Trong không gian tĩnh lặng, Dương Khang lúc này mới cất bước mà tới trước mặt Tiêu Chiến mà gập người hành lễ: “Vãn bối gọi Dương Khang, ngài có thể kêu ta Tiểu Dương là được rồi.”
Dương Khang kiếp này tự nhận mình không là “Chính nhân quân tử” nhưng đã diễn thì diễn cho chót. Tạo ra lớp mặt nạ cho bản thân, sau này sẽ có việc dùng đến.
Thấy Dương Khang khách khí, Tiêu Chiến cũng cười cười nói: “Dương công tử khách khí rồi, thân phận công tử cao quý ta đâu giám gọi bừa!”
Quay lại chính sự, Tiêu Chiến có chút liếc mắt Tiêu Viêm. Tiêu Viêm thấy phụ thân nhìn mình, hắn cũng hiểu phụ thân muốn nói gì mà đầu nhẹ điểm.
Thấy Tiêu Viêm gật đầu, đã xác định được người trước mắt đã giúp nhi tử mình tu luyện lại, Tiêu Chiến quỳ gối dập đầu nói: “Cảm tạ Dương công tử đã ra tay giúp Viêm nhi nhà ta có thể tu luyên trở lại. Ơn tái tạo này, Tiêu mỗ sẽ khắc ghi cùng báo đáp, còn có...”
Nói đến đây, Tiêu Chiến có chút ngập ngừng. Đảo mắt lại Tiêu Viêm chỗ đứng, Tiêu Chiến mới cúi đầu nói tiếp: “Cầu xin ngài giúp Viêm nhi nhà ta tu thành thất đoạn đấu khí, vượt qua kiếp nạn. Dương công tử muốn gì ta đều sẵn lòng hồi báo!”
Cả hai phụ tử Tiêu Chiến cũng biết, tại cảnh giới đấu khí chỉ có thể án theo quy củ tu luyện mà tăng tiến, không thể có tác dụng ngoại lực hỗ trợ. Trong giai đoạn đầu này, kinh mạch trong cơ thể cực kỳ yếu ớt, một khi dược lực quá mạnh, có thể khiến kinh mạch bị đứt, chết rất thê thảm.
Biết đáng sợ là thế nhưng hai phụ tử Tiêu Chiến vẫn là nói ra cái kia to gan lớn mật suy nghĩ, cũng chỉ vì một tia hi vọng nhỏ nhoi là Dương Khang có cách.
Không ngoài dự đoán, Dương Khang đỡ lấy Tiêu Chiến mà nói: “Nếu giúp được, ta đương nhiên sẽ dốc lòng giúp đỡ nên mong Tiêu gia chủ vẫn là đứng dậy.”
“Ta xác thực có cách nhưng hiện tại ta cần một chút thời gian” Dương Khang nói tiếp.
Tiêu Chiến nghe được câu nói của Dương Khang, không khỏi mừng rỡ mà bật dậy, cảm kích hướng phía Dương Khang nói: “Cảm tạ Dương công tử đã nhận lời.”
“Trời cũng đã tối, ta xin cáo từ Tiêu thiếu gia và Tiêu tộc trưởng để quay lại khách điểm nghỉ ngơi! Vài ngày nữa gặp lại, ta chắc chắn sẽ giúp Tiêu thiếu gia!” Dương Khang cố tình nói rồi xoay người chậm rãi mà bước.
Nghe Dương Khang lời nói, Tiêu Chiến suy đoán Dương Khang ra ngoài lịch luyện nên không có chỗ ở tốt mà nhanh miệng mời: “Nếu Dương công tử không chê có thể đến Tiêu Gia ta làm “khách quý”, nghỉ ngơi một khoảng thời gian?!”
Dương khang cười thầm vì cá đã cắn câu, xoay người lại mà nói: “Như vậy ta sợ sẽ làm phiền đến ngài gia tộc!”
Tiêu Chiến thấy Dương Khang đã có mấy phần cân nhắc, vội vàng nói: “Không phiền không phiền, công tử cứ đến Tiêu Gia nghỉ ngơi thoải mái một thời gian rồi rời đi cũng không muộn.”
Dương Khang cũng không có đi từ chối mà theo hai phụ tử Tiêu Chiến về đến Tiêu Gia trước cổng.
Bước vào cửa Tiêu Gia, Dương Khang không khỏi cười thầm: “Đúng là tự mình ‘dắt cọp về nhà’ mà!”
Về đến gia phủ, Tiêu Viêm không có tiếp tục đi theo Dương Khang, hắn nghiêng người đổi hướng mà đi, còn Tiêu Chiến lại đích thân dẫn Dương Khang đến trước một căn phòng rộng lớn, nhìn vào đủ để thấy sự xa hoa.
“Công tử mời tạm nghỉ ngơi tại đây, ta có việc phải đi trước!” Tiêu Chiến cười cười nói.
Nói xong Tiêu Chiến từ từ bước đi mà rời khỏi ảnh mắt của Dương Khang. Dương Khang cũng không có làm cái gì động tĩnh mà bước vào gian phòng. Ngồi tại chiếc giường, xếp bằng rồi nhắm mắt tĩnh tâm.
--------------------
Tại Dương Khang thức hải bên trong.
Không gian bao chùm tinh không rộng lớn, hư không huyễn hóa hàng vạn sao trời.
Dương Khang tiến nhập thức hải của bản thân. Vì lần này hắn bước vào Tiêu Gia, khó tránh khỏi bị hộ vệ Lăng Ảnh để mắt tới, nếu Dương Khang làm hành động nào đó khiến bản thân bị nghi ngờ thì kế hoạch hắn định ra sẽ đi tong toàn bộ.
Lần này Dương Khang giả bộ như đang tu luyện nhưng thực chất là tiến vào thức hải của bản thân, giao tiếp với hệ thống và phát triển năng lực.
Ngắm nhìn lại thức hải của bản thân, Dương Khang vẫn không khỏi cảm khái. Lần đầu hắn bước vào thức hải cũng vậy, không hiểu tại sao thức hải của hắn như không có điểm cuối vậy, rộng lớn bao la, tinh không bát ngát.
“Hệ thống, ngươi ra đây cho ta” Dương Khang kêu lớn.
Ngay sau lời nói của Dương Khang, không gian đang tĩnh lặng bỗng phát ra vô cùng ôn nhu âm thanh.
【 Ký chủ có chuyện gì sao?】
“Hồi nãy, lúc hấp thu Dược Trần có quà tặng gì đó... có thể phục dụng sao?” Dương Khang hỏi.
【 Có thể phục dụng Hư không luyện đan thuật và Y sư vạn đạo kinh nhưng Tổ long thần tủy là Siêu cấp thái cổ hỗn độn Tổ long thần tủy nên cần thời gian để dung nhập lực lượng! 】
Dương Khang nghe vậy cũng thỏa mãn mà “Tốt” một câu rồi phục dụng tất cả.
Hiện giờ với cảnh giới của Dương Khang thì những thông tin pháp quyết, thần thuật hay gì đó đã không thể khiến hắn chật vật như trước kia nữa mà nhẹ nhàng tiếp thu.
Lần tiếp thu này cũng không quá dài, chỉ vỏn vẹn khoảng thời gian một nén nhang.
Từ từ mở ra đôi đồng tử, Dương Khang có chút bất ngờ. Hắn không thể nào tin được, khi hắn đơn giản hấp thu cái kia Dược Trần lại được những thứ bá đạo như vậy.
“Mới đến đây không bao lâu ngươi đã cho ta nhiều đồ ngon vậy có hay không spam đây!” Dương Khang vẫn là không kìm được lòng mà thầm nói.
【 Trong những thế giới tu tiên, luyện võ... muốn mạnh lên không phải vẫn luôn có điểm chung là cần có cơ duyên hay gì đó sao? Ký chủ có thể coi hệ thống là một cái đại cơ duyên là được rồi! 】
Dương Khang không biết nên nói gì nữa mà gật đầu, quay lại không gian thức hải chuyên tâm nghiên cứu hai món đồ vừa phục dụng.
Sáng sớm, ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa cùng già nua thanh âm: “Dương công tử, thứ lỗi ta phiền công tử nghỉ ngơi, tộc trưởng có lệnh mời ngài đến đại sảnh!”
Dương Khang nghe cái này câu nói cũng không có bất ngờ cùng nghi hoặc, hắn vốn đã biết hôm nay chính là ngày mà Nạp Lan Yên Nhiên sẽ đến yêu cầu hủy hôn với Tiêu Viêm. Rất có thể Tiêu Chiến đã đoán trước được Nạp Lan Yên Nhiên đến không có ý gì tốt mà mời hắn đến trấn áp tràng diện.
Dương Khang bước ra khỏi phòng, đối diện với một cái thanh sam lão giả mỉm cười nói: “Đi thôi!”
Nhìn lấy Dương Khang, cái kia lão giả cũng chỉ gật đầu cung kính mà dẫn đường.
Theo lão giả ra khỏi hậu viện, tại nghênh khách đại sảnh ngừng lại, cung kính gõ cửa sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Đại sảnh rất lớn, người ngồi bên trong cũng không ít, vài người ngồi cao nhất là Tiêu Chiến và ba vị sắc mặt đạm mạc lão giả, Dương Khang phán đoán họ có thể là các trưởng lão trong tộc, quyền lợi không bé hơn tộc trưởng là bao. Tại bốn người bên trái, ngồi một số trưởng bối cường giả trong tộc, ở bên cạnh họ cũng có một số thiếu niên, thiếu nữ nhìn qua có vẻ kiệt xuất tuổi trẻ.
Một bên khác, ngồi ba người có khí tức lạ lẫm. Nhưng khi thấy ba người, Dương Khang lại một mảnh cười thầm. Bên trong ba người, có một vị mặc nguyệt bạch y bào lão giả. Lão giả tươi cười đầy mặt, thần thái sáng láng, một đôi nho nhở song nhãn quang mang ngẫu thiểm, tại lão giả trên ngực y bào rõ ràng có một cái ngân sắc thiển nguyệt, tại thiển nguyệt xung quanh có bảy khỏa kim quang lòe lòe tinh thần, biểu hiện ra thất tinh đại đấu sư quang mang.
Bên cạnh lão giả, ngồi một đôi tuổi trẻ nam nữ, bọn họ đều mặc giống nhau nguyệt bạch bào trang phục, nam tử tuổi khoảng hai mươi, tướng mạo anh tuấn, phối hợp vóc người cao lớn, rất có mị lực, trọng yếu nhất là năm khỏa kim tinh trên ngực, đại biểu thanh niên này thực lực: Ngũ tinh đấu giả!
Lúc này, vị thanh niên kia đang đem chú ý lực tập trung tại xinh đẹp thiếu nữ ngồi bên cạnh… Thiếu nữ này tuổi nhìn qua còn rất trẻ, nàng dung mạo, so với Tiêu Mị lần đó Dương Khang thấy còn đẹp hơn vài phần, tại bên trong gia tộc, cũng chỉ có giống như hoa sen cái kia Cổ Huân Nhi có thể so sánh, khó trách nam tử này đối với trong tộc mấy cái yên chi tục phấn khinh thường. Thiếu nữ mềm mại vành tai có một cái lục sắc ngọc trụy, khẽ động một chút, phát ra thanh thúy ngọc hưởng, đột ngột hiện ra một mặt kiều quý… Ngoài ra, tại thiếu nữ bắt đầu phát dục trên ngực, có ba khỏa kim tinh.
Nhìn qua ba người, Dương Khang khẽ đảo mắt qua chỗ kia Tiêu Mị đang chú mục cái kia bên cạnh lão giả nam tử mà cười nhẹ.
Nhìn lại phía trong góc cái kia Cổ Huân Nhỉ cùng Tiêu Viêm ngồi cạnh. Hắn cười thầm: “Hôm nay, mọi chuyện mới chính thức bắt đầu nha!”
Bước vào bên trong đại sảnh, toàn trường đang ầm ầm tiếng nói bỗng im bặt, ánh mắt mọi người rơi trên thân Dương Khang không rời. Do Dương Khang đến Tiêu Gia bằng dung mạo thật nên hắn cũng không thể vì vậy mà lật con bài tẩy để thay đổi dung mạo mới.
Bước vào trung tâm, Tiêu Chiến cũng đã chuẩn bị tinh thần nên không có bị dung mạo của Dương Khang mê hoặc, đứng dậy chỉ chỉ bên cạnh mình cái ghế nói: “Dương công tử, mời ngồi”
Dương Khang an tọa thời điểm, hắn ho nhẹ một tiếng khiến toàn trường bừng tỉnh, vội vàng đảo đi ánh mắt né tránh cái kia dung mạo tuyệt mỹ nam tử.
Ba vị trưởng lão thấy Tiêu Chiến khách khí mời ngồi vị kia nam tử, bọn hắn cũng không có lên tiếng vì trước khi đến đây, Tiêu Chiến cũng đã từng nhắc qua có thể sau lưng thần bí nam tử thế lực còn lớn hơn cái bọn hắn kiêng kị Cổ Tộc.
Mặc dù đã hồi thần nhưng toàn trường vẫn yên lặng lạ thường. Sau một lúc lâu, Nguyệt bào lão giả cũng ho nhẹ một tiếng, đứng dậy, đối với Tiêu Chiến chắp tay mỉm cười nói: "Tiêu tộc trưởng, lần này đến quý gia tộc, chủ yếu là có việc muốn cầu!"
Sự việc lần này kết thúc sớm hơn những gì Dương Khang tưởng tượng, kết quả vẫn như trong tiểu thuyết, Tiêu Viêm hắn vẫn nói ra ước định ba năm đó.
Nhưng thứ Dương Khang quan tâm không phải là cái này kết quả. Trong lúc Nạp Lan Yên Nhiên thoái hôn, Dương Khang thấy tên Tiêu Viêm này cứ nhìn chăm chú vào thân thể của Nạp Lan Yên Nhiên nàng, hắn liền tiêu chút phục thiên trị giúp Tiêu Viêm dở ra chút tính cách thật. Khiến cả Tiêu Gia có chút xấu mặt và nhìn Tiêu Viêm với ánh mắt khinh thị.
Đương nhiên, Cổ Huân Nhi lại khác, nàng vẫn biểu hiện bình tĩnh nhưng Dương Khang biết, hình tượng Tiêu Viêm trong lòng nàng đã có chút lung lay.