Phượng Dao hơi hơi híp mắt, nguy hiểm sao, con người chết qua một lần người ta còn sợ nguy hiểm sao, buồn cười!
“Nói, bổn cung muốn biết, có gì nguy hiểm?”
“Là.” Thái y bị khí thế củaPhượng Dao dọa đến, lập tức đáp: “Ngoài thành Thanh Long ở sau ngôi chùa của hoàng tộc có một vách núi, dưới đáy vực có một loại hoa gọi là hoa ‘ hậu hương ’, nếu lấy cánh hoa này phối kỳ căn làm thuốc, liên tục sử dụng trong bảy ngày, thì hoàn toàn thanh trừ được dược tính của ‘ thảo ưu ’, và liên tục dùng trong một tháng, sẽ có tác dụng bách độc bất xâm.
Chỉ là…… Chỉ là…… Nghe nói ở nơi có‘ hậu hương ’ có mãnh thú canh giữ, phàm là người đi xuống thì không ai sống sót, hơn nữa, nơi đó là cấm địa của hoàng tộc, không có ý chỉ của hàng thượng, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.”
Thủ hộ thú? Phượng Dao cười lạnh, chỉ sợ này đây tin vịt, nếu nàng đã biết, như vậy Phượng Dao nàng liền muốn làm việc chưa ai từng làm này, nàng nhất định sẽ lấy được ‘ hậu hương ’, nhất định sẽ là Phượng gia trả giá đắt.
“Bổn cung đã biết.” Phượng Dao đứng lên, nói: "Phương thuốc giao cho Hỉ Nhi là được rồi, lui ra đi.”
“ Dạ, vi thần cáo lui.” Thái y hành lễ, liền mang theo hòm thuốc rời khỏi đại điện, Hỉ Nhi đi theo đến dược thiện phòng để lấy dược.
Phượng Dao nhớ lại phản ứng của bà vú liền hỏi: “Bà vú, ngươi biết ‘ thảo ưu ’?”
Bà vú cả người run rẩy, mặt mày hiện lên vẻ phẫn hận sâu sắc, cả giận nói: “Nhất định là nàng, nhất định là nàng, ngoài nàng, không ai biết đến ‘ thảo ưu ’, nhất định là nàng!”
“Bà vú, người kia là ai?” Phượng Dao hơi hơi híp mắt, môi mím chặt biểu hiện của nàng giờ phút này chính là tức giận, vô luận người kia là ai, đối với cái này thân thể của nàng hạ độc thủ như vậy, nàng đều sẽ không bao giờ bỏ qua cho nàng.
“Là đại phu nhân!” Bà vú nghiến răng nghiến lợi, nói:
“Phu nhân trước khi lấy chồng, cùng đại phu nhân quan hệ cực kì tốt, nhà ngoại nương nương ngài là y dược thế gia, ở trong chốn võ lâm có địa vị hiển hách, đại phu nhân lại là con nhà quan lại thế gia, cha nàng là trước kia Thừa tướng, ở trong triều có thể nói là một tay che trời.
Lão nô không biết phu nhân cùng đại phu nhân quen biết nhau như thế nào, nhưng hai người khi đó quan hệ đích thực là cực kì tốt, sau lại đều đồng thời yêu Hầu gia, mà Hầu gia khi đó có chiến công hiển hách, vừa mới được phong Hầu, người muốn liên hồn cùng đếm không xuể, cuối cùng cưới đại phu nhân, phu nhân thương tâm đến cực điểm.
Sau lại…… Sau lại không biết cái gì nguyên nhân gì tựa hồ là đại phu nhân thuyết phục hầu gia, cho nên mới lập phu nhân làm thiếp.
Dưới sự giận dữ của ngoại công ngài, liền cùng phu nhân ân đoạn nghĩa tuyệt đuổi khỏi ra tộc, cả đời không qua lại với nhau, càng bởi vì như thế bà ngoại của người liền bệnh không dậy nổi, không bao lâu sau liền qua đời, vì vậy mới hình thành tâm bệnh của phu nhân.
Phu nhân vào cửa sau, Hầu gia đối phu nhân cũng sủng ái, nhưng cũng không quá kém, thẳng đến khi đại phu nhân sinh hạ đại thiếu gia, khi đó, lão nô tài biết đại phu nhân có rắn rết tâm địa, nàng vân luôn ngấm ngầm mưu hại phu nhân…… Ai, ở Phượng gia, người có thể hận người, ra tay hạ độc thủ cũng chỉ có đại phu nhân.
Đại phu nhân thường xuyên đi đến nhà ngoại của người làm khách, trong phòng của phu nhân y thư chính là nhiều không kể xiết, nàng biết ‘ thảo ưu ’ cũng không kỳ quái.”
Phượng Dao trầm mặc, đại phu nhân kia về nhà thăm người thân, nàng cũng không có gặp qua người này, bất quá, nghe bà vú nói, đại phu nhân hẳn là cũng là người có tâm cơ, không thể khinh thường nữ nhân này.
Bất quá, như vậy mới thú vị, không phải sao, có đối thủ như vậy, mới không đem nhục lại cho thanh danh “Dạ chi nữ vương” của nàng.
Bữa tối quả nhiên là dược thiện.
Phượng Dao nghĩ lại, tính tình Thái Tử kỳ thật cũng không quá kém, không có bởi vì thân phận của nàng liền khinh bỉ nàng, ít nhất là Thái Tử Phi nên được hưởng thụ không có cắt xén, toàn bộ cung nữ thái giám ở tại Hoa cung cũng có không nhiều lời, không có dĩ hạ phạm thượng, điều này chứng minh rằng Thái Tử Ngọc Lưu này kỳ thật vẫn là có chút tài năng.