Chương 8: Cảm Thấy Ấm Ức Sao

Cuối cùng xem hết tư liệu, cuộc họp kết thúc. Sở Thiên Miểu cầm nước chạy trốn đến phòng trà. Giờ phút này, cô nghĩ mình cần phải giấu đi sự thất bại đáng xấu hổ, tổn thương nghiêm trọng. May sao, công ty sắp xếp cạnh phòng làm việc ngay cạnh một phòng trà để bọn họ tiện sử dụng, không gặp nhân viên công ty nào đi đến, nếu không họ sẽ thấy sắc mặt cô như tôm luộc. Cô uống ừng ực ừng ực lý nước lạnh, uống xong vẫn cảm thấy da mặt nóng bỏng. Cô đứng trước cửa sổ nhìn về nơi xa, hi vọng tầm mắt nhìn xa trông rộng có thể cứu bản thân.

Tần Khiêm Vũ cũng cầm theo ly nước đến. Sở Thiên Miểu quay lại nhìn anh, nở một nụ cười khô khốc, cười đến khó nhìn hơn cả để người ta véo đùi mình.

Tần Khiêm Vũ đứng ở cửa phòng trà nhìn chung quanh một chút, sau khi loại trừ quân địch, anh yên lòng, can đảm tiến đến, an ủi Sở Thiên Miểu: “Thiên Miểu, da mặt em cũng quá mỏng, Nhâm Tổng nói có hai câu đã khiến em phát hỏa thành dạng này sao? Cười khô khốc giống như khóc vậy. Em xem một chút Nhâm Tổng dạy dỗ chúng tôi thế nào, chúng tôi mà cũng da mặt mỏng như em, đều khỏi cần sống”.

Sở Thiên Miểu nở một nụ cười, cười nhìn còn ghê hơn là so với khóc.

Tần Khiêm Vũ vội vàng nâng cấp an ủi: “Thực ra là tại em chưa thích ứng được với cường độ làm việc của Nhâm Tổng, con người anh ta như vậy nè: Nếu là anh ta đưa tài liệu cho em, dù anh ta nói hai ngày sau mới thảo luận, en cũng đừng tin điều đó, cô phải ngay lập tức đọc xong trong tối hôm đó. Nếu không anh ta có thể sẽ tiến hành cuộc họp sớm hơn, đến lúc đó, hỏi em vấn đề gì em trả lời không được, vậy là xong, em liền đợi anh ta sỉ nhục đi”.

Sở Thiên Miểu nghe xong sửng sốt một chút. Làm sao lại cảm giác lòng của đại lão gia họ Nhâm như kim dưới đáy biển... Quá khó lường.

“Có điều tôi cảm thấy lời Nhâm Tổng nói với em được tính là tương đối mềm mỏng rồi” Tần Khiêm Vũ lần nữa cảm thán.

Sở Thiên Miểu: “...”

Đại ca, tôi sợ anh bị lãnh đạo chèn ép lắm quá dẫn đến thẩm mỹ bị méo mó, có gì đó hiểu sai đối với “mềm mỏng” đi...

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có một chút rất quái lạ!” Tần Khiêm Vũ đi đến cửa lại nhìn trái nhìn phải một chút, sau khi xác định vẫn an toàn, anh quay lại đến nói tiếp: “Dù sao em cũng là người bên luật sư, em không phải người bên môi giới chứng khoán chúng tôi, Nhâm Tổng có thể trực tiếp vui dập em có phải quên thời gian họp hay không, điều này tôi cảm thấy tương đối bất ngờ”.

Sở Thiên Miểu nghe đến đây cũng sững sờ.

Đúng nha, cô không phải người của môi giới chứng khoán, cô là luật sư nha, tại sao cô lại cúi đầu nghe Nhâm Viêm giáo huấn?

“Bình thường mà nói, Nhâm Tổng sẽ hung ác phê bình người của mình, đối với đối tác, chỉ cần phạm sai lầm không quá nghiêm trọng, anh ta vẫn nể mặt đối tác, sẽ không trực tiếp hỏi kiểu chế giễu. Nếu như vậy, Thiên Miểu lần này em quả thật rất oan uổng, Nhâm tổng có chút không xem em là người ngoài”. Tần Khiêm Vũ xoa xoa miệng ly nước, bắt đầu trêu chọc, “Đã vậy, lần sau, nếu Nhâm Tổng lại không nể nang mặt mũi em, em liền trách móc anh ta!”

Sở Thiên Miểu: “…”

... Tại sao các người không trách móc? Tại sao các người đều ngoan ngoãn như mèo, sau đó lại xui tôi trách móc?

Tần Khiêm Vũ giống như có thể nghe được nội tâm cô, liền nói: “Em không giống chúng tôi, chúng tôi trách móc xong liền xách giỏ về nhà. Nhưng em là người bên công ty luật! Em trách móc Nhâm Tổng không chỉ giúp em hả giận, anh ta còn không có cách nào sa thải em, như vậy, chúng ôi và em đều thoải mái!”

Sở Thiên Miểu: “…”

... Đại ca, tôi sợ tôi trách móc xong, đều không sống nổi về công ty luật gọi viện binh nha!!!

“Nhưng kỳ thật phải nói là Nhâm Tổng của chúng ta” Tần Khiêm Vũ bất chợt chuyển chủ đề, “Mồm miệng anh ta rất ghê gớm, nhưng con người này tính tình lại rất nhạt nhẽo, không đặc biệt để ý đến điều gì. Em trách móc anh ta, chưa chắc anh ta tức giận” Tần Khiêm Vũ nói bla bla bla, “Bởi vì anh ta có thể trả lại em gấp trăm lần”.

Sở Thiên Miểu: “... ...”

... Như thế có thể trách móc, cái này gọi tính tình nhạt nhẽo!!!

“Mà em có khen anh ta, anh ta cũng chưa chắc vui vẻ. Bởi vì anh ta cảm thấy lời khen của em vẫn không đủ, so với anh ta thực tế còn kém xa”.

Sở Thiên Miểu: “…”

... Đại ca, cái này cũng không thể coi là tính tình nhạt nhẽo đi, cái này gọi rắm thúi nha!

“Cho nên chớ nổi giận, lần sau anh ta nói em, cô liền già mồm với anh ta, đừng nhận thua!”

Sở Thiên Miểu: “…”

... Đây mà là an ủi, không phải đào hố cho cô nhảy vào sao???

Sở Thiên Miểu mơ hồ cảm thấy, Tần Khiêm Vũ bọn họ bị áp bức quá lâu, đang tìm cô làm thí nghiệm tạo phản a...

Sở Thiên Miểu hạ giọng, hỏi Tần Khiêm Vũ: “Cái kia, xin hỏi Quản lý Tần...”

Cô bị Tần Khiêm Vũ ngắt lời: ‘Đừng, đừng gọi Quản lý Tần, quá xa cách! Gọi Tần ca, ha ha ha!”

Sở Thiên Miểu: “…”

... Anh còn nói sếp của các người không coi người khác là người ngoài, anh không phải cũng...

Nhưng kỳ lạ, Sở Thiên Miểu cũng không cảm thấy Tần Khiêm Vũ lỗ mãng gì, ngược lại có chút thân thiết.

Cô bình tĩnh lại, cảm xúc xấu hổ cũng hết, trong lòng có một chút cười vui vẻ, lại một chút thích thú: “Xin hỏi Tần ca, anh nói em có trách móc Nhâm Tổng, vậy trong cuộc họp anh ta nói câu ‘Luật sư Sở nhớ nhầm thời gian họp sao nên chưa kịp xem tư liệu sao?’ nên oán trách như nào?”

Tần Khiêm Vũ bỗng chốc bị hỏi, liền sững sờ: “Thiên Miểu à, không nghĩ ra em lại nghiêm túc đối với đề nghị của người khác như vậy”.

Sở Thiên Miểu rất khiêm tốn nói một tiếng cảm ơn: “Nghiêm túc là điều em nên làm”. Sau đó, cô càng khiêm tốn hỏi: “Anh nhìn xem em trách móc thế này được không: Báo cáo Nhâm Tổng, tôi không nhớ nhầm thời gian, do tôi không để tâm. Không để tâm là vấn đề về thái độ, nhưng anh nói tôi nhớ nhầm là ám chỉ đầu óc tôi có vấn đề. Thái độ có thể sửa chữa, đầu óc không tốt không trị được. Anh có thể nói tôi thái độ có vấn đề, nhưng không thể ngấm ngầm mắng người khác đầu óc có vấn đề được! Đầu óc là một bộ phận trên thân thể tôi, cho nên ở chỗ làm việc, anh không thể công kích thân thể tôi, anh nói xin lỗi tôi đi!”

Sở Thiên Miểu nói xong lời ngụy biện này, cảm thấy người nói ra lời này thật không biết xấu hổ.

Nhưng Tần Khiêm Vũ nghe xong, vỗ tay, tán thưởng không thôi, nói: “Thiên Miểu, lời phản bác này của em quả thực rất đỉnh, tôi hoàn toàn bị em thuyết phục! Tôi luôn cảm thấy Nhâm Tổng quá sai, sao anh ta có thể công kích thân thể em như vậy? Thiên Miểu, về sau em nhất định phải chỉ tôi một chút, làm sao được ba phần phản biện như vậy!”

Sở Thiên Miểu cảm thấy hơi đau đầu: “Tần ca, anh tuyệt đối đừng học cái này!”

Bởi vì, nói xong bản thân cô cảm thấy thiếu điều muốn ăn đòn. Xảo biện cỡ này thật không biết xấu hổ.

Nhưng Tần Khiêm Vũ vẫn là một mặt tán thưởng cần ly rời đi.

Qua hai giây, cô hình như nghe được Tần Khiêm Vũ gào thét một tiếng ở gần cửa ra vào. Cô mặc kệ, lười đi xem, lại cầm ly nước lạnh ngửa đầu uống ừng ực ừng ực. Uống xong lau miệng sạch sẽ, cô sững sờ tại chỗ.

Nhâm Viêm ở đó từ lúc cô thể hiện công phu ngửa cổ uống nước, cầm ly nước tiến đến.

“Nhâm, Nhâm Tổng...” Lúc họp bị bắt được sai phạm, tiếng chào hỏi của cô có phần chột dạ.

Nhâm Viêm cong khóe miệng, dáng vẻ giống cười mà như không phải cười, hơi có chút chế giễu lại hình như không có.

“Công kích thân thể?” giọng nói anh phát ra, nhưng lời ra khỏi miệng chỉ có bốn chữ như vậy.

Sở Thiên Miểu chân mềm nhũn kém chút quỳ xuống. Cô vịn bệ cửa sổ đứng vững, nói không ngớt lời: “Không có không có! Công kích thân thể là cái gì, vừa rồi tôi nói bậy nói bạ...”

Cô muốn cào kính! Mấy lời nói hươu nói vượn kia, tại sao lại bị anh ta nghe được...

“Cho nên không cần tôi xin lỗi?” Nhâm Viêm vẫn một dáng vẻ cười như không cười.

“Xin lỗi Nhâm tổng, tôi sai rồi, miệng tôi không có cửa, anh đừng cố tình chế giễu tôi!”

Nhâm Viêm nhìn cô, nhìn đến mức Sở Thiên Miểu cúi đầu xuống. Cô cúi đầu nghe được Nhâm Viêm mở nắp ly rót nước, sau đó anh cầm ly nước rời đi.

Sở Thiên Miểu quay người đập đầu vào kính.

“Loại người gì a a a! Hồ Lô, Nhị Oa, Thuận Phong Nhĩ sao a a a!” Cô nhỏ giọng thảm thiết nói lẩm bẩm, không nhịn được dùng một loại phương thức làu bàu đáng xấu hổ.

Nhận thấy sau lưng có tiếng động, Sở Thiên Miểu dừng lại, quay người.

Cô cảm thấy mình lại muốn vỡ vụn…

Nhâm Viêm đi rồi còn quay lại!!! Tới lấy nắp ly...

Nhâm Viêm vẫn cười như không cười như vậy nhìn cô.

Sở Thiên Miểu bất chấp mỉm cười: “Nhâm Tổng, tôi, tôi ban nãy nói là một quả hồ lô chứa bảy em bé cái, đứa nào đứa nấy đều có sở trường riêng...”

Nhâm Viêm chăm chú nhìn cô một chút, không lập tức lên tiếng.

Đợi một hồi, anh ta gọi cô: “Sở Thiên Miểu”.

Anh gọi đầy đủ họ tên cô.

Sở Thiên Miểu sững sờ.

“Có phải trong lòng cô cảm thấy, cô là luật sư, tôi là môi giới chứng khoán, tôi không được quản lý cô, nên lúc họp tôi nói cô như vậy khiến cô cảm thấy ấm ức?”

Sở Thiên Miểu chợt không dám nhìn thẳng vào mắt Nhâm Viêm.

Cô cúi đầu xuống, nói: “Không ấm ức, đúng là do tôi không chuẩn bị đầy đủ. Huống hồ Luật sư Trương cũng nói, nếu như bên Dự án tôi làm việc thiếu sót, còn phải nhờ Nhâm Tổng chỉ giúp nhiều”. Kỳ thật lúc trước Trương Đằng có nói vậy, hôm nay, Nhâm Viêm cư xử như vậy cũng không xem là quá đáng. Nhưng không biết vì gì, bị Nhâm Viêm nói, so với bị người khác nói khiến cô càng xấu hổ, ảo não, tổn thương càng khó lành hơn.

Cô nghe tiếng Nhâm Viêm đem đậy nắp ly. Chất liệu sứ cao cấp, phát ra âm thanh rất trong trẻo. Cô ngẩng lên, lại đối diện với ánh mắt anh.

Nhâm Viêm lúc này bắt được ánh mắt cô, không để cô lại né tránh. Hắn nhìn thẳng cô, mở miệng: “Sở Thiên Miểu, cô bây giờ quá buông thả. Nếu cô đã nói tôi là sư huynh cô, hôm nay tôi cũng không ngại nói với cô vài câu. Cô hẳn phải biết, cùng trên một trận chiến, so với nam giới, phụ nữ luôn thiệt thòi hơn. Phụ nữ muốn đạt được địa vị như nam giới vô cùng khó khăn, cũng muốn tôn trọng như nhau càng khó khăn, cũng muốn đạt được cơ hội thăng tiến như nhau lại càng khó khăn hơn nữa, huống chi khoảng thời gian phụ nữ có thể dốc sức phấn đấu so với nam giới lại ngắn hơn. Cho nên nếu như cô còn buông thả như bây giờ, thời gian cô trông mong mình thành tài xa vời vợi”.

Nhâm Viêm nói xong quay người rời khỏi phòng trà.

Anh giống như một cái búa nện oanh oanh liên tục vào màng nhĩ Sở Thiên Miểu.

Cô bị đánh gục, bị đánh cho thức tỉnh.

Nhìn lại bản thân mình một chút, đúng vậy, cô đã quá buông thả bản thân. Trong lòng cô, chỉ có một mục tiêu sau này trở thành một người tinh anh như Nhâm Viêm, nhưng lại không có hành động thực tế nào gọi là chăm chỉ nỗ lực, cả ngày hi hi ha ha, kết bạn chọc phá nhau. Còn tiếp tục như vậy, mong muốn trở nên xuất sắc cũng chỉ là suy nghĩ viển vông.

Ngẫm lại Tần Khiêm Vũ và ba người còn lại, bọn họ đều do Nhâm Viêm đào tạo, bọn họ so với cô cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng đều đã rất ưu tú. Là do phương phát tạo áp lực cao của Nhâm Viêm giúp họ tăng tốc thành tài nhanh như vậy. Anh ta đang giúp họ gia tăng hiệu suất làm việc.

Trong lồng ngực Sở Thiên Miểu phình lên, cô nhấc chân chạy ra khỏi phòng trà, đuổi theo bóng lưng Nhâm Viêm.

Tấm lưng gầy vô cùng đẹp kia, giống đang phát sáng, đứng ở xa nhìn giống như ngọn hải đăng. Cô chạy đến bên cạnh Nhâm Viêm, chậm lại, bước song song cùng anh.

Cô điều chỉnh hơi thở, nói: “Nhâm Tổng, mong anh về sau ngàn vạn lần không cần khách sáo, nếu như em lại làm gì sai, mong anh nhất định như hôm nay, trực tiếp chỉ ra giúp em”.

Nhâm Viêm dừng lại, đứng yên, quay đầu nhìn cô một cái, nhíu mày: “Tới lúc đó, hi vọng em đừng có khóc!”

Sở Thiên Miểu vỗ ngực: “Nhất định không khóc, ai khóc người đó là con lừa!”

Nhâm Viêm liếc cô một cái, khóe miệng hơi động, giống như muốn nói gì đó. Có điều, anh lại không hề nói gì. Thế là khóe miệng hơi động kia tự dưng giống như một nụ cười. Anh cầm ly nước quay đầu đi.

Ăn cơm trưa xong, mọi người trở lại phòng làm việc, mỗi người một việc bắt đầu bận rộn túi bụi.

Tần Khiêm Vũ đứng dậy đi tới chỗ Nhâm Viêm thảo luận vấn đề gì đó. Không lâu, sau khi anh ta trở lại chỗ ngồi, góc dưới bên phải máy tính Sở Thiên Miểu, bên trên QQ có ảnh chân dung nhảy lên. Tần Khiêm Vũ đang nhắn tin trong khung thoại cho Sở Thiên Miểu: “Vừa rồi trên máy tính của Nhâm Tổng, tôi không cẩn thận nhìn thấy điều vô cùng hiếm gặp, anh ta đang tìm kiếm một từ khóa!”

Sở Thiên Miểu phản hồi: “??, Từ khóa gì?”

Tần Khiêm Vũ: “Nhâm Tổng đang tìm kiếm ‘Ai khóc người đó là con lừa có nghĩa là gì’. Tôi hỏi ba người bên cạnh, bọn họ cũng không biết câu đó có nghĩa gì. Em có biết không? Biết thì nói cho tôi, tôi tìm cơ hội giải thích nhanh cho sếp tôi một chút! Sáng nay, từ phòng trà đi ra, tôi bị Nhâm Tổng bắt được, tôi phải bắt lấy tất cả cơ hội để biểu hiện tốt một chút!”

Sở Thiên Miểu dạ dày có rút lại, suýt chút nữa phun hết cơm trưa ra ngoài.