Mặc dù giờ phút này, rất nhiều người đều mơ hồ cảm thấy có chút không chân thật. Thái tử đây là điên rồi sao?
Cho dù Diệp Phục Thiên thiên phú có kiệt xuất đến đâu, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, tương lai của hắn tràn ngập không xác định, hắn sao có thể trước mặt mọi người hứa hẹn ban cho hắn vị trí quốc tướng?
Hoa tướng ngồi ở đó cũng sửng sốt, ánh mắt hiện lên một đạo quang mang cực kỳ sắc bén, nhưng mà hắn lại không nói gì, càng không có ngăn cản. Đối phương là Thái tử, hắn dựa vào cái gì mà ngăn cản?
Hạ Phong thì sắc mặt khó xử tới cực điểm. Hôm nay hắn quỳ xuống cầu xin Hoa tướng cùng Thái tử điện hạ cứu mạng con trai hắn là Hạ Phàm. Nhưng mà giờ phút này, Thái tử lại mời chào Diệp Phục Thiên làm quốc tướng tương lai. Trong mắt hắn, chỉ cần Diệp Phục Thiên không phải kẻ ngốc, không có khả năng cự tuyệt lời đề nghị này. Cứ như vậy, con trai hắn là Hạ Phàm, chẳng phải là mệnh trung nên tuyệt sao?
Mộc Hồng, Lâm Tịch Nguyệt, Tử Vi Cung chư cường giả cùng với Đông Hải thành đại nhân vật, đều khó hiểu. Tuy rằng Diệp Phục Thiên cũng đủ xuất chúng, nhưng Thái tử nói như vậy không khỏi có chút giống đang nói đùa.
Lạc Quân Lâm đương nhiên không có điên, hắn cũng không ngốc. Hắn từ trên người Diệp Phục Thiên cảm nhận được khí chất tương tự như vị kia, mà Diệp Phục Thiên, là người tả tướng ưu ái, cầm trong tay tả tướng lệnh. Hai người liên hệ cùng một chỗ, đủ để cho hắn liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Huống chi, hắn quá hiểu rõ tả tướng, đối với phong cách làm việc của tả tướng rõ như lòng bàn tay.
Diệp Phục Thiên cũng rất kinh ngạc, hắn không rõ vì sao một khúc "Thiên Hạ" lại khiến Thái tử phản ứng lớn như vậy, lại muốn phong hắn làm tướng.
"Điện hạ, hôm nay ta còn có rất nhiều ràng buộc, còn chưa thể buông bỏ hết thảy để đi theo điện hạ. Không biết điện hạ có thể cho ta suy nghĩ thêm về việc này hay không?"
Diệp Phục Thiên nhìn Lạc Quân Lâm đáp lại. Hắn mặc dù không muốn, nhưng cũng không muốn đắc tội vị Thái tử trước mắt này.
Lạc Quân Lâm lắc đầu. Diệp Phục Thiên nhìn thấy ánh mắt của hắn, khẽ cúi người nói:
"Điện hạ thứ tội."
"Từ chối..."
Vô số ánh mắt chấn động nhìn xem Diệp Phục Thiên. Cơ hội phong hầu bái tướng, Diệp Phục Thiên, lại cứ như vậy cự tuyệt.
Nam Đấu Quốc nắm trong tay ba mươi sáu phủ, mỗi một phủ đều có rất nhiều thành trì, phủ chủ liền có quyền thế cực lớn, đã xem như đại nhân vật. Về phần quốc tướng... Nam Đấu Quốc thiết lập hai vị quốc tướng, tả tướng chưởng nội, hữu tướng chưởng binh, tướng vị, quyền thế ngập trời.
Bày ra trước mắt Diệp Phục Thiên, là một con đường thênh thang rộng mở, nhưng mà, hắn lại cự tuyệt.
Lạc Quân Lâm thần sắc chăm chú nhìn Diệp Phục Thiên, mở miệng nói:
"Ngươi cũng biết hậu quả của việc cãi lời quân lệnh. Ta tuy không phải quân, nhưng là Thái tử."
Lời nói bá đạo này vừa ra, rất nhiều người biến sắc. Không hổ là nhân vật truyền kỳ như Thái tử, đã có khí phách của bậc quân vương.
"Nếu là điện hạ ra lệnh, ta tự nhiên không dám cự tuyệt."
Diệp Phục Thiên đáp lại.
Nhìn ánh mắt Diệp Phục Thiên, Lạc Quân Lâm trầm mặc, nhất thời một cỗ áp lực rất mạnh rơi vào trên người Diệp Phục Thiên.
Đột nhiên, trong đôi mắt Lạc Quân Lâm lộ ra một vòng tiếu dung, làm người ta như沐春風, chỉ thấy hắn nhàn nhạt mở miệng:
"Đã như thế, ta không miễn cưỡng. Ngươi lui ra đi."
"Đa tạ điện hạ."
Diệp Phục Thiên khom người lui về phía sau.
Nhìn bóng lưng của hắn, trong đôi mắt Lạc Quân Lâm lóe lên sát niệm, sau đó cũng xoay người rời đi. Hai người đưa lưng về phía đối phương, đi xuống quảng trường, trở về vị trí của mình.
Vô số ánh mắt nhìn hai đạo thân ảnh kia. Một vị là thanh niên cường thế, là Thái tử, đã có khí chất quân lâm thiên hạ, tương lai tất nhiên sẽ kế thừa vương vị. Một vị là thiếu niên thiên kiêu, triển lộ tài năng xuất chúng, tương lai thành tựu không thể lường được.
Lạc Quân Lâm trở lại vị trí vẫn chưa ngồi xuống, ánh mắt uy nghiêm nhìn chung quanh mọi người, mở miệng nói:
"Hôm nay là ngày đại hội thất cung của Đông Hải học cung. Ta rất thất vọng. Ngoại trừ một số ít người có thiên phú phi phàm, đệ tử thất cung, đại khái cũng chỉ có Tử Vi cung cùng Thiên Phủ cung là miễn cưỡng xem được. Như thế, muốn thất cung có ích lợi gì? Từ hôm nay trở đi, Đông Hải học cung do Tử Vi cung chấp chưởng, Thiên Phủ cung làm phụ."
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ Đông Hải học cung chìm vào tĩnh mịch. Những lời này, không phải đến từ cung chủ Tử Vi cung, cũng không phải đến từ Hoa tướng, mà là đến từ Thái tử Lạc Quân Lâm.
Hắn vừa rồi đã bị Diệp Phục Thiên cự tuyệt một lần, bây giờ nhìn đôi mắt uy nghiêm kia của hắn, mơ hồ làm cho người ta cảm giác, nếu có người dám đưa ra ý kiến phản đối, e rằng sẽ rất thảm.
Đông Hải học cung chi biến, rốt cục, vẫn là không thể tránh khỏi.
"Vâng, thưa Điện hạ."
Tử Vi cung cùng Thiên Phủ cung hai vị cung chủ lúc này đứng dậy, khom người tuân lệnh. Còn lại ngũ cung cung chủ trầm mặc chốc lát, sau đó cũng nhao nhao đứng lên, nhìn vị Thái tử cường thế đứng ở đó, cúi người nói:
"Tuân lệnh điện hạ."
Khi Thái tử và Hoa tướng cùng nhau hàng lâm Đông Hải học cung, rất nhiều người kỳ thực cũng đã dự liệu được, Tử Vi cung đại thế đã thành, không thể nghịch. Hôm nay, cái nên tới rốt cục đã tới.
"Giải tán đi."
Lạc Quân Lâm phất tay nói, sau đó xoay người rời đi, phảng phất hắn chỉ cần một câu nói, liền có thể định đoạt hết thảy.
Hoa tướng đứng dậy, quét mắt nhìn mọi người một cái, sau đó đi theo Lạc Quân Lâm.
Đoàn người trực tiếp hướng về Tử Vi cung mà đi, Thái tử Lạc Quân Lâm cùng Hoa Tương đi ở phía trước nhất, không ai dám theo sát.
"Ngươi nghĩ sao về chuyện vừa rồi?"
Lạc Quân Lâm hỏi Hoa Tướng. Hoa Tướng hiểu được Thái tử quan tâm tự nhiên không phải chuyện của Tử Vi cung, mà là chỉ chuyện hắn phong Diệp Phục Thiên làm tướng.
"Điện hạ làm việc tự có thâm ý."
Hoa tướng đáp.
"Lúc hắn đánh đàn, trên người hắn toát ra khí tức đế vương."