Tại một gian phòng, một cái thân ảnh kiều mỹ lẳng lặng đứng bên cửa sổ mà ngắm nhìn trời đêm.
“Tiểu thư, xin ngài hãy nhớ tới nhiệm vụ mà tộc chưởng giao phó!” Lúc này, một tên lão giả xuất hiện bên cạnh Huân Nhi mà nói.
Người này là Lăng Ảnh - vị cường giả đấu hoàng thiếp thân bảo hộ Cổ Huân Nhi khi tới Tiêu Gia.
“Ta biết, ta sẽ không để tình cảm xen lẫn nhiệm vụ đâu!” Huân Nhi nhắm mắt trả lời.
Nhìn tiểu thư mình suốt ngày bám lấy tên Tiêu Viêm vô sỉ đó, trong lòng Lăng lão vô cùng tức giận. Hắn hận bản thân khi thấy Tiêu Viêm còn nhỏ nên không có đi ngăn cản hai đứa.
Nếu tên Tiêu Viêm kia là một tuyệt thế thiên tài không thua kém các thiên tài khác ở trung vực đi thì không nói, ai dè 3 năm trước không hiểu vì sao đấu khí lại đột nhiên biến mất, trở thành một phế vật đúng nghĩa.
Ít nhất hắn còn chịu khó tu luyện, biết đâu được cơ duyên nào đó, xoay mình trở thành cường giả Đấu Thánh quát tháo phong vân, lúc đó có thể xứng đôi vừa lứa với tiểu thư mình, nhưng mà hiện tại thì vẫn chưa thấy, trái lại hắn còn nhận ra tên nhãi Tiêu Viêm này thực sự rất vô sỉ, hèn hạ cùng biến thái.
“Lăng lão, ngươi thấy Tiêu Viêm ca ca ra sao?” Huân Nhi quay qua hỏi.
“Tiểu thư, ta thấy tên tiểu tử Tiêu Viêm này cũng chẳng phải người tốt đẹp gì...” Lăng ảnh nói.
Nói đến đây, Lăng Ảnh có chút chần chừ, muốn nói lại thôi. Huân Nhi thấy Lăng Ảnh như vậy, cau mày hỏi: “Ngươi còn dấu ta chuyện gì sao?”
Như bị nói trúng tim đen, Lăng Ảnh đứng lặng ở đó một hồi, thở dài một hơi mà nói: “Tiểu thư, tại lần khảo nghiệm trước đó, ta nhận được một đoạn kí ức có thông tin lý do tên Tiêu Viêm đó mất đi thiên phú tu luyện...”
Nghe Lăng ảnh kể lại, Huân Nhi mắt có chút phát sáng, quay người lại mà chuyên chú lắng nghe.
“Trong đoạn kí ức đó nói, tiểu tử Tiêu Viêm này rất hay đi trọc ghẹo nữ nhân, không biết đã có bao nhiêu cái nữ tử đã bị hắn hãm hại qua nên hắn bị một cao nhân cường giả nào đó, hạ xuống hồn chú pháp cướp đi đấu khí hắn có khiến cảnh giới dần dần giảm xuống đến khi hắn trở thành phàm nhân.” Lăng Ảnh nói tiếp.
“...” Huân Nhi nghe vậy, miệng nhỏ không nói lên lời mà đứng lặng tại đó.
“Chít chít” một tiếng kêu bất chợt vang lên và phá vỡ đi bầu không khí căng thẳng, khiến ánh mắt của Huân Nhi nhẹ chuyển.
Tại dưới chân, một tiểu gia hỏa nhỏ bé sinh mạng đang ngước đầu nhìn lấy nàng, nói đúng hơn thì là một tiểu bạch thử không biết từ đâu mà chạy đến phòng Huân Nhi nàng.
"Tiểu thư cẩn thận, yêu thú này ta chưa thấy bao giờ!" Lăng Ảnh một bên cảnh giác, định một đòn diệt sát, nhưng lại bị Huân Nhi cản lại.
Hắn rất bất ngờ, không ngờ một con yêu thú nhỏ bé này lại có thể vượt mặt hắn mà đến bên cạnh tiểu thư của mình. Nhưng khi thấy tiểu chuột bạch này không có gì uy hiếp mới từ từ buông lỏng.
Nàng cúi người xuống, ôm lấy con chuột nhỏ kia đặt lên tay mình, mỉm cười dịu dàng nói:"Tiểu gia hỏa, ngươi là yêu thú gì thế? thật đáng yêu...!"
“Chít chít” Con chuột nhỏ kêu lên sợ hãi vì bị tóm lấy, vội vàng chạy đi, Huân Nhi thấy vậy cũng chạy đuổi theo. Mặc dù bề ngoài Huân Nhi tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng nàng lại rất thuần túy, những thứ đáng yêu như con chuột bạch đó đã đủ để nàng yêu thích rồi.
Lấy tốc độ của Huân Nhi, con chuột nhỏ cũng chạy không thoát được khỏi tầm mắt của nàng, không tới bao lâu con chuột nhỏ này đã chạy đến một gian phòng rồi dần leo lên trên mái.
Huân Nhi thấy anh bạn nhỏ đó chạy thoát liền bật nhẹ mà lên. Trước mắt cũng để nàng có chút kinh ngạc, một thân ảnh nam tử cũng đang ngồi trên mái mà ngắm sao trời.
“Tiểu bạch, ngươi lại chạy đi đâu đó” Nam tử nhẹ nhàng lên tiếng.
Cùng lúc con chuột bạch kia cũng liền nhảy lên vai thiêu niên mà ngồi. Đưa tay vuốt nhẹ chú chuột nhỏ, Dương Khang quay đầu, nhìn lấy Huân Nhi mà nói: “Xin lỗi vị tiểu thư này, chắc ‘Tiểu bạch’ lại gây rắc rối cho vị tiểu thư đây rồi”
Huân Nhi có chút ngẩn người vì người trước mắt nàng chính là vị công tử hồi sáng Tiêu Chiến mời đến và cũng nghe nói Dương Khang là người giúp Tiêu Viêm tu luyện lại được.
“Không có, ta thấy tiểu gia hỏa này thật sự rất là đáng yêu nha” Huân Nhi không có ra vẻ lạnh nhạt mà nói.
Thấy Huân Nhi cũng không có đề phòng bản thân, Dương Khang lại cười thầm.
Trước đó hắn hối đoái tại thương thành hệ thống một quả trứng, không ngờ khi vận dụng Tạo hóa quyết đẩy nhanh quá trình ấp trứng, quả trứng nở ra lại là một cái hảo hảo tiểu gia hỏa chuột bạch.
Thấy con chuột bạch có chút dễ thương nên hắn lại hối đoái thêm “Thượng cổ thuần thú quyết”, cho tên gia hỏa này cùng vào kế hoạch của bản thân.
Dẫn dụ được Huân Nhi qua, Dương Khang hiện tại trong đầu đúng là không biết nên nói gì để nàng ở lại. Đại não đang một mảnh hỗn độn thì Huân Nhi lên tiếng: “Ta... ta có thể ngồi đây sao!”
Nghe lời Huân Nhi nói, Dương Khang càng là bất ngờ. Hắn biết Cổ Huân Nhi là một cái rất khó bắt chuyện nữ tử, vậy mà hôm nay nàng lại chủ động yêu cầu ngồi chung một cái xa lạ nam tử như vậy.
“Được, mời ngồi” Dương Khang không để thất thố, cười nhẹ nói.
Mặc dù không có ý đề phòng nhưng Huân Nhi vẫn biết giữ lấy khoảng cách với Dương Khang mà nhẹ nhàng ngồi xuống.
Hai thân ảnh ngồi yên tĩnh mà ngắm nhìn lấy trời đêm. Thấy yên lặng mãi cũng không ổn Dương Khang quay sang phá đi cái không gian gượng gạo này: “Không biết vị tiểu thư đây có thể hay không cho ta biết quý danh?!”
Êm dịu thanh âm truyền vào trong tai Huân Nhi, khiến nàng có chút bối rối mà nói: “Ta... ta tên Tiêu...”
Nói giữa trừng, Huân Nhi sắc mặt có chút xấu. Suy nghĩ một hồi, nàng mới nói nhỏ: “Ngươi gọi ta Huân Nhi là được rồi”
Dương Khang mừng thầm vì lần này giới thiệu, Huân Nhi nàng không có thêm họ Tiêu.
“Vậy, công tử có thể cho ta biết tính danh..?” Huân Nhi nghiên đầu hỏi.
Dương Khang cũng không khỏi cười khổ, hắn không nghĩ đến tên của bản thân vậy mà vẫn có người tại Tiẻu Gia chưa nghe qua.
“Ta kêu Dương Khang” Dương Khang cười cười nói.
----------------------
Ngoài dự đoán, Dương Khang và Huân Nhi đã trò chuyện suốt một đêm dài. Mặc dù có hộ vệ Lăng Ảnh chú mục nhưng cũng không có đem ra ngăn cản.
Trước khi quay về gian phòng, hắn cũng không quên đem con tiểu bạch thử tặng lại cho Huân Nhi.
Dương Khang tặng con chuột nhỏ đó cho Huân Nhi chủ yếu là để hắn thông qua tiểu chuột bạch này làm cái giám sát tình hình Huân Nhi với Tiêu Viêm.
“Mong tiểu gia hỏa ngươi không làm ta thất vọng nha!” Dương Khang nói nhỏ.
Nằm tại chiếc giường êm ái, Dương Khang nhắm mắt mà suy tư đủ loại chuyện, từ quá khứ tàn khốc của hắn đến hiện tại, không biết bản thân đã phải vượt qua bao nhiêu thử thách để có được như hôm nay.
【 Đinh, ký chủ nhận được nhiệm vụ: Sai lầm của nhân vật chính 】
【 Nhiệm vụ: Sai lầm của nhân vật chính.
Yêu cầu: Giành lấy trái tim của ít nhất 10 hồng nhan có liên quan đến nhân vật chính ‘Tiêu Viêm’.
Thời hạn nhiệm vụ: không có.
Phần thưởng:???
Trừng phạt thất bại: Không có. 】
Nghe được thanh âm quen thuộc, Dương Khang bật dậy mà cười. Đây chính là nhiệm vụ hắn mong chờ nhất.
Nếu không có Dương Khang hắn tạo ra trở ngại lớn thì sau này sẽ có rất nhiều nữ nhân bị tên Tiêu Viêm câu mất trái tim rồi bóp nát.
Dương Khang hiện tại trong đầu, có rất nhiều cái tên hiện lên, đó là những cái tên quen thuộc không gì xa lạ với hắn: Tiêu Mị, Nạp Lan Yên Nhiên, Nhã Phi...
“Không biết mục tiêu đầu tiên sẽ là ai đây a?!” Dương Khang có chút mong chờ mà nói nhỏ.
Do ta dạo này rất bận, các người hiểu mà, bây giờ hè rồi có rất nhiều việc phải làm nên ta không thể p chung viết được, chất lượng có thể sẽ kém đi. Mong các đạo hữu thông cảm.