Buổi tối về đến nhà, Sở Thiên Miểu nhìn thấy Cốc Diệu Ngữ thở hồng hộc.
Cô vội hỏi: “Ai bắt nạt Tiểu Cốc của chúng ta vậy? Nói cho mình, mình giúp cậu phun chết đi!”
Cốc Diệu Ngữ phùng má nói: “Công ty mình hiện tại có đồng nghiệp tên Đồ Hiểu Dung, cô cô này việc gì không nên làm cô ta đều giỏi, mình khuyên cô ta đừng làm vậy cô ta còn nói mình đạo đức giả! Cậu an ủi mình đi, Thủy Thủy, mình nói cậu nghe, nếu không chắc mình không có dũng khí tiếp nhận sự tồi tại một Đồ Hiểu Dung trong cuộc đời mình!”
Sở Thiên Miểu quăng giày, nhảy một cái ghế sofa, hai tay chống nạnh hai mắt trừng trừng: “Cô ta còn nói cậu, cậu gọi điện thoại cho mình, mình tìm vài người giả vờ muốn trang trí căn hộ, cậu xem mình hành hạ cô ta ra sao!"
Cốc Diệu Ngữ vỗ tay cười nói: “Ý này hay, ý này hay”.
Dỗ xong Cốc Diệu Ngữ, Sở Thiên Miểu bật máy tính lên bắt đầu tăng ca. Sửa lại ghi chép cuộc họp sáng nay, gửi một file cho Trương Đằng, tiện thể gửi một bản sao cho Nhâm Viêm và Tần Khiêm Vũ, cô bắt đầu xem tư liệu của Công ty Dệt May Hãn Hải.
Xem một chút, cô bất giác bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Cô nhớ lại dáng vẻ Nhâm Viêm chủ trì cuộc họp sáng nay như một chiến lược gia, có thể nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, thật sự khiến người ta khát khao. Cô lại nhớ về thời gian ở trường đại học, trên sân bóng rổ, anh phóng khoáng tự do, vô cùng chói lọi. Khi đó từng nhóm nữ sinh tranh giành đưa khăn đưa nước cho anh, tạo thành cảnh tượng vô cùng ồn áo, náo loạn, thời gian đã qua lâu như vậy mà cô đều nhớ rõ.
... Ai bảo cô cũng là một trong số những nữ sinh kia...
Không biết tại sao xuất hiện kỳ tích, lúc ấy cô sức lực mạnh mẽ, chen lên hàng đầu tiên, thế là cuối cùng, anh chọn nước khoáng của cô để uống, dùng khăn của cô lau mồ hôi khiến trái tim thiếu nữ “chân hương” a.
Nghĩ ngợi một chút, Sở Thiên Miểu cười ngây ngô. Những nữ sinh không chen được qua cô, bị cô làm cho tức chết, về sau bọn họ còn hẹn gặp cô —— hẹn cãi nhau. Đùa sao, cô học luật, được bồi dưỡng cẩn thận trở thành người kế thừa đội biện luận, làm sao có thể thua? Cô đương nhiên mắng chửi tất cả bọn họ một trận, cuối cùng bọn họ, mỗi người mua cho cô một cây kem, cầu xin cô mở lớp huấn luyện cãi lộn...
Sở Thiên Miểu nghĩ đến đây giật mình, sao cô lại nghĩ xa như vậy. Bỗng nhiên cô ý thức lại suy nghĩ nửa trước của mình phạm quy —— trước đó, rõ ràng cô nói quên quá khứ đi, để mọi người trở lại điểm xuất phát, ai cũng chưa từng quen biết ai. Cô vội vàng dùng sức véo đùi mình một cái để trừng phạt, véo một phát xong cô gào thét thảm thiết. Cốc Diệu Ngữ xông vào phòng cô hỏi: “Làm sao thế, cãi nhau thay ai trên mạng sao?”
Sở Thiên Miểu: “???”
Tại sao lại làm tổn thương cô như thế! Tại sao lại nghi ngờ độ quật cường của cô như thế!
Ngày thứ hai Sở Thiên Miểu đến công ty, nhưng Trương Đằng không đến.
Sở Thiên Miểu trên đường nhận điện thoại của Trương Đằng, anh dặn dò cô: “Dự án Thành Tiểu Đông có chút phiền phức, tôi phải qua giúp cô ấy một chút, trước tiên em cứ đến nơi làm việc của công ty. Tôi đã nói qua với Nhâm Tổng, nếu công ty có hỏi tại sao tôi không đến, để anh ta nói giúp một chút”.
Sở Thiên Miểu có chút chần chờ: “Nhưng mà Luật sư Trương, hôm qua Nhâm Tổng nói muốn họp cùng chúng ta, anh không có ở đây, cái này... làm sao bây giờ?”
Trương Đằng hỏi: “Tối qua tư liệu công ty em xem rồi chứ?”
Sở Thiên Miểu vâng một tiếng, nói đại khái đều xem một lần.
Trương Đằng nói: “Vậy không thành vấn đề, em cứ đại diện tôi đi họp là được, Thiên Miểu, tôi tin tưởng em, với năng lực của em hoàn toàn có thể chống đỡ một trận!”
Sở Thiên Miểu nghe xong lời đánh giá này, lập tức khí phách lên tận mây.
Cô nói qua điện thoại với Trương Đằng: “Luật sư Trương, anh yên tâm, thoải mái đi đi, em nhất định cố gắng nâng thể diện cho anh, không để anh mất mặt!”
Tuy nhiên, khi đến giờ họp, định luật “Chân Hương” nói hiển linh liền hiển linh...
Cô đã làm Trương Đằng mất mặt.
Sau khi, Sở Thiên Miểu đến công ty, thư ký Chu Hãi Hải tự mình đưa cô cùng các nhà môi giới khác sắp xếp từng phòng làm việc.
Rất nhiều kế toán viên, bọn họ được sắp xếp vào một phòng họp không sử dụng đến. Thư ký đưa Tần Khiêm Vũ cùng ba đồng nghiệp của anh đến một phòng làm việc vô cùng rộng rãi. Còn dư lại một phòng, Chu Hãi Hải dự tính về sau tuyển dụng một vị quản lý tài chính cấp cao. Hiện nay chưa có ứng viên nào phù hợp, nên căn phòng tạm thời để các bên môi giới chứng khoán sử dụng.
Đến khi sắp xếp Sở Thiên Miểu, thư ký có một chút chần chờ. Sở Thiên Miểu chỉ có một người, sắp xếp cô một mình một phòng có chút lãng phí không gian, nhưng nếu sắp xếp cô làm việc cùng chỗ với phía môi giới chứng khoán lại sợ có vẻ không tôn trọng phía luật sư.
Thư ký gọi Tần Khiêm Vũ ra ngoài, nhỏ giọng hỏi ý kiến anh làm sao sắp xếp vị trí phù hợp cho Sở Thiên Miểu.
Tần Khiêm Vũ nói: “Căn cứ theo luật lệ trước nay chúng ta làm dự án, đều là môi giới chứng khoán và luật sư tách ra. Nếu không, làm sao cô phải hao tâm tổn trí kiếm một căn phòng trống?”
Không đợi thư ký lên tiếng, một giọng nói liền nghiêng chen vào: “Sắp xếp một bàn làm việc cho Luật sư Sở trong phòng môi giới chứng khoán chúng tôi đi”.
Tần Khiêm Vũ cùng thư ký đồng thời quay lại, nhìn về phía Nhâm Viêm gần đó.
Tần Khiêm Vũ: “Sếp, sắp xếp vậy liệu có ổn không?”
Nhâm Viêm không chớp mắt: “Họp cho tiện”.
Sở Thiên Miểu được sắp xếp làm việc tại phòng môi giới chứng khoán. Ngoài Tần Khiêm Vũ, còn có ba thành viên môi giới dự án khác, Tôn Y, Lư Trọng Nhĩ, Vương Tư An, đều là những nhân viên chứng khoán còn rất trẻ. Trước đây, Sở Thiên Miểu tham dự cuộc họp có gặp qua họ hai lần, nhưng ngoại trừ chào hỏi và trao đổi danh thiếp, cũng chưa kịp trò chuyện gì nhiều. Đây cũng xem như là lần đầu tiên cô cùng họ làm quen. Sở Thiên Miểu tính cách cởi mở, nói năng thẳng thắn, rất nhanh cùng ba người họ hòa hợp.
Bốn người hẹn nhau giờ nghỉ trưa mua hai bộ bài poker đánh mấy ván. Nhâm Viêm mang theo bộ mặt “poker” vào phòng. Theo sau anh là Tần Khiêm Vũ, anh ta nháy mắt dùng khẩu hình nói cho mọi người: “Các người chết chắc, Nhâm Tổng nghe được các người nói muốn đánh bài poker! Giai đoạn này mà đòi nghỉ trưa!”
Trong nháy mắt, mọi người ăn ý im lặng cúi đầu. Trước khi cúi đầu, Sở Thiên Miểu liếc trộm khuân mặt “pocker” Nhâm Viêm, nghĩ thầm nếu có hình của anh ta bên trong bộ bài poker thì không thiết kế lá bài Đại Tiểu Quỷ nữa, dáng vẻ này của anh so với quỷ còn kinh dị hơn...
Nhâm Viêm tiến vào văn phòng, bực bội ngồi xuống chiếc bàn gỗ tử đàn duy nhất, không nói lời thừa thãi, tay nắm thành quyền trên mặt bàn, gõ hai tiếng “thùng thùng”.
“Họp”.
Anh nghiêm túc thông báo một chữ.
Giây tiếp theo, Sở Thiên Miểu giống như chứng kiến một trận đấu lớn trong sân thể thao.
Tần Khiêm Vũ, Tôn Y, Lư Trọng Nhĩ, Vương Tư An, bốn người giống như đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhịp nhàng đứng dậy, một tay bê laptop, một tay xách ghế, đồng loạt quay người, tạo thành một đội hình thống nhất, tập trung trước bàn làm việc của Nhâm Viêm, buông ghế xuống, máy tính đặt trên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh.
Toàn bộ quá trình không quá năm giây, tràn đầy nghi thức cảm giác, tốc độ và độ chỉnh tề đều đạt đến cực hạn, làm cho người khác bùi ngùi.
“Luật sư Sở cũng tới họp đi”.
Sở Thiên Miểu một mực trợn mắt há miệng, Nhâm Viêm lên tiếng với cô.
Cô tranh thủ thời gian cũng ôm máy tính kéo ghế đi qua.
... Đến lúc này, cô phát hiện chậm chạp liền nhận hậu quả không tốt. Bốn vị đại ca kia cố gắng cách xa chỗ ngồi của Nhâm Viêm hết sức có thể, để lại cho cô một vị trí trống bên cạnh Nhâm Viêm, cô không thể không ngồi chỗ đó.
Sở Thiên Miểu: “...”
Mấy đại ca môi giới, có phải các người đối xử với bạn bè, đồng nghiệp quá không lịch sự rồi không!!!
Sở Thiên Miểu nhắm mắt ngồi xuống.
Bật máy tính lên, QQ đang im ắng, là Tần Khiêm Vũ nhắn tin chúc mừng cô: “Thiên Miểu, chúc mừng em được ngồi cạnh vị trí chủ tọa!”
Sở Thiên Miểu: “...”
Sau đó lại thêm một câu: “Liều chết nhắc nhở em một câu, sau đây nhất định phải thật cẩn thận, giữ vững tinh thần, trong lúc làm việc Nhâm Tổng không cho phép ai có chút bất cẩn, đặc biệt lúc đánh giá tư liệu cùng mọi người, anh ta tuyệt đối mất hết tính người, bình thường ai ngồi gần anh ta nhất dễ bị hỏi nhất, chúc may mắn”.
Sở Thiên Miểu: “…”
Có phải cô rơi vào ổ sói môi giới chứng khoán??
Nhâm Viêm cùng mọi người đánh giá tư liệu. Sở Thiên Miểu lần thứ nhất hiểu rõ cái gì gọi là “Áp lực cao”. Nhâm Viêm hỏi một vấn đề, nhân viên phụ trách vấn đề đó phải ngay lập tức trả lời: Phân tích từ lịch sử hình thành doanh nghiệp, tại sao vấn đề này còn tồn tại, làm thế nào để hoàn thoàn tái thiết lập, cần bao lâu để giải quyết xong, tái thiết lập có ảnh hưởng gì để đến quá trình chào bán cổ phần ra công chúng không.
Nếu người nào trả lời khiến Nhâm Viêm hài lòng, không khí cuộc họp nhanh chóng hòa hoãn. Nếu Nhâm Viêm không hài lòng, anh ta ngay lập tức đặt ra một loạt hỏi câu, hỏi đến mức nhân viên run rẩy, hoảng hốt, mặt phát thẹn.
—— Vấn đề này cậu không phát hiện ra sao? Trước đó không xem kỹ tư liệu à?
—— Phát hiện ra chỗ này có vấn đề, còn để nó mọc nấm sao? Còn không nghĩ ra giải pháp? Để đó cho tôi nghĩ à? Vậy tôi tuyển cậu làm gì, để cậu làm ông chủ à?
—— Vấn đề này cậu định xử lý như thế nào? So với lúc chưa xử lý còn vi phạm quy định nhiều hơn? Với năng lực hành nghề này muốn tìm người thay cậu sao?
...
Sở Thiên Miểu càng nghe càng co lại co lại, cô muốn đem mình co lại đến nhỏ nhất, như thế mới cảm thấy có chút an toàn. Nhưng đến cùng, cô không có cách nào đem mình co lại, đạn pháo của Nhâm Viêm cuối cùng vẫn rơi vào người cô.
“Luật sư Sở, liên quan đến phương diện tư cách doanh nghiệp, có phát hiện hay không vấn đề gì”. Nhâm Viêm đột nhiên hỏi Sở Thiên Miểu. Sở Thiên Miểu nhìn thấy bốn người còn lại im lặng thở phào.
Cô suy nghĩ một chút, trả lời Nhâm Viêm: “Tạm thời không có phát hiện vấn đề gì”.
Nhâm Viêm quay sang, nhìn thẳng cô, thấy cô lông tơ toàn thân đều dựng lên.
“Không có sao?” Nhâm Viêm nhướn mày một cái, hỏi một câu.
... Khí thế quá mạnh, mạnh đến mức nháy mắt Sở Thiên Miểu quên mất mình là một luật sư, do công ty luật quản lý và trả lương. Một khắc này, cô coi Nhâm Viêm mới là lãnh đạo trực tiếp của cô.
“... Không có” Cô nuốt nước miếng mấy cái trả lời.
Nhâm Viêm lại nhìn cô một chút, sắc mặt không thay đổi.
“Tiếp theo, chúng ta thảo luận một chút về bằng sáng chế của công ty” Anh chuyển vấn đề, rút ra một tờ xấp văn kiện in ra trên mặt bàn, “Công ty có một bằng sáng chế quan trọng, trước mắt đang có ba người đứng tên, cần nhanh chóng chuyển sang danh nghĩa của công ty”.
Anh vừa nói xong, Sở Thiên Miểu cảm thấy như bị sét đánh. Cô cảm giác mình ngồi cạnh Nhâm Viêm, người nửa nóng nửa lạnh, cô xấu hổ đến mức mặt đỏ muốn rỉ máu.
Bằng sáng chế của công ty còn tồn tại thiếu sót như vậy, mà cô không phát hiện ra. Cô nhanh chóng kiểm điểm tại sao mình lại phạm sai lầm như vậy.
—— Hôm qua, khi cô xem tư liệu có chút phân tâm. Cái gì trận bóng rổ, cái gì nước khoáng cùng khăn mặt, cái gì cãi nhau lớp huấn luyện... Độ chuyên tâm của cô bị mấy thứ này đạp đổ.
—— Cô vốn cho rằng cuộc họp hôm nay, chủ yếu là Trương Đằng đến phụ trách đối đáp, mình chỉ cần phụ trách nghe và ghi chép, nên trong tiềm thức, cô buông lỏng yêu cầu đối với mình, cảm thấy xem qua đại khái tư liệu là được, dù sao cũng có Trương Đằng chống đỡ và bao bọc.
“Luật sư Sở nhớ nhầm thời gian họp nên chưa kịp xem tư liệu sao?” Nhâm Viêm lại tiếp thêm một câu, thanh âm lạnh lùng, ngữ điệu châm chọc.
Sở Thiên Miểu cúi đầu xuống, xấu hổ đến mức muốn đập chết mình. Cô thề sẽ không bao giờ phạm sai lầm cấp thấp này nữa, sẽ không bao giờ.