Chương 14: Phục Thiên Thị ( Dịch )

Tuy học cung Thanh Châu đã tiến hành dọn dẹp nhưng vẫn có yêu thú cường đại cấp bay, cấp tám thậm chí cấp chín, những thứ này yêu thú sẽ trở thành ác mộng với một số người.

Đợt săn bắt này là đấu trường thí luyện, cũng là đấu trường thanh tẩy.

Dưới chân núi Thiên Yêu sơn, rất đông người lập đội cùng lên núi tạo thành một dòng người dài dằng dặc.

"Phong Tình Tuyết." Rất nhiều người chú ý tới thiếu nữ trong đám người kia, nàng mặc y phục đỏ rực, tư thế hiên ngang, dung nhan mỹ miều động lòng người càng thêm nổi bật với sắc đỏ của y phục, tăng thêm vài phần mị lực.

"Kẻ bên cạnh nàng ấy là ai?" Có người để ý thấy bên cạnh Phong Tình Tuyết ngoại trừ Mộ Dung Thanh còn có một nam tử khí chất phi phàm.

"Đó là Mộ Dung Thu - biểu huynh của Mộ Dung Thanh, đích tôn của Mộ Dung thương hội, tu vi tầng chín Quy Nhất cảnh, hắn lại cùng Phong Tình Tuyết tham gia săn bắt, hèn gì…"

Rất nhiều người nhớ tới tên tiểu tử đáng thương bị từ chối phũ phàng kia không khỏi lắc đầu, thật là không biết tự lượng sức mình.

Đã trưởng thành cần phải giữ khoảng cách? Vậy Mộ Dung Thu tính là gì đây?

Nếu tên kia biết được, không biết tâm trạng hắn sẽ như thế nào.

"Tên tiểu tử đó bị đả kích, e rằng kỳ thi Hương này lại muốn bỏ thi." Đám người thấy Mộ Dung Thu và Phong Tình Tuyết cùng lên núi, nhỏ giọng bàn tán.

Không lâu sau Diệp Phục Thiên biết được chuyện này, hắn có chút buồn bực không giải thích được, trở thành nam chính bi kịch trong câu chuyện cẩu huyết, tuy hắn chưa bao giờ có ý theo đuổi Phong Tình Tuyết nhưng trong lòng vẫn có một chút khó chịu, không liên quan đến tình yêu, chỉ là thấy khó chịu mà thôi.

Đương nhiên hắn cũng không quá để ý, thời gian tiếp theo chủ yếu vẫn là để chuyên tâm tu hành, tranh thủ tiến bộ khi kỳ thi Hương đến.

Vài ngày sau, Diệp Phục Thiên yên lặng tu hành trong biệt viện, thái dương chi hỏa sôi sục vây quanh cơ thể hắn, trui rèn kinh mạch xương cốt của Diệp Phục Thiên, bây giờ hắn sở hữu thái dương mệnh hồn nên tu hành lấy thuộc tính Hỏa làm đầu.

Thí luyện sau núi trước đó, nhìn cây cỏ có thể cảm nhận linh khí Mộc nồng đậm, nhìn thác nước chảy có thể cảm nhận linh khí Thủy cuồn cuộn nhưng không giống như việc nhìn mặt trời tạo ra thái dương mệnh hồn.

Lẽ nào do hắn quá tham lam? Dù sao cảnh ngộ này chỉ có thể gặp nhưng không thể cưỡng cầu.

Có tiếng bước chân truyền đến, Diệp Phục Thiên ngưng tu luyện, ngẩng đầu nhìn Dư Sinh hỏi: "Sao vậy?"

Nếu không phải có chuyện gì, Dư Sinh sẽ không tới quấy rầy hắn tu hành.

"Hai ngày này có không ít người xuống núi, trong học cung có tin đồn rất náo động." Dư Sinh nói.

"Tin đồn gì?" Diệp Phục Thiên có chút ngạc nhiên.

"Khi học cung Thanh Châu dọn dẹp cấm địa, có người nói đã thấy rồng xuất hiện." Ánh mắt Dư Sinh sáng quắc.

"Rồng." Đôi mắt Diệp Phục Thiên hiện lên một hào quang óng ánh, cấm địa là nơi chuẩn bị cho đợt săn bắt, sao lại có người thấy được rồng?

Đừng nói là cấm địa, cho dù Thiên Yêu sơn xuất hiện rồng cũng là một tin tức chấn động, nếu là thật sợ rằng sẽ gây nên một trận địa chấn cho cả thành Thanh Châu.

Rồng tượng trưng cho may mắn, là thánh trong giới yêu, có thể sánh với hoàng đế thánh hiền trong nhân loại.

"Ngươi cho rằng đó là thật hay giả?" Diệp Phục Thiên nói với Dư Sinh.

"Có mấy người nói tận mắt nhìn thấy, bây giờ học cung Thanh Châu đang chuẩn bị Nghịch Thanh Trường, gọi đệ tử học cung trở về, nếu học cung thật sự làm như vậy thì rất có khả năng là thật." Dư Sinh nói.

"Đi ra ngoài một chút." Diệp Phục Thiên đứng dậy ra khỏi biệt viện, mấy ngày qua đã có không ít học viên trở về, cũng có người giống Diệp Phục Thiên không đi, đại khái là biết cảnh giới thấp quá rất nguy hiểm, một con yêu thú nhỏ nhoi cũng không thể đối phó.

Hai người tới sau núi phát hiện có rất nhiều người từ trên núi xuống tụ tập thành nhóm, có vẻ không bình thường.

Diệp Phục Thiên và Dư Sinh liếc nhìn nhau, có người nhìn về phía chân núi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? "

"Có yêu thú lợi hại xông vào cấm địa, các sư trưởng nói chúng ta hãy mau xuống núi, đừng đi tiếp nữa."

"Yêu thú lợi hại gì vậy, các sư trưởng không thể trực tiếp tiêu diệt sao?" Một người giật mình hỏi.

"Nghe nói là một con mãng xà đã tu hành nhiều năm, yêu khí rất đáng sợ, tạm thời chưa thể thu phục được."

Mọi người bàn tán ầm ĩ, Diệp Phục Thiên và Dư Sinh nhìn nhau, cảm thấy có gì đó không đúng, rốt cuộc là rắn hay là rồng?

Trên sơn đạo, người xuống núi không ngừng, có người thần thái sáng láng, cũng có người tinh thần uể oải, họ đều đang bàn tán về chuyện Mãng Xà Yêu xuất hiện.

Sư trưởng đã kết luận, người tận mắt nhìn thấy hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không, dù sao những yêu xà tu luyện thành tinh cũng có vài nét giống rồng.