Một màn trước mắt, giống như là một đại gia đình đoàn tụ, loại cảm giác này, thật tốt.
Nếu như yêu tinh cùng sư nương cũng ở đây, vậy thì càng hoàn mỹ. Hắn sẽ vì thế mà cố gắng.
Dưới trời chiều, một hàng thân ảnh nhẹ nhàng bước đi, rời khỏi Đông Hải học cung, tiêu sái thong dong!
Cầm viên, một hàng thân ảnh chậm rãi hạ xuống, chính là đám người Đường Lam, Y Tướng.
"Lão sư, nơi này trước kia là nơi Phong Lưu ở, sau này chính là nhà của chúng ta."
Đường Lam nói với Y tướng bên cạnh.
"Ừm."
Y tướng gật gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Phục Thiên đang đeo Hoa Phong Lưu trên lưng, lãnh đạm nói:
"Cũng không biết ngươi lấy đâu ra vận khí tốt như vậy."
Hoa Phong Lưu cười khổ, nhiều năm như vậy, bao nhiêu oán niệm.
"Lão sư, năm đó Y tiền bối có phải đối đãi với người như con rể hay không?"
Diệp Phục Thiên nói thầm một tiếng. Trước kia lão sư cùng Đường di từng có tình cảm với nhau, Y tướng hiển nhiên phi thường thích Đường Lam, đối đãi nàng như nữ nhi, có thể tưởng tượng được thái độ lúc trước của hắn đối với lão sư.
"Không rõ lắm, ta chỉ biết là, ngươi không câm miệng, con rể của ta sợ là không có chuyện của ngươi."
Hoa Phong Lưu mỉm cười nói. Diệp Phục Thiên nháy mắt há hốc mồm, trực tiếp im lặng.
Đường Uyển ở bên cạnh cười nhìn Diệp Phục Thiên, cái tên này đúng là miệng tiện.
Đi vào vườn đàn, gió nhẹ phất vào mặt, hoàn cảnh trong vườn đàn rất tốt. Lúc mặt trời lặn, lá rụng trải trên mặt đất, ánh vàng rực rỡ, rất đẹp.
Một vị lão nhân tóc bạc cầm chổi, đang quét dọn lá rụng trong vườn đàn.
Diệp Phục Thiên nhìn hắn một cái, đầu đầy tóc bạc, dáng vẻ già nua, khiến cho bước chân của hắn không tự chủ được mà dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Hoa Phong Lưu thấy một màn như vậy có chút nghi hoặc hỏi, bước chân Đường Uyển cũng dừng lại.
"Dì Đường, hắn là ai?"
Diệp Phục Thiên mở miệng hỏi. Những người đi phía trước cũng đều dừng bước. Đường Lam quay đầu nhìn về phía Diệp Phục Thiên, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, liền cũng nhìn thấy vị lão nhân kia, mở miệng nói:
"Lão nhân gia thân thể không tốt, muốn tìm một công việc, ta liền an bài ở Cầm viên quét dọn, làm sao vậy?"
"Dì Đường, chuyện khi nào vậy? Sao con không biết?"
Diệp Phục Thiên hỏi.
"Ngươi mỗi ngày đều ở bên ngoài làm sao biết được. Hẳn là sau khi ngươi cùng sư phụ ngươi đến một thời gian ngắn thì lão nhân gia tới."
Đường Lam tùy ý nói.
"Ồ."
Diệp Phục Thiên gật gật đầu, lập tức cười nói:
"Không có chuyện gì, ta tùy ý hỏi thôi."
Nói xong tiếp tục đi về phía trước, mọi người hồ nghi nhìn hắn một cái, liền cũng không nghĩ nhiều, nhao nhao trở về.
Đường Lam an bài chỗ ở cho Y tướng và Y Thanh Tuyền. Thê tử của Y tướng đã rời khỏi hắn từ rất sớm, cũng không biết là bởi vì ý kiến bất đồng hay là do tính tình của Y tướng. Y Thanh Tuyền là do Y tướng một mình nuôi lớn ở Vũ Khúc cung, bởi vậy Đường Lam mới có thể mời bọn họ tới Cầm viên làm người nhà của mình. Nói vậy, lão sư vẫn thiếu cảm giác gia đình.
Sau đó, Đường Lam lại sai người chuẩn bị tiệc tối. Diệp Phục Thiên đỡ Hoa Phong Lưu ngồi xuống ghế, thấy Dư Sinh cùng Y Thanh Tuyền dính cùng một chỗ, không khỏi tiến lên nói:
"Thanh Tuyền, muội có thể cho ta mượn Dư Sinh một chút được không?"
Y Thanh Tuyền trừng mắt nhìn Diệp Phục Thiên. Dư Sinh nghi hoặc nói:
"Có chuyện gì vậy?"
"Huynh đi theo ta."
Diệp Phục Thiên mở miệng nói. Dư Sinh nghi hoặc đi theo phía sau, chỉ thấy Diệp Phục Thiên mang theo hắn trở lại lối vào Cầm viên, nhìn về phía lão nhân đang quét dọn kia.
"Huynh không thấy quen sao?"
Diệp Phục Thiên nhìn về phía Dư Sinh hỏi.
"Ngươi là nhớ hắn đi."
Dư Sinh tự nhiên hiểu được Diệp Phục Thiên nói quen thuộc là có ý gì.
"Có lẽ vậy."
Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng gật đầu:
"Ta luôn cảm giác nghĩa phụ vẫn luôn nhìn chúng ta."
"Phải không?"
Dư Sinh giống như đang lẩm bẩm một mình.
"Hẳn là có."
Diệp Phục Thiên cười cười, sau đó đi lên phía trước. Lão nhân thấy hai người đi tới, cúi đầu hô:
"Hai vị thiếu gia."
"Ông già, ông tên gì?"
Diệp Phục Thiên hỏi.
"Lão nô họ Dư, tính danh bé nhỏ, không đáng nhắc tới."
Lão nhân mở miệng nói.
"Họ Dư?"
Trong mắt Diệp Phục Thiên hiện lên một tia phong mang, mở miệng nói:
"Ông ngẩng đầu lên cho ta xem."
Lão nhân chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đục ngầu lộ ra có chút vô thần, phá lệ già nua, tóc bạc râu bạc trắng. Diệp Phục Thiên như tia chớp vươn tay, rút một sợi râu của lão nhân. Lão nhân đau đớn hô lên một tiếng, nói:
"Thiếu gia thứ tội, lão nô làm sai chỗ nào?"
"Thật sao?"
Diệp Phục Thiên nói thầm một tiếng, lập tức nói:
"Dư gia gia, không có lỗi, ta chỉ là cho rằng ông là một vị cố nhân của ta."
"Không sao, không sao."
Lão nhân khoát tay áo.
"Dư gia gia, sau này ta có thể thường xuyên đến nói chuyện phiếm với ông không?"
Diệp Phục Thiên hỏi.
"Đó là phúc phận của lão nô."
Lão nhân cười gật đầu.
"Vậy thỏa thuận nhé."
Diệp Phục Thiên cười, sau đó nói:
"Vậy ta không quấy rầy Dư gia gia nữa."
Nói xong, liền cùng Dư Sinh rời đi.
"Chẳng lẽ là ta cảm giác sai rồi?"
Diệp Phục Thiên nói thầm một tiếng. Cảm giác của hắn vẫn luôn phi thường nhạy bén.
"Ngươi có phải suy nghĩ nhiều hay không."
Dư Sinh cũng mở miệng nói. Tuy rằng thân hình, khí chất rất giống, nhưng dung mạo hoàn toàn bất đồng, làm sao có thể là một người. Người này cũng thật là, vậy mà lại đi nhổ râu của lão nhân gia, hiển nhiên là thật sự hoài nghi.
Ánh mắt Diệp Phục Thiên lóe lên, thật sự là hắn suy nghĩ nhiều sao?
Hai người trở lại đình viện, tiệc rượu đã được bày biện, mọi người đều tự ngồi vây quanh một chỗ.
"Y tiền bối, Dư Sinh và Thanh Tuyền khi nào thì làm việc tốt?"
Trên bàn rượu, Diệp Phục Thiên hỏi Y Tướng.
Dư Sinh ngạc nhiên nhìn hắn, đôi mắt đẹp của Y Thanh Tuyền lóe lên, người này, hắn đang lo lắng cái gì?
"Đừng có mà lo chuyện bao đồng, hãy lo lắng cho bản thân mình trước đi."
Y tướng trừng mắt liếc hắn một cái.
"Đó không phải là chuyện sớm muộn của ta sao."
Diệp Phục Thiên tự tin nói, sau đó nhìn về phía Hoa Phong Lưu bên cạnh, nói: