượng Dao, rõ ràng là hài tử mười ba tuổi, chính là bởi vì trước kia không đủ ấm no, làm cho nàng xanh xao vàng vọt, thân thể cũng còn không có phát dục lên, nhất thời chua xót, nhịn không được đỏ hốc mắt.
“Bà vú, về sau ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, sẽ không giống trước kia như vậy để người ta khi dễ.” Phượng Dao trong lòng ấm áp, tinh tế nghĩ đến, kỳ thật, kiếp trước, người đối tốt với nàng chỉ có Lạc Băng, chỉ là chính nàng khi đó cũng không hiểu.
Nghĩ đến Lạc Băng, Phượng Dao trong lòng nảy sinh ra ngũ vị tạp trần, vì nàng…… Thế nhưng……
Bà vú lau lau nước mắt, vui mừng nói: "Vậy là tốt, lão nô tin tưởng nương nương.”
Không bao lâu, Hỉ Nhi liền về tới theo sau là thái y.
“Vi thần tham kiến Thái Tử Phi.” Người tới là một nam tử ước chừng 40 tuổi, một thân chính khí, ngữ khí cũng không kiêu ngạo hay siểm nịnh.
Phượng Dao đáp lại: “Miễn lễ, bổn cung từ nhỏ thân mình đã không tốt, này nhược liễu phù phong bộ dáng thực sự khiến người ta chán ghét, thái y hảo hảo nhìn giúp bổn cung một cái xem cái thân thể còn có được cứu chữa nổi hay không có?”
“Vi thần tuân chỉ.” Thái y đứng dậy, tiến đến bên người Phượng Dao, buông hòm thuốc xuống “Nương nương, thỉnh.”
Phượng Dao vươn cánh tay ra để thái y bắt mạch, trong lòng lại tự hỏi, nên làm như thế nào để diệt trừ Phượng gia mà không lo ảnh hưởng đến bản thân.
Nếu thân thể nàng tốt liền có thể tu luyện “Liệt vân tàn”. Cùng Thái Tử hợp tác? Vẫn là chính mình lập ra thế lực riêng?
“Nương nương,” ý nghĩ này bị đánh gãy khi thái y lên tiếng, Phượng Dao phục hồi tinh thần, thái y lui ta một bên nói:
“Nương nương thân thể của người suy nhược, chính là không có dinh dưỡng, còn nữa nương nương thân thể của người thuộc tính hàn, đại khái là từ nhỏ đã mang bệnh, cho nên nương nương thân thể người so người bình thường không thể chịu được lạnh, chỉ cần lấy đúng dược liệu mà sự dụng, theo thời gian, liền không còn gì đáng ngại.”
Phượng Dao nghe xong, không chút để ý mà nói: “Đúng không, không còn việc gì khác sao?”
Kia thái y dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Vi thần không dám lừa gạt, thân thể nương nương chính xác là không chỉ như vậy, kỳ thật thân thể nương nương suy nhược nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì nương nương sử dụng ‘ thảo ưu ’ lâu dài mà tạo thành.”
Thảo ưu? Đây là thứ gì? Phượng Dao căn bản là chưa bao nghe nói qua. Bà vú tựa hồ biết, nghe được thảo ưu, nhịn không được cả người run rẩy.
“Là độc dược?” Phượng Dao phỏng đoán.
“Hồi nương nương, ‘ thảo ưu ’ không phải độc dược, là một loại dược không có độc tính, chỉ là dùng làm…… Dùng làm thuốc để hủy hoại và phân tán nội công……”
Đã đến nước này, Phượng Dao cũng hiểu được, có người ở bên người nàng thả thảo ưu vào cơm, làm cho nàng không thể tu luyện nội công, tiện đà có thể mang danh phế vật.
“Có biện pháp nào giải dược?”
Thái y suy nghĩ thật lâu sau, nói: “Thảo ưu đã được sử dụng lâu dài, nếu muốn trừ tận gốc, cũng không phải không có cách nào, chỉ là, cực kì nguy hiểm.”