Lạc Quân Lâm nhàn nhạt mở miệng. Hoa Tướng ánh mắt lóe lên, không nói tiếp, lời này chỉ có thể Lạc Quân Lâm nói, hắn không thể nói.
"Ta phong hắn làm tướng, ánh mắt hắn lại không có một chút dục vọng động tâm, phảng phất, đối với tướng vị căn bản không có hứng thú."
Lạc Quân Lâm cười lạnh nói:
"Không hổ là người bên cạnh tả tướng."
"Ánh mắt tả tướng đích xác độc ác."
Hoa Tương nói.
"Trong quần thần đại điện vương cung, có không ít người là do tả tướng tiến cử."
Lạc Quân Lâm nói. Hoa Tướng thần sắc sắc bén, hắn biết Thái tử nói là sự thật. Tinh Thuật Sư là một chức nghiệp phi thường đáng sợ.
"Nhưng tả tướng, chưa bao giờ ra lệnh cho người khác."
Lạc Quân Lâm thần sắc càng thêm sắc bén:
"Đây cũng là nguyên nhân ta tới Đông Hải thành. Lần này hắn nhìn trúng người, có thể sẽ khác với trước kia."
"Ý điện hạ là?"
Hoa Tương hỏi.
"Ta tuy là Thái tử, nhưng luận về sức ảnh hưởng ở vương thành, phụ vương tự nhiên là không cần phải nói. Nhưng trừ phụ vương ra, tả tướng là người có thế lực mạnh nhất."
Lạc Quân Lâm nói.
"Điện hạ cuối cùng cũng có một ngày đăng cơ. Huống chi, bằng vào thiên phú của điện hạ, tu vi tương lai tất nhiên không kém bệ hạ. Quyền thế đối với điện hạ mà nói, dễ như trở bàn tay."
Trong đôi mắt Lạc Quân Lâm hiện lên nụ cười lạnh, mở miệng nói:
"Đây là chuyện đương nhiên. Vương vị vẫn chưa phải mục tiêu cuối cùng của ta. Nhưng nếu tả tướng có phản ý, ta tuyệt đối không tha."
Hoa tướng chấn động nhìn vị Thái tử trước mắt.
"Điện hạ, tả tướng hẳn là không đến mức đó."
Hoa Tương nói.
"Lần tả tướng đi Thanh Châu thành, ngoại trừ ban cho Diệp Phục Thiên tướng lệnh, hắn còn đáp ứng yêu cầu của Nam Đấu thế gia, đi tới Nam Đấu thế gia một chuyến. Mời tả tướng đi, còn có thể vì cái gì? Tự nhiên là vì muốn đo lường mệnh số. Tả tướng sẽ không vô duyên vô cớ giúp những lão gia hỏa kia đo lường mệnh số. Hậu bối xuất sắc nhất của Nam Đấu thế gia hiện nay, tên là Hoa Giải Ngữ. Ngày đó Diệp Phục Thiên gây náo loạn Tử Vi cung, chính là vì tìm nàng. Hai người bọn họ là người yêu."
Lạc Quân Lâm chậm rãi mở miệng:
"Sau khi trở về vương thành, tả tướng bắt đầu tiếp quản công việc chuẩn bị cho Thính Phong Yến sang năm. Đồng thời, hướng phụ hoàng đề nghị, trọng dụng Nam Đấu thế gia. Ngươi nói xem, đây là đang lót đường cho ai?"
"Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ?"
Hoa tướng ánh mắt chợt lóe, trong lòng hơi lạnh, chỉ cảm thấy vị Thái tử này so với trong tưởng tượng của mình còn đáng sợ hơn.
"Ha ha, không sai. Tả tướng lót đường cho hai hậu bối này, gây nên sóng gió lớn. Mà hai hậu bối này lại là người yêu. Diệp Phục Thiên hôm nay lại triển lộ ra khí chất đế vương. Ngươi bây giờ còn cho rằng, tả tướng không có phản ý sao?"
Lạc Quân Lâm nhàn nhạt mở miệng. Hoa tướng nội tâm run lên, hắn biết những gì Thái tử nói đều là sự thật. Tả tướng lại là Tinh Thuật Sư, tất nhiên đã đo lường qua mệnh số của Diệp Phục Thiên cùng Hoa Giải Ngữ.
Hơn nữa Diệp Phục Thiên lại triển lộ ra đế vương khí, mệnh số của bọn họ, sẽ là mệnh số gì?
Suy nghĩ này thật sự quá mức khủng bố.
"Ngươi phái người nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên cùng Nam Đấu thế gia. Sau đó chúng ta cùng nhau trở về vương thành gặp mặt phụ vương."
Lạc Quân Lâm nhàn nhạt mở miệng. Có một số việc hắn không nói cho Hoa tướng. Lúc ở Thanh Châu thành, tả tướng từng vì Diệp Phục Thiên mà quát lớn muội muội của hắn, để cho vị công chúa kia phải hướng Diệp Phục Thiên xin lỗi. Công chúa cần phải hướng người bình thường xin lỗi sao? Mệnh số gì, đủ để cho tả tướng làm như vậy?
Còn có một chuyện càng làm hắn canh cánh trong lòng. Hắn thân là Thái tử, nhiều lần mời tả tướng làm thầy, tả tướng đều lấy lý do không dám làm Thái tử chi sư mà cự tuyệt. Cũng có nghĩa là, tả tướng không muốn phụ tá hắn. Hơn nữa, tả tướng cự tuyệt vì hắn đo lường mệnh số, lý do là mệnh đế vương không thể lường.
Những lý do vớ vẩn này, hắn tin sao?
Thân là tinh thuật sư, tả tướng không chịu phụ tá hắn, vị Thái tử này, nguyên nhân chỉ có một, tả tướng cho rằng, hắn không có đế vương mệnh. Chỉ là lời này tả tướng không dám nói ra mà thôi.
Tả tướng từng nói, Tinh Thuật Sư suy tính mệnh số, là một loại đại thế, nên thuận theo đại thế, nếu không sẽ gặp phải phản phệ, hại người hại mình.
Nhưng hắn không tin, hắn muốn cải mệnh. Hắn sinh ra là vua, mệnh số do chính mình định đoạt, không do trời định.
…
Quảng trường trung ương Đông Hải học cung, đám người chậm chạp không chịu rời đi. Bảy cung cũng vậy, bọn họ nên đi nơi nào?
Phương hướng Vũ Khúc cung, Y tướng chung quanh tụ tập rất nhiều người, hắn dặn dò một ít sự tình, rất nhiều người đều có chút không nỡ nhìn hắn.
Vũ Khúc cung cung chủ Y Tướng, từ chức cung chủ, nhường cho người khác, dự định rời đi.
"Mấy năm nay ta cũng mệt mỏi rồi. Về sau hảo hảo tu hành, lão già này liền trông coi nữ nhi cùng đồ đệ của mình."
Y tướng tiêu sái cười nói.
"Cung chủ, không phải là nữ nhi và con rể sao?"
Diệp Phục Thiên ở bên cạnh khẽ cười nói. Đôi mắt đẹp của Y Thanh Tuyền trừng hắn một cái. Y Tướng lại cười nhìn Dư Sinh:
"Nói đúng, con rể cũng được."
"À..."
Dư Sinh chớp mắt, lại nhìn về phía Diệp Phục Thiên, liền nhìn thấy Diệp Phục Thiên đối với hắn lộ ra nụ cười đắc ý, như là đang chờ Dư Sinh nói lời cảm ơn.
"Lão sư, sắp đến cuối năm rồi. Cầm viên địa phương lớn như vậy, ta cùng Phong Lưu bọn họ ở đó có chút tịch mịch. Về sau, chúng ta cùng nhau chuyển đến Cầm viên ở được không?"
Đường Lam nói với Y Tướng.
Y Tướng nhìn về phía Đường Lam, chỉ thấy đệ tử của mình có chút khẩn trương, không khỏi cười gật đầu nói:
"Được."
Đường Lam lúc này mới sáng lạn cười, nói:
"Vậy chúng ta đi thôi."
"Đi thôi."
Y tướng sải bước, đi về phía trước.
Dư Sinh cùng Y Thanh Tuyền đuổi theo, Diệp Phục Thiên cõng Hoa Phong Lưu cùng Đường Uyển đi ở phía sau, nhìn một hàng thân ảnh phía trước, nụ cười trong mắt Diệp Phục Thiên phá lệ sáng lạn.