Chương 11: Thái Tử điện hạ ( 1 )

Xuyên qua khăn voan đỏ, Phượng Dao có thể nhìn thấy một nam tử cao lớn, thân ảnh mờ ảo đang tới gần.

Phượng Dao hơi nhấp môi đỏ, trong lòng cầu nguyện hắn nhanh nhanh xốc khăn voan lên, nàng liền có thể đi uống miếng nước.

Nhưng mà, thân ảnh ấy chỉ đứng ở đó cách nàng một mét, không nhúc nhích.

Phượng Dao xuyên thấu qua khăn voan, như cũ có thể cảm giác được ánh mắt của hắn dừng ở trên người của mình.

Không phải là sợ thấy nàng có khuôn mặt xấu xí mà không dám kéo khăn voan xuống?

Phía sau hắn, các cung nữ đứng quy củ, hoàn toàn nín thở chờ hắn xốc khăn voan. Thái Tử lại bất động, các nàng cũng không dám tiến lên nhắc nhở, càng là có dũng khí nói cũng không ra.

Trong phòng không khí tức khắc trở nên đông lạnh, phảng phất có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.

Thật sự là nàng khát nước, Phượng Dao nhẹ nhàng khụ một tiếng, nhịn không được mở miệng nhắc nhở hắn, “Thái Tử điện hạ, là ngài sao? Nếu là ngài, thì thỉnh ngài xốc khăn voan ra, thời tiết này thật là có chút oi bức, thần thiếp ngực đều có chút buồn bực. Sợ còn kéo dài thêm một hồi, liền sắp không thở nổi.”

Không ngờ tới là nàng sẽ mở miệng kêu hắn đi tới xốc khăn voan, Thái Tử Ngọc Lưu trong mắt hiện lên một ý sắc lạnh .

Nhìn chăm chú vào thân ảnh màu đỏ trên giường kia, Ngọc Lưu nhíu lại một chút mày.

Lưu loát giơ tay ra, trong nháy mắt, một cổ không lớn lực lượng xốc khăn voan của nàng lên.

Khăn voan bay xuống đậu ở đầu gối, Phượng Dao tức khắc hít sâu một ngụm, đột nhiên sáng ngời làm nàng theo bản năng mà cúi đầu, chớp chớp mắt, đập vào mắt là một đôi ủng hắc đế vân, cùng với vạt áo bào màu đỏ.

Đã thích ứng được với ánh sáng trong phòng, nàng mới ngẩng đầu, đánh giá phu quân ở cổ đại này của nàng.

Thân hình cao lớn, nhưng thon chắc thon dài, mày nhược vân, mắt như ngôi sao, mũi cao giống núi, môi mỏng như nước…… Thái Tử có ngũ quan tinh xảo tựa điêu khắc, một đôi nhiếp nhân tâm phách mặt mày thâm thúy khiến người kinh hãi.

Phượng Dao trong lòng âm thầm cảm thán, thật là một soái ca khí thế bức người. Chỉ là, trên mặt hắn không có bất luận biểu tình gì, mà lại có vài phần lạnh lùng.

Cảm giác được ánh mắt của nàng đang đánh giá mình, Ngọc Lưu ánh mắt lãnh đạm thâm trầm nói “Các ngươi đều lui xuống đi.”

Giọng nói của hắn âm trầm, âm sắc cực kỳ dễ nghe, nhưng ngữ khí lại cực kỳ lạnh băng.

Nghe thấy mệnh lệnh của Thái Tử, các cung nữ đều từng người nhẹ nhàng thở ra, nhanh nhẹn lui xuống, sau khi rời đi lại sôi nổi đánh giá đôi tân lang tân nương này, ôm theo tâm tư rời đi.

Đi xa một chút, mới bắt đầu sôi nổi nhỏ giọng đàm luận.

“Không biết Thái Tử sẽ đối đã với Thái Tử Phi như thế nào?”

“Sợ là qua một thời gian lại muốn nạp thêm trắc phi, Thái Tử Phi lớn lên thật sự là……”

“Là nha, nếu không có vết bớt kia thì là một dung mạo tuyệt hảo a!”

“Chỉ là, tuy rằng Thái Tử Phi trên mặt có bớt, nhưng cũng không có cảm thấy không xứng với Thái Tử, các ngươi không chú ý tới Thái Tử Phi trên người có khí chất lạnh lùng sao, thực sự là rất giống Thái Tử a……”

……

Cung Thái Tử , trên không trung pháo hoa ánh đến sáng ngời, từng đóa hoa nở rộ ở dạ cung.

Phượng Dao đứng dậy uống ly trà, liền ngồi ở mép giường, mơ hồ còn có thể nghe được nơi xa hỉ yến vang tiếng hoan hô. Nhìn cả phòng lễ vật trân bảo, Phượng Dao thấp thấp thở hắt ra, Hầu gia thật ra hào phóng, của hồi môn này đủ cho nàng cả đời ăn mặc không lo.

Cảm giác được ánh mắt Thái Tử, Phượng Dao nhàn nhạt cười cười, cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót đầy chén sứ men xanh, cùng Ngọc Lưu“Thái Tử điện hạ, thần thiếp còn chưa cùng ngài uống rượu hợp cẩn đâu.”

Ngọc Lưu nhìn không chớp mắt chăm chú nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ thâm thúy, không thấy rõ bất luận cảm xúc gì.

Hắn vừa không từ chối cũng không tiếp nhận.

Phượng Dao nhướng mày, ngước mắt nhìn về phía hắn, trong lòng không khỏi cười lạnh, đại khái là một cái cảm xúc không lộ ra, nhưng đối với nàng sự chán ghét thật là không che dấu không được.