"Chỉ là Long Vận nên không có lực phá hủy, nếu là rồng thật, sợ là chúng ta đã sớm bị hủy diệt." Trong hư không, một cường giả nói.
"Mặc dù không phải là rồng thật, nhưng hình rồng xuất hiện ở thành Thanh Châu không biết là họa hay phúc." Ánh mắt vị trung niên có thần liếc xuống phía dưới thấy có vài thiếu niên đang đứng ở một số nơi, không khỏi thấp giọng nói: "Đúng là những tên tiểu tử to gan."
Phía dưới không chỉ có Diệp Phục Thiên và Dư Sinh lén đến nơi này, còn có những người khác cũng không hề rời đi, nội tâm của những thiếu niên luôn tràn ngập sự tò mò, nhất là đối với những nhân vật truyền thuyết.
"Đám nhóc này thật là." Một vị cường giả thấp giọng mắng, nơi này đã bị phong tỏa thế mà vẫn có những tiểu tử lẻn được vào đây.
Lúc này Diệp Phục Thiên không chú tâm đến, mắt chỉ chăm chú quan sát rồng trên trời, hoặc thần long bái vĩ (2), hoặc phi long tại thiên (3), thần long kiến thủ bất kiến vĩ (4), cảnh kia không ngừng đánh thẳng vào nội tâm của hắn.
Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp vận chuyển, mệnh cung của hắn xuất hiện sấm chớp vô tận, xuất hiện hình ảnh của rồng.
Linh khí Lôi hệ đáng sợ ùa vào người hắn, từng tia chớp liên tục di chuyển, ý thức của hắn gần như sắp không tự chủ được nữa, trong ánh mắt chỉ còn lại hình ảnh con rồng kia.
Cảnh tượng trước mắt dường như đang khắc sâu vào tâm khảm của hắn
Một tia chớp giáng xuống đâm thẳng vào ấn đường của hắn, hình ảnh rồng cuồng bạo in vào mắt hắn.
"Xì xì…" Sức mạnh kinh khủng của sấm sét chạy trên cơ thể Diệp Phục Thiên khiến hắn tiếp nhận một luồng sức mạnh bá đạo, nhịn không được phát ra tiếng gào trầm thấp nhưng lúc này chính hắn tựa như cũng không thể nào thoát ra khỏi trạng thái này, Long Vận đã khắc sâu vào đầu hắn.
Thần long bái vĩ, hắn thấy con rồng uy nghiêm nhào về phía hắn, trong chớp nhoáng, cơ thể Diệp Phục Thiên hơi rung động nhưng lại không có cách nào di chuyển được.
"Cẩn thận!" Dư Sinh như cảm giác được điều gì, hét lớn một tiếng nhưng đã muộn, long ảnh đáng sợ kia lại điên cuồng nhảy vào ấn đường của Diệp Phục Thiên khiến hắn gào lên thảm thiết, dường như một con rồng thực sự đã nhanh chóng chui vào đầu hắn mang theo sấm sét vô tận.
"Oanh." Đầu hắn kịch liệt run lên, ý thức của Diệp Phục Thiên dần dần tan rã.
"Cuối cùng ngươi đã trưởng thành." Một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Phục Thiên, cơ thể hắn ngã phịch xuống, đồng thời dị tượng kia cũng biến mất.
"Chuyện gì xảy ra?" Cường giả trong hư không lướt đến, ánh mắt bọn họ ngưng đọng nhìn Diệp Phục Thiên, có một người thấp giọng mắng: "Vừa mới xảy ra chuyện gì?"
"Tên tiểu tử xui xẻo kia hình như bị Long Vận công kích." Có người nói.
"Thực sự quá to gan lớn mật, mau xem xem có chuyện gì hay không."
"Hắn không sao cả." Lúc này, vị trung niên anh tuấn đã đi tới ung dung nói, Dư Sinh bên cạnh Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, vị trung niên đó nói tiếp: "Hãy tạm thời giao hắn cho ta, ta đưa hắn về xem thử."
"Vâng." Mọi người gật đầu, Dư Sinh nhìn tiền bối ấy nói: "Tiền bối, ta có thể đi cùng không?"
"Yên tâm, hắn không sao đâu, ta ở trong học cung." Vị trung niên nói với Dư Sinh, ánh mắt của vị tiền bối đó có một ma lực kỳ lạ khiến người ta nguyện ý tin tưởng, Dư Sinh gật đầu nói: "Vậy làm phiền tiền bối."
…
Diệp Phục Thiên mở mắt, cảm giác được trên người không hề có chút đau đớn nào, không khỏi hơi kinh ngạc.
Ý thức hắn tiến vào mệnh cung, quả nhiên, ở thế giới cổ thụ có một khu vực sấm chớp, một con rồng đang vây quanh nơi đó vô cùng uy nghiêm.
"Quả nhiên đã vào mệnh cung." Nội tâm Diệp Phục Thiên rung động, sau khi hắn ngất đi, hình như hắn nghe được âm thanh gì đó nhưng lại không nhớ ra.
Từ khi thực sự bắt đầu tu hành tới nay, hắn đã ngất đi hai lần, Diệp Phục Thiên nghĩ đến việc đó không khỏi cười khổ, cái này thật đúng là quá xui xẻo, đương nhiên, nếu như mỗi lần hôn mê đều có thu hoạch, hắn cũng không ngại ngất thêm vài lần.
Như cảm giác được điều gì, Diệp Phục Thiên chợt ngồi dậy, phát hiện y phục trên người không phải là của bản thân mà ở đây cũng không phải là biệt viện của hắn.
Diệp Phục Thiên đứng dậy đẩy cửa phòng đi ra ngoài, đây là một biệt viện cực kỳ thanh tịnh ưu nhã, phía trước có một đình viện, ở đó có một thiếu nữ yên lặng ngồi như đang vẽ tranh, bên cạnh còn có một người trung niên nho nhã đang thưởng thức trà, bức tranh này có vẻ rất tĩnh mịch.
Nhẹ nhàng đi tới đình viện bên cạnh, ánh mắt của hắn nhìn bức vẽ của thiếu nữ, đó là một tờ giấy đặc biệt, thiếu nữ không phải đang vẽ tranh mà là đang không ngừng khắc vài thần đường nét thần kỳ, có linh khí nhàn nhạt từ đó lan ra.
"Đây là pháp lục (5)." Diệp Phục Thiên có chút giật mình, thiếu nữ trước mắt lại biết khắc pháp lục?