“Thần thiếp làm trước, kính.” Phượng Dao ngửa đầu uống xong, chỉ cảm thấy này rượu có chút nồng nhiệt, nhất thời uống gấp, yết hầu nóng rát, khụ vài hạ mới được vị cay kia áp xuống.
Ngọc Lưu tiếp nhận cái ly trong tay nàng, động tác tuyệt đẹp, một ngụm uống xong.
Lại một lần nữa đem ly rót đầy rượu, ngữ khí lương bạc ( kính trọng + đạm bạc).
“Ly này là ta kính ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Thái Tử Phi, đêm nay ta sẽ không ở chỗ này qua đêm, về sau cũng sẽ không tới. Hoa cung này ngươi ở, nếu ngươi an an phận phân, thì danh hiệu Thái Tử Phi này vẫn sẽ luôn luôn là của ngươi.”
Dứt lời, hắn nhàn nhạt nhìn nàng, tựa hồ đang đợi nàng nói cái gì đó.
Phượng Dao chấp ly lên, khóe môi treo lên nụ cười như có như không, hắn tựa hồ đang đợi nàng thẹn quá giận? Chỉ sợ là làm cho ngươi thất vọng rồi, lang vô tình, thiếp cũng không có ý, lại như thế nào cảm thấy hắn không cùng nàng ở chung một phòng mà cảm thấy nhục nhã đâu, Phượng Dao nhàn nhạt nói: “Đa tạ Thái Tử dạy bảo, thần thiếp nhất định an an phận phận ngốc tại Hoa Đông cung này.”
Ngọc Lưu âm thầm kinh hãi, trên mặt như cũ lại lãnh đạm bình tĩnh, uống một hơi cạn sạch, “Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Dứt lời, hắn cất bước liền đi, không có chút nào lưu luyến. Chẳng qua xốc lên sa mành, hắn dừng một chút, mắt liếc nhìn Phượng Dao một cái, thấy trên mặt nàng hiện ra biểu tình nhàn nhạt, lại lộ thêm ra một tia lạnh băng.
Mang theo một tia nghi hoặc, Ngọc Lưu rời khỏi Hoa Cung.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thái Tử chưa cùng Thái Tử Phi cùng phòng tin tức liền truyền khắp toàn bộ Li Thành, nhất thời nghị luận sôi nổi.
Phượng Dao ngồi ở trước gương trang điểm, nhìn chằm chằm mái tóc của mình hồi lâu khẽ nhíu mày nhàn nhạt nói: “Giúp ta tìm sợi cột tóc.” Thật sự là không thói quen nuôi tóc dài, kiếp trước mười tám năm vẫn luôn một bộ dạng là tóc ngắn, tinh giản giỏi giang, bây giờ khiến nàng thường xuyên áo váy phiền phức, nuôi tóc dài, thật sự là quái dị.
“ Nô tì cáo lui” Hầu hạ nàng là cung nữ Hỉ Nhi hành lễ xong liền lui xuống.
Bà vú ở bên cạnh, mặt mày hiện lên vẻ lo lắng.
“Bà vú, không cần lo lắng.” Phượng Dao nhàn nhạt cười nói: “Nếu tối hôm qua hắn lưu lại, thì hôm nay người bị phê bình chính là Thái Tử điện hạ, bất quá chính là nói vậy cũng không có gì ghê gớm. Hơn nữa, như vậy, hắn mới sẽ không tới tìm ta gây phiền toái.”
Bà vú nghe xong không khỏi thở dài, “Nương nương, lão nô cũng là lo lắng cho người a, Thái Tử hai mươi mới cưới phi, nếu là ngài không chiếm được sủng ái của Thái Tử, sau này Đông Cung sẽ có hàng ngàn giai nhân đưa vào tới cửa khi đó, ngài cùng với những ngày ở trong phủ có cái gì khác nhau đâu?”
Phượng Dao môi mỏng khẽ nhếch, gợi lên một mạt cười lạnh.
“Vô luận như thế nào, ta còn là Thái Tử Phi, không được sủng ái thì như thế nào, thân phận mãi sẽ như vậy, xử trí một thị thiếp nho nhỏ thì vẫn phải có năng lực, huống chi, hiện tại ta đại biểu cho Phượng gia, Thái Tử sẽ không đụng đến thể diện của Phượng gia.”
Bà vú nghe xong, thầm giật mình, tiểu thư quả nhiên trở nên khác biệt so với trước đây.
Lúc này, Hỉ Nhi đã trở lại, trong tay cầm một sợi dây cột tóc màu lam, “Nương nương, ngài muốn dây cột tóc.”
Phượng Dao phản ứng, tiếp nhận dây cột tóc đặt ở trên bàn trang điểm, thẳng cầm lấy lược gỗ đào sơ bắt đầu chải tóc đuôi ngựa, bà vú ở một bên vội vàng tiến lên nói: “Nương nương, lão nô theo người quan phát đi?”
“Không cần, ta lại không đi nơi nào, không cần quan phát.” Khi nói chuyện, nàng cầm lấy dây cột tóc đem tóc trói lên.
Vốn dĩ hôm sau ngày đầu tiên thành hôn là muốn đi gặp Hoàng Đế Hoàng Hậu cùng với các cung phi nương nương thỉnh an kính trà, không biết là Ngọc Lưu dùng thủ đoạn gid, thế nhưng làm hoàng đế hạ chỉ miễn nàng thỉnh an, như vậy cũng tốt nàng chưa bao giờ quỳ xuống bất luận là kẻ nào, càng không nghĩ muốn cùng những nữ nhân kia lá mặt lá trái.