Chương 3: Một năm luyện hồn

“A...” Dương Khang khẽ ngâm mà mở ra đôi đồng tử.

Định thần ngồi đó xoa xoa cái đầu, Dương Khang thấp niệm: “Hệ thống, mở bảng trạng thái”.

【 Bảng trạng thái:

Tên: Dương Khang.

Tuổi: 15.

Thân phận: Không có.

Tu vi: Đấu sư thất tinh.

Thuộc tính: Hư vô.

Công pháp: Không có.

Đặc thù: Chân nhãn, Vạn thú quy nguyên thể, Thánh ma vạn khiếp linh.

Thần thông công pháp: Tạo hóa quyết.

Phục thiên trị: 1000. 】

Đã từng nhìn qua thứ trước mắt nhưng hiện tại Dương Khang cũng không khống chế được mà khóe miệng hơi câu.

Chăm chú hồi ức lại năm hắn còn nhỏ, khi đó hắn rất thích đọc những cuốn tiểu thuyết “xuyên không, hệ thống” nhưng lại rất ghét những tên nam chính. Nếu nói đúng hơn thì là hắn có chút ghen tỵ vì bản thân không được như những nam chính trong truyện, nên xuy nghĩ của hắn về những nam chính có chút không tốt.

Vẫn nhìn chăm chú tại “Bảng trạng thái” Dương Khang như xuy nghĩ cái gì mà hỏi: “Hệ thống, có cách nào tăng tu vi sao?”.

【 Ký chủ có thể tăng tu vi bằng cách tự thân tu luyện; giết yêu ma, yêu thú; nhận thưởng hệ thống 】

Nghe hệ thống nói xong Dương Khang cũng có phần hiểu được nhưng mặt vẫn không khỏi mộng bức mà nói: “Hệ thống ngươi thật sự không nói thiếu a? Cái kia dược tài, cái kia buff đâu!?”.

【 Vì ký chủ đang sử dụng “Tạo hóa quyết” tất cả dược tài giúp đề thăng tu vi đều bị nó thôn phệ 】

“Không biết ta tu luyện cái ‘Tạo hóa quyết’ là lợi hay hại nữa? Tự mình hố mình rồi a!” Dương Khang thầm than.

Dương Khang lắc đầu, mở ra không gian hệ thống rồi lướt mắt một vòng ánh mắt hắn dừng tại hai món đơn giản bảo tháp và không gian giới chỉ. Dương Khang từ lúc mới đầu cũng có chút khó hiểu khi hệ thống lại cho bản thân một cái không gian giới chỉ trong khi đã có không gian hệ thống, nhưng hắn không có kịp hỏi.

Cầm lên hai món bảo khí, bất chợt một dòng thông tin suất hiện trước mắt Dương Khang.

【 Xếp loại: Pháp bảo.

Tên: Luyện hồn tháp.

Cấp bậc: Chuẩn thiên cấp.

Nổi bật: Dị hỏa thiêu đốt, tu luyện bên trong có thể gia tăng sức mạnh linh hồn 】

【 Xếp loại: Pháp bảo.

Tên: Tinh Không giới chỉ.

Cấp bậc: Thần cấp.

Nổi bật: Có thể tạo ra một thế giới tại trong nhẫn và có thể chứa sinh vật sống 】

Dương Khang cũng không còn quá ngạc nhiên, nhưng sâu trong thâm tâm hắn cũng có một chút dao động vui sướng.

Suy nghĩ một hồi, Dương Khang liền tiến vào bên trong “Luyện hồn tháp”, hắn cũng là một cái người hiểu khái niệm “Thất phu vô tội, hoài bích có tội”. Hiện tại Dương Khang tuy là đấu sư thất tinh nhưng không đại biểu hắn vô địch. Hắn cần mạnh hơn nữa để có thể tung hoành giang hồ mà không chút kiêng kị.

--------------------

Bên trong Luyện Hồn Tháp.

Hỏa diễm bùng phát ào ào, thiêu đốt vạn vật chúng đi qua. Thân ảnh một thiếu niên tuấn mỹ được bao quanh bởi vạn hỏa đang ngồi đó xếp bằng mà tu luyện.

Bỗng chốc không gian hỏa diễm đột nhiên chấn động, mang đến một cái cảm giác run rẩy và sợ hãi. Cùng lúc này, đôi đồng tử đã khép kín suốt một năm trời bỗng chốc hiện ra. Khi đôi đồng tử ấy hoàn toàn mở ra, không gian kịch liệt chấn động do hàng vạn hỏa linh đang bùng phát tốc độ mà tán loạn.

Nhẹ nhàng phất tay, linh hỏa đột nhiên bất động, mặc dù vậy tại nơi đây vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy sợ hãi của chúng.

“Một năm rồi a” một câu cảm khái nhẹ nhàng phát ra trong không gian tĩnh lặng.

Dương Khang cất bước mà đi, sau một bước chân đó, thân ảnh của hắn liền biến mất vô ảnh vô tung.

Ngay lúc này, tại một con hẻm nhỏ của Ô Thản Thành. Thân ảnh Dương Khang đột nhiên hiện ra, lúc này khí tức trên người Dương Khang khá trầm ổn, nếu như không dò xét kĩ có thể ai cũng sẽ nghĩ hắn là một cái phàm nhân.

Vừa xuất hiện không lâu, tại não hải Dương Khang lại vang lên hàng loạt giọng nói quen thuộc mà có chút êm tai.

【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành Luyện hồn tháp và thu được “Địa ngục ma viêm” 】

【 Chúc mừng ký chủ thăng cấp lên đấu giả và nhận được 1000 phục thiên trị 】

【 Chúc mừng ký chủ thăng cấp lên đấu sư và nhận được 1500 phục thiên trị】

【 ... 】

Nhìn lấy thông báo của hệ thống, Dương Khang cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên. Dương Khang thở dài một hơi mà mặc niệm: “Hệ thống ngươi làm việc cũng quá chậm đi! Mở bảng trạng thái!”

【 Bảng trạng thái:

Tên: Dương Khang.

Tuổi: 16.

Thân phận: Không có.

Tu vi: Đấu vương tam tinh.

Thuộc tính: Hư vô.

Công pháp: Không có.

Đặc thù: Chân nhãn, Vạn thú quy nguyên thể, Thánh ma vạn kiếp linh.

Thần thông công pháp: Tạo hóa quyết.

Phục thiên trị: 10500. 】

Ngắm nhìn bảng trạng thái cũng không có mấy thay đổi, dời mắt mà nhìn đoàn người náo nhiệt. Xung quanh hắn hiện tại đang không ngừng tiếng nghị luận về buổi khảo nghiệm của tiêu gia.

“Ồ? Ta vậy mà quay về đúng lúc!” Dương Khang cười nói.

Cùng lúc này tay Dương Khang kết thành thủ ấn, chỉ trong chốc lát Dương Khang liền biến thành một cậu thiếu niên khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi với khuôn mặt khôi ngô nhưng có chút non nớt.

Đây là một công dụng của “Tạo hóa quyết” mà Dương Khang khám phá được trong Luyện hồn tháp. Nó có thể thay đổi tạo hình cơ thể, linh hồn, khí tức... Nói dễ hiểu hơn thì như là hoàn toàn biến thành một cái người khác vậy.

Sau khi cải trang, Dương Khang lẻn vào trong đám đông mà đến nơi đang diễn ra trắc nghiệm. Lý do hắn giả dạng thành một tên nhóc vì dù khi hắn có hành động gì đó kì lạ cũng sẽ không bị người khác chú ý và sẽ không có quá nhiều hoài nghi.

Đến gần sân khảo nghiệm ầm ầm tiếng bàn luận rơi vào trong tai hắn.

“Các ngươi xem, thiên tài số một của Tiêu Gia Tiêu Viêm quả nhiên là phế vật!”

“Ba năm trước hào quang Tiêu Gia đều là của hắn, bây giờ thì thành cái dạng này!”

“Tiêu Gia sao lại có loại phế vật như hắn chứ, thật là mất mặt mà!”

Dương Khang nghe được những lời này, bước chân có chút nhanh mà đi tới. Trước mắt Dương Khang là một bia đá khổng lồ, đứng sừng sững trên bệ. Trên bia đá còn phát sáng năm chữ to lớn có chút chói mắt. Cùng cái kia bên cạnh trắc nghiệm ma thạch một trung niên nam tử, thoáng nhìn tin tức trên bia rồi hờ hững công bố...

“Tiêu Viêm, đấu lực: tam đoạn!

Cấp bậc: Cấp thấp!”

Trên thềm đá nam chính Tiêu Viêm đứng ngơ ngẩn ở đó một khoảng thời gian rồi mới gục đầu từ từ đi xuống.

Dương Khang đường môi biểu hiện một cái đường cong mà đảo mắt đánh giá từng người, cảnh giới hiện giờ của Dương Khang cũng có thể coi là cường giả một phương, kèm theo chân nhãn nhận biết tu vi toàn trường đều bị hắn nhìn qua.

Trong những đám người này, Dương Khang ánh mắt dừng trên thân của một gã mặc hắc bào, Dương Khang cũng có thể suy đoán được đại khái thân phận của tên này. Hắn chính là Lăng Ảnh - Cường giả đấu hoàng đến để bảo hộ Huân Nhi.

Cảm giác được có kẻ đang nhìn mình, chợt xoay người thấp niệm: “kẻ nào?”.

Dương Khang cũng nhanh phản ứng kịp, giả bộ ngây ngốc cùng tò mò ánh mắt mà nhìn lại Lăng Ảnh. Lăng ảnh thấy chỉ là một đứa nhóc nên cũng không quản nhiều mà giải khai phòng bị.

Như định làm gì đó, Dương Khang thu tay nhẹ nhàng kết ấn. Sau đó mới nhìn lại quảng trường, nơi Tiêu Mị đang khảo nghiệm.

Trước mắt hắn, một cái thiếu nữ thân vận bạch y cùng với mái tóc hồng nhảy lên đài, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng lại toát lên một tia vũ mị. Mang theo một gương mặt tuyệt sắc nhưng cơ thể lại phẳng đến có chút bất đồng, mâu thuẫn.

“Tiêu Mị, Đấu khí: Thất đoạn!

Cấp bậc: Cao cấp”

Trắc Nghiệm viên công bố kết quả, Tiêu Mị khẽ liếc thạch bia rồi đắc ý mà cười. Tiếng khen nức nở xung quanh cũng không ngớt.

Dương Khang cũng cười cười, thầm nghĩ: “Ai, Tiêu Mị này tâm tính cũng không xấu... có điều quá kiêu ngạo thôi”

“Người kế tiếp, Tiêu Huân nhi” Trong âm thanh huyên náo của mọi người, thanh âm của trắc nghiệm viên lại vang lên.

Theo đó một cái tên thanh nhã vang lên, đám người bỗng trở lên yên lặng, ánh mắt đều dịch chuyển, đương nhiên Dương Khang cũng không ngoại lệ.

Tại nơi ánh mắt tụ hội, một thiếu nữ thân vận tử y, khuôn mặt tuy non nớt nhưng lại toát lên khí tức lạnh lùng tựa như một đóa hoa sen thoát tục. Mái tóc đen dài, trước mặt kết thành búi, eo thon như lá liễu, bên hông cái kia đường cong động lòng người, nàng tựa như một vị tiên nữ vừa bước ra từ trốn bồng lai tiên cảnh.

Tuổi nhỏ đã quyến rũ động lòng người là thế, không biết lớn lên sẽ còn khuynh quốc khuynh thành đến cái trình độ nào...

Dương Khang biết, Tiêu Huân Nhi tên thực chất là Cổ Huân Nhi, nàng là công chúa của Cổ Tộc, một trong viễn cổ bát tộc, nàng bên người có một tên đấu hoàng cường giả thiếp thân bảo hộ. Thế nên, kẻ nào muốn giở trò sằng bậy với nàng, chỉ chưa đầy một giây là kẻ đó sẽ được xuống dưới uống trà và đàm đạo với quỷ sai.

Cổ Huân Nhi được đưa tới Tiêu Gia theo kế hoạch của Cổ Nguyên - phụ thân nàng với mục đích lấy đi Đà Xá Cổ Đế Ngọc, thứ đó chính là chìa khóa mở ra đấu đế động phủ, mang cho hắn cơ duyên để đột phá Đấu Thánh đỉnh phong, đạt đến thành tựu Đấu Đế.

Chính vì vậy, nàng lại được phụ thân thả vào một vũng bùn lầy mang tên Tiêu Viêm. Tiêu Viêm mang trong mình là linh hồn của một tên trung niên nên chuyện dụ dỗ trẻ con đối với hắn mà nói cũng dễ như ăn kẹo.

Tiêu Viêm có nhiều lần “đụng chạm” lấy thân thể của Cổ Huân Nhi nhưng thấy Tiêu Viêm bề ngoài chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa nên thủ hộ - Lăng Ảnh cũng không có thèm đi ngăn cản. Cũng vì vậy nên Cổ Huân Nhi càng ngày càng lún sâu hơn và không thể rời xa Tiêu Viêm.

Lúc này một thanh âm vang vọng toàn trường.

“Đấu khí: Cửu đoạn! Cấp bậc: Cao cấp”

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của toàn trường, Cổ Huân Nhi lẳng lặng bước xuống, hướng phía Tiêu Viêm đi tới mà cười nói vui vẻ.

Hình ảnh thu vào mắt, ai ai cũng nghiến răng nghiến lợi muốn lên xé Tiêu Viêm thành vạn mảnh.

Nhưng lúc này, ánh mắt của một người duy nhất hướng về phía Tiêu Mị đang ghen tỵ mà nhìn Huân Nhi. Dương Khang khẽ cười rồi nhẹ nhàng biến mất tại hư không.


Cảm tạ các vị đạo hữu đã đọc truyện ủng hộ ta. Mong các vị đạo hữu tốt bụng cho ta một cái like(Thích or Tim) ủng hộ ta tiếp tục nha.