Diệp Phục Thiên thấy hình bóng quen thuộc từ trên núi xuống, thân phục y đỏ rực của Phong Tình Tuyết có vướng chút bụi nhưng gương mặt xinh đẹp đó vẫn sạch sẽ, tươi cười rạng rỡ, tâm tình tựa hồ rất tốt đang vui vẻ trò chuyện với Mộ Dung Thu.
Nhìn thấy Phong Tình Tuyết và Mộ Dung Thu xuống núi, có một vài người không tự chủ được nhìn về phía Diệp Phục Thiên khiến hắn rất khó chịu.
Phong Tình Tuyết hiển nhiên cũng chú ý tới cảnh này, vừa thấy Diệp Phục Thiên, ánh mắt của nàng vội lướt qua chỗ khác, tựa hồ có ý định tránh mặt không muốn nói chuyện với Diệp Phục Thiên.
Mộ Dung Thu bên cạnh như nhận ra điều gì, ánh mắt hắn nhìn xuống Diệp Phục Thiên, nam tử anh tuấn mười bảy tuổi lộ ra nụ cười nhàn nhạt cao ngạo, ánh mắt cười có chút khinh thường rồi liếc mắt rời đi.
Diệp Phục Thiên không chú ý lắm bên kia, hắn quay qua Dư Sinh nói: "Nếu quả thật là rồng, học cung có ý định giấu giếm hay không?"
Dư Sinh trầm ngâm chốc lát, sau đó gật đầu, nghiêm túc nói: "Có."
"Nhân lúc hiện tại vẫn chưa hoàn toàn dọn dẹp xong, chúng ta lên núi đi." Diệp Phục Thiên nói, thoáng chốc chạy nhanh về phía Thiên Yêu sơn.
Dưới sự sửng sốt của mọi người khi thấy cảnh đó, Phong Tình Tuyết đứng đờ ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên đang chạy về phía nàng, hắn sẽ không bị kích động chứ?
Thấy Diệp Phục Thiên sắp tới bên người, đôi mắt đẹp của Phong Tình Tuyết nhìn theo hắn, môi khẽ nhúc nhích, mới vừa muốn nói điều gì, đã thấy Diệp Phục Thiên trực tiếp lướt qua người nàng, hiển nhiên không phải đi về phía nàng.
Ánh mắt sắc bén của Dư Sinh liếc nhìn Phong Tình Tuyết và Mộ Dung Thu rồi nhanh chóng lướt qua.
"Bọn họ làm gì vậy?" Mọi người cũng ý thức được mình đang hiểu lầm, Diệp Phục Thiên và Dư Sinh sao laiij lên núi lúc này?
"Điên rồi sao, trước thì không đi, bây giờ có Mãng Xà Yêu xuất hiện, tất cả mọi người đều xuống núi, bọn hắn lại chạy lên núi?" Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, Diệp Phục Thiên cũng không biết, nhưng hắn rất muốn nhìn thấy rồng trong truyền thuyết, Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp có thể quan sát muôn thú để tu luyện, nếu quan sát rồng thì sẽ như thế nào?
Dư Sinh cũng nghĩ vậy, muốn nhìn xem rồng có dáng dấp như thế nào.
Đường chính lên núi bị niêm phong, có sư huynh của học cung Thanh Châu coi chừng, chỉ cho xuống núi, không cho phép lên núi, cũng may Diệp Phục Thiên và Dư Sinh đã có chuẩn bị tâm lý, không đi qua đó mà đi theo đường vòng lên núi.
Dọc theo đường đi, các cửa ải bố trí khắp nơi, càng là như thế, lòng hiếu kỳ hai người càng tăng thêm, càng chắc chắn hơn về suy đoán trong lòng.
Trong rừng sâu, hai người lặng lẽ bước đi, Dư Sinh hỏi: "Tìm kiếm như vậy cũng khó tìm được, chúng ta đi hướng nào đây?"
"Nơi nào phong tỏa nghiêm ngặt nhất thì đi theo hướng đó." Hai tròng mắt Diệp Phục Thiên phát sáng, mắt Dư Sinh cũng sáng lên, tiếp tục đi theo hướng bị phong tỏa nghiêm ngặt nhất.
Thời gian trôi qua, mặt trời đã xuống núi, màn đêm buông xuống, càng tiện cho hai người hành động.
"Dường như người càng ngày càng ít, có khả năng là chúng ta đã đến khu vực trung tâm rồi, ở đây đợi đi, thử chút may mắn." Diệp Phục Thiên tựa vào cây đại thụ nhắm mắt nghỉ ngơi, đêm dần khuya, khu vực này yên tĩnh một cách quỷ dị, phảng phất không có yêu thú ở đây.
Đột nhiên, một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, rọi sáng rừng rậm như ban ngày, giờ khắc này, những người trông coi khu vực này ngẩng đầu lên, mắt lộ ra vẻ ngưng trọng nặng nề.
Sắp tới rồi sao?
"Đùng đùng…" Tiếng sấm vang lên, từng tia chớp liên tục xuất hiện với tần suất càng ngày càng nhiều, chứng kiến cảnh tượng quỷ dị này Diệp Phục Thiên có chút hưng phấn, cũng có chút khẩn trương.
"Rồng, đúng là rồng." Có tiếng kinh hô thốt ra, Diệp Phục Thiên nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn về phía không trung cách đó không xa, ở đó, một con cự long dài hơn ngàn thước đang bay lượn, trong chớp mắt liền biến mất và xuất hiện ở một chỗ khác, tiếng nổ vang càng ngày càng lớn biến khu vực này thành thế giới sấm sét.
"Rồng." Dư Sinh nhìn chằm chằm vào không trung, không biết nên dùng ngôn từ nào để miêu tả sự chấn động trong lòng.
Trên cao xuất hiện từng bóng dáng của các cường giả, xung quanh thân thể bọn họ có ánh sáng sáng chói, lưng có pháp tướng cực kỳ uy vũ, ngạo nghễ như cường giả tuyệt thế vậy.
Trên hư không, một hình bóng tựa như tia chớp vụt xuống, người này dáng dấp trung niên, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, thấy hắn xuất hiện, không ít cường giả đều khẽ khom người, hiển nhiên địa vị người này vô cùng cao quý.
"Đây không phải là rồng." Hình bóng ấy chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trên cao, câu nói đầu tiên liền khiến cho mọi người run rẩy.
"Đây là hình rồng, Long Vận (1), có người cố ý thi triển ra ở đây." Vị trung niên có ánh mắt sắc bén tột cùng nói: "Có thể có Long Vận, chắc chắn có rồng thật, rốt cuộc đã có nhân vật nào đến Thiên Yêu sơn."