Trăng sáng vằng vặng, bầu trời chen trúc ánh sao.
Trên đỉnh núi, thân ảnh thiếu niên nằm dài trên mặt cỏ, trong miệng ngậm một nhánh cỏ xanh, khẽ nhấp nháp.
Tiêu Viêm giơ bàn tay trắng nõn lên trước mặt, ánh mắt xuyên thấu qua khe hở giữa các ngón tay, nhìn trăng bạc trên bầu trời xa xăm mà hồi tưởng.
Lúc này, từ đằng sau một khí tức xa lạ đang tiến đến gần. Bất trợt bóng người thiếu niên nhẹ nhàng an tọa bên cạnh người Tiêu Viêm, mắt hướng tinh không chăm chú nhìn.
“Ai...” Giật mình vì thân ảnh xa lạ, Tiêu Viêm bật dậy mà hô.
Người thiếu niên đó vẫn ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời sao. Không gian buổi đêm yên tĩnh lạ thường, khuôn mặt người thanh niên lúc này mới từ từ nghiêm qua, nhẹ nhàng phát ra hai chữ: “Phế vật!”
Một câu nói ngắn gọn, nhưng cũng không quá nới mẻ trong ba năm này cùa Tiêu Viêm. Ánh mắt chứa đầy sát khí, Tiêu Viêm hướng về người thanh niên mà oanh ra một quyền, miệng mang theo tiếng thét chói tai: “Ngươi... Chết!”
Người thiếu niên không động. Nhìn trọng quyền oanh kích về phía mình, hắn thổi nhẹ ra một hơi, trọng quyền bị cản trở cùng lực phản chấn mạnh khiến Tiêu Viêm miệng huyết cuồng phún.
Người thiếu niên lúc này mới từ từ đứng lên, ánh trăng soi sáng lấy khuôn mặt của vị nam tử, quang cảnh trời đêm lúc này có chút ảm đạm vì sự suất hiện của người này.
Khuôn mặt vô giới tính cùng thân hình cân đối, mái tóc đen nhánh có chút xõa ngang lưng, nhìn vô cùng đẹp mắt cái nam tử.
“Tính tình có chút nóng nảy a!” Dương Khang có chút cảm khái nói.
Tiêu Viêm miệng huyết còn đó, ngẩn người trầm mê vì sắc đẹp cái kia nam tử.
Thấy Tiêu Viêm không nói gì, Dương Khang bắt chuyện nói: “Ai, không chơi với người nữa, nói chính sự!”
“Ta có thể giúp ngươi lấy lại thiên phú tu luyện ba năm trước!” Dương Khang miệng hiện lên một đường cong mà nói.
Tiêu Viêm sững người, hắn ba năm nay từ thiên tài bị giáng xuống thành một tên phế vật, phải chịu đủ mọi lời lẽ. Nếu không có phụ thân hắn là tộc trưởng Tiêu Gia – Tiêu Chiến thì giờ có lẽ hắn đã phải lang thang khắp nơi rồi.
Ánh mắt có chút phát sáng, hướng Dương Khang tỏ vẻ không tin tưởng bộ dáng nhưng hắn cũng có một tia hi vọng, hi vọng những gì thiếu niên trước mắt nói đều là sự thật.
“Ngươi... Ngươi thật sự có thể giúp ta trở lại cái kia thiên tài?” Tiêu Viêm nghi hoặc.
Nhìn Tiêu Viêm run run cơ thể, Dương Khang trong lòng một mảnh cười lớn.
“Đương nhiên, nhưng ta cũng không làm không công” Dương Khang cũng hiểu thế giới này không ai cho không ai cái gì, giúp hắn sẽ dễ bị nghi ngờ nên phải có chút đòi hỏi. Mặc dù Tiêu Viêm cũng chẳng có gì đáng để hắn lấy.
“Được, ta có thể làm mọi thứ chỉ cần người giúp ta hồi phục thiên phú” Tiêu Viêm nghe lời này cũng không có một chút nghi ngờ mà đồng ý.
Dương Khang từ một năm trước đã định ra kế hoạch của hắn tại thế giới này. Đầu tiên đương nhiên là Tiêu Viêm, kẻ có tiềm năng phát triển cực lớn, mà lý do lớn nhất ở đây lại là “Dược Trần” hay còn gọi cái kia Dược lão.
Đúng vậy, hắn chỉ cần giết chết Dược Trần, Tiêu Viêm sẽ không trở thành “Luyện dược sư” cũng không thể phát triển mạnh.
Sau khi nghe Tiêu Viêm đồng ý, Dương Khang cũng không khỏi mừng thầm. Mặc dù nếu Tiêu Viêm hiện tại không chịu, hắn cũng có thể giết Dược Trần ngay trước mắt Tiêu Viêm mà không ai có thể ngăn cản.
Nếu hỏi tại sao không giết luôn Tiêu Viêm, câu trả lời cũng rất đơn giản, “Cổ Huân Nhi” liên quan, nếu hắn giết Tiêu Viêm có thể Cổ tộc cũng sẽ vì Cổ Huân Nhi lời nói mà truy sát Dương Khang, hắn hiện giờ cũng không quá sợ Cổ Tộc vì nếu hắn muốn trốn cho dù mấy cái “Đấu đế” cũng không tài nào bắt hắn. Mà cái khác đó là Huân Nhi sẽ không thể quên Tiêu Viêm nên trước hết hắn cần vạch ra một kế hoạch khống chế Tiêu Viêm.
“Đưa chiếc nhẫn cho ta a” Dương Khang nghiêm mặt nói.
Tiêu Viêm khó hiểu nhìn ngắm lại bản thân, hắn không hiểu Dương Khang nhắc đến cái kia chiếc nhẫn là cái nào. Nhưng lúc này ánh mắt Tiêu Viêm chợt chuyển đến hắc chỉ vẫn còn trên tay mình. Hắn cũng không hỏi nhiều, vội vàng tháo chiếc nhẫn mẫu thân để lại mà đưa cho Dương Khang.
Dương Khang cầm lên chiếc nhẫn. Nhẹ nhàng lắc, một tia sáng trắng lập tức thoát ra khỏi nhẫn mà bắn về phía Tiêu Viêm.
Trước khi tiếp cận Tiêu Viêm, Dương Khang cũng đã bỏ ra một số phục thiên trị để khiến Dược Trần rơi vào trạng thái ngủ say. Nhưng hắn cũng có đề phòng, linh hồn của một cường giả thực sự, cảnh giới hiện tại của hắn, hệ thống cũng bị hạn chế rất nhiều nên chuyện hoàn toàn khống chế Dược Trần cũng phải tốn một số phục thiên trị không hề nhỏ.
Nhưng rất tiếc, người Dược Trần gặp lại là Dương Khang. Ánh mắt cố định Dược Trần, Dương Khang khẽ niệm: “Thôn linh nhãn...Khai!!”
“Thôn linh nhãn” là một trong các thần nhãn của “Chân nhãn”. Nó là pháp nhãn đầu tiên khi dung nhập Chân nhãn có thể sử dụng. Như tên gọi “Thôn linh nhãn” có thể thôn phệ linh hồn, tàn hồn... giúp chân nhãn khai thông vạn nhãn. Mạnh là thế, bá đạo là vậy nhưng nó cũng tiêu hao một lượng tinh lực rất lớn.
Giờ phút này, không gian xung quanh Dược Trần ngưng trệ đè ép lấy linh hồn. Cùng lúc này, từ hư không xuất hiện một vòng xoáy, kéo Dược Trần vào sâu bên trong rồi lẳng lặng biến mất tại màn đêm tối.
【 Đinh! Ký chủ vừa hấp thu linh hồn trung cấp và khai thông được “Ma nhãn” 】
【 Đinh! Ký chủ vừa giết chết “Dược Trần”, dẫn đến cốt truyện thay đổi lớn và nhận được: Hư không luyện đan thuật x1, Y sư vạn đạo kinh x1, Tổ long thần tủy x1, 10.000 Phục thiên trị 】quen thuộc thanh âm hệ thống phát ra thông báo.
Nhìn thành quả của bản thân, Dương Khang có chút đắc ý mà xoa xoa cái mũi. Quay ra nhìn lại Tiêu Viêm, Tiêu Viêm hiện giờ vẫn như tên ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn hoàn toàn không biết rằng bản thân to lớn nhất cơ duyên đã bị chính bản thân mình yêu cầu hủy đi.
“Ngươi thử ngồi xuống tu luyện một chút đi a” Dương Khang quăng chiếc hắc nhẫn về phía Tiêu Viêm mà nói.
Tiêu Viêm bừng tỉnh mà đón lấy chiếc nhẫn, chậm rãi ngồi xếp bằng tu luyện. Không quá mấy phút, Tiêu Viêm bật dậy mừng rỡ nhìn lấy bản thân.
“Ta... Ta tu luyện lại được rồi, đấu khí luyện hóa cũng không có biến mất nữa” Tiêu Viêm vui sướng gào thét.
Dương Khang đứng lẳng lặng nhìn Tiêu Viêm. Hắn phát hiện có một cỗ khí tức đang lặng lẽ đến đây. Không cần quá thận trọng, Dương Khang tự nhiên biết người đến đây là ai!.
"Ha ha, Viêm nhi, muộn thế này rồi, tại sao còn ở trên này?" Trong rừng cây, sau một thoáng im lặng truyền ra tiếng cười quan tâm của nam tử.
Cành cây lay động một chút, một vị trung niên nam tử bước ra, khuôn mặt mang theo nụ cười, dừng ở chỗ đứa con của mình đang đứng dưới ánh trăng.
Trung niên nhân mặc một bộ y sam họa lệ màu xám, long hành hổ bộ rất có uy nghiêm, trên mặt một đôi lông mày thô dày lại tăng thêm vài phần hào khí, đó là Tiêu Gia đương nhiệm tộc trưởng đồng thời là phụ thân của Tiêu Viêm, ngũ tinh đại đấu sư Tiêu Chiến!
“Phụ thân!” Tiêu Viêm nhảy cẩng lên, vui sướng nói.
“A, có chuyện gì sao mà ngươi vui vậy?” Tiêu Chiến nghi hoặc hỏi.
Từ ba năm về trước, khi Tiêu Viêm mất đi thiên phú tu luyện, cảnh giới không tiến mà đại lui. Tiêu Viêm hắn đã rất hiếm khi nở ra một nụ cười rồi, có cười cũng thấy rõ sự miễn cưỡng trong đó.
Nhưng hiện tại, Tiêu Chiến lại thấy nhi tử của mình cười một cách rất sảng khoái, trong đó còn cảm nhận một tia vui sướng.
“Phụ thân, ta... ta có thể tu luyện trở lại rồi!” Tiêu Viêm nói.
“Ha ha, tu luyện được liền tốt, mấy lão gia hỏa kia cũng sẽ không thể gây thêm trở ngại gì nữa!” Tiêu Chiến cười cười mà nói.
Nhưng không nói được mấy câu, Tiêu Chiến mặt lại tối sầm lại, nhìn lấy Tiêu Viêm vẻ mặt có chút đắng chát.
“Qua một năm nữa, tựa hồ… phải tiến hành nghi thức trưởng thành rồi…” Tiêu Chiến cười khổ nói.
“Nếu cho ngươi đủ thời gian phát triển, liền sau này không chắc sẽ có thành tựu gì...” Tiêu Chiến thủ chưởng siết chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, mặt vẫn ngửa lên nhìn trăng sáng.
Tiêu Viêm cũng không có nói gì, đứng đó im lặng nhìn lấy phụ thân. Hắn biết sau một năm nữa nếu không đạt được cái kia “Thất đoạn đấu khí” thì bản thân sẽ ra sao hoàn cảnh. Sau một hồi, hắn xoay người qua hướng Dương Khang, nhìn chăm chú lấy vị nam tử vẫn lẳng lặng đứng đó.
Thấy nhi tử có động, Tiêu Chiến cũng theo ánh mắt Tiêu Viêm đang chỉ lấy một thân bạch y nam tử, khuôn mặt không có từ nào miêu tả nổi, chỉ vỏn vẹn bởi nó quá đẹp đi.
Tiêu Chiến cũng như Tiêu Viêm lần đầu thấy Dương Khang, tâm hồn bị làm cho mê mẩn, chìm trong sắc đẹp không có lời tả nổi đó.
Cũng được coi là một bậc tiền bối, Tiêu Chiến không quá thất thố mà rất nhanh hồi thần, có chút cung kính hỏi: “Không biết vị công tử này là...?”
Từ lúc Tiêu Chiến đến đây, hắn vẫn không có phát giác ra người này. Mặc dù nói hắn cũng không quá quan tâm xung quanh mà chỉ một mực khóa chặt tại Tiêu Viêm trên người nhưng hắn dù gì cũng là một cái ngũ tinh đại đấu sư. Có thể để Tiêu Chiến hắn gần như vậy cũng không phát hiện ra sự tồn tại, người này thực lực không biết phải cách nhau bao xa. Mà quan trọng hơn là nhìn nam tử này khí chất còn rất trẻ, có thể còn không hơn hắn cái kia nhi tử – Tiêu Viêm là bao.
Tiêu Chiến hắn tự nhận biết, nếu hắn cảm giác không sai, có thể bồi dưỡng dạng này siêc cấp thiên tài mà trẻ tuổi, thế lực sau lưng vị nam tử này có thể còn hơn những cái kia Cổ Tộc gấp nhiều lần và chuyện Tiêu Viêm có thể tu luyện lại khó tránh khỏi liên quan đến vị nam tử trước mặt này đi.