Chương 9: Cái Gì Đáng Sợ Nhất

Sở Thiên Miểu nghĩ, làm thế nào giải thích cho Tần Khiêm Vũ từ “con lừa” nghĩa là gì? Làm sao để anh ta hình dung, từ “con lừa” là cách nói bình thường ở quê cô có nghĩa là “lừa gạt” đây...

Sở Thiên Miểu thở dài, hồi âm cho Tần Khiêm Vũ: “Tại một số ít địa phương, từ ‘con lừa’ có nghĩa là ‘lừa gạt’ đó”. Người ta ‘con lừa’ anh, có nghĩa là người ta lừa gạt anh”.

Tần Khiêm Vũ: “Như vậy ‘Ai khóc người đó là con lừa’, ý là ai khóc người đó là kẻ lừa đảo?”

Sở Thiên Miểu: “... Anh có thể hiểu như vậy”.

Tần Khiêm Vũ: “Vì sao khóc lại là con lừa, lại là lừa đảo? Tại sao không nói ai khóc người đó là chó con?”

Sở Thiên Miểu: “…”

Bởi vì cô đồng ý với người khác không khóc, ngộ nhỡ đổi ý khóc, không phải chính là lừa đảo à.

Nhưng lời này tội gì cô phải nói với Tần Khiêm Vũ ta...

“Anh nghĩ đi, con lừa không chỉ là con lừa, còn ám chỉ là lừa đảo, có hai ý nghĩa; chó con chỉ là chó con, ý nghĩa lời nói quá đơn giản!” Cô hồi âm lại Tần Khiêm Vũ.

Lúc nghỉ ngơi giữa buổi chiều, Nhâm Viêm đi phòng trà một lần. Anh vừa đi ra ngoài, Tần Khiêm Vũ lập tức như cái đuôi theo ra ngoài.

Lúc anh ta trở lại làm việc, nhắn QQ cho Sở Thiên Miểu.

Tần Khiêm Vũ: “Thiên Miểu! Thiên Miểu, tôi đem ý nghĩa câu kia nói cho Nhâm Tổng. Anh ta một mặt nhíu mày nghi vấn kia rốt cục cũng giãn ra, anh ta cười với tôi”.

Sở Thiên Miểu chúc mừng anh thành công nịnh nọt.

Tần Khiêm Vũ: “Em nghe tôi nói hết đã! Điểm này không nên chúc mừng! Nhâm Tổng của chúng tôi có thói xấu, anh ta mà cười xán lạn với ai, kẻ đó nhất định xong đời! Cho nên anh ta cười với tôi, tôi ngay lập tức run rẩy, sau đó, anh ta còn hỏi tôi ——”

Sở Thiên Miểu: “???”

Vì sao trai đầu tư chứng khoán lên mạng tán gẫu lại có thừa dịp kích thích tò mò nhau như vậy?

Tần Khiêm Vũ lập tức gửi icon khóc lớn oa oa: “Nhâm Tổng nhìn tôi cười, hỏi: Đáp án này cậu hỏi Sở Thiên Miểu? Ai bảo cậu hỏi, muốn hỏi chính tôi không tự hỏi được sao?”

Tần Khiêm Vũ miêu tả quá hình tượng, trong đầu Sở Thiên Miểu đã hiện ra hình ảnh cùng giọng nói. Cô tưởng tượng thấy Nhâm Viêm cười đến mức vô cùng bại hoại, hỏi Tần Khiêm Vũ “Ai bảo cậu hỏi, muốn hỏi chính tôi không thể tự hỏi?” Không biết vì sao cô rất muốn cười.

Tần Khiêm Vũ: “Nhâm Tổng còn nói, trong đêm nay tôi phải hoàn thành bản phác thảo phương án tái thiết lập bộ máy công ty! Tôi không biết, trong phòng trà, hai người làm gì liên quan đến chuyện ‘con lừa’, nhưng tôi biết bây giờ liên quan đến vấn đề ‘con lừa’ của hai người, tôi trở thành bia đỡ đạn! Tôi thật hận!”

Sở Thiên Miểu nín cười, hồi âm anh ta: “Anh đừng buồn, về phương án tái thiết lập bộ máy công ty, em giúp anh làm một phần”.

Thình lình, cô nghe thấy Tần Khiêm Vũ hét thảm một tiếng “A”, ngay cả con chuột trong tay, anh ta cũng quăng đi. Cô quay lại nhìn, cũng suýt nữa hét lên.

Nhâm Viêm đứng đằng sau Tần Khiêm Vũ, đầu nghiêng trên một vai anh ta, cứ như vậy không có một tiếng động nào, thần không biết, quỷ không hay nhìn màn ảnh máy tính Tần Khiêm Vũ.

“Giờ làm việc nói chuyện phiếm, thoải mái quá nhỉ?” Nhâm Viêm thâm trầm mỉm cười.

Tần Khiêm Vũ gấp đến độ không biết giải thích như thế nào: “Sếp! Anh nghe em giải thích, sếp, là như vậy... Chính là, sếp, tại sao anh lại nhìn trộm máy tính em...”

Nhâm Viêm có chút làm ra vẻ “A” một tiếng: “Nhìn máy tính người khác là không đúng? Vây buổi sáng, là ai nhìn trộm máy tính tôi đây?”

Tần Khiêm Vũ run lẩy bẩy, ba người khác nỗ lực thờ ơ, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm máy tính mình, cố gắng hết sức để bản thân không có cơ hội bị dính sát thương.

“Cậu có thời gian nói chuyện phiếm, chứng tỏ cậu rất rảnh rỗi. Vậy thì tốt, sáng mai tôi muốn nhìn thấy bản thảo hoàn chỉnh phương án cải tổ”. Nhâm Viêm giải quyết dứt khoát.

Sở Thiên Miểu nhìn thấy Tần Khiêm Vũ sắp bị Nhâm Viêm ép đến sụp đổ... Cô thật sự không nghĩ tới, một đầu ‘con lừa’ có thể dẫn đến một vụ thảm án lớn.

Sau khi tan làm, về nhà, trước tiên, Sở Thiên Miểu chỉnh sửa lại nội dung cuộc họp sáng nay gửi cho Trương Đằng, để anh ta không đến tận nơi cũng có thể hiểu rõ tình hình Dự án cũng như tiến độ Dự án. Sau đó cô bắt đầu tăng ca viết phướng án tái thiết lập. Cô đồng ý cùng Tần Khiêm Vũ viết một phần, nói là làm. Mặc dù Tần Khiêm Vũ nói không cần. Nhưng trước khi tan làm, Nhâm Viêm cũng không biết nói ai, anh nói “Con người ta phải tranh thủ lúc mình còn trẻ, tìm thêm chút việc để làm cũng không thiệt thòi. Bây giờ còn trẻ không chịu khó, sau này về già sống sẽ rất vất vả”.

Cô cảm thấy câu nói này đơn giản nhưng vô cùng sâu sắc, nó cảnh báo cho những kẻ lười, nếu như bây giờ để mặc cuộc sống lười biếng, năm mươi năm sau, cuộc sống sẽ ban tặng lại cho một kẻ già nua, nghèo khổ, bi thảm. Cô không muốn làm bà già nghèo khổ, bi thảm, cô muốn khi 80 tuổi trở một quý bà tao nhã, khoác một tấm da dê Givenchi cùng người hẹn nhau uống trà. Cho nên bây giờ, cô phải cố gắng!

Cả đêm cô một bên tra cứu tư liệu công ty, một bên phân tích tình hình công ty, một bên viết báo cáo, đại não hoạt động độ cao khiến cô quên đi thời gian. Phải đến quá mười hai giờ, cô đem phần cô viết xong gửi file cho Tần Khiêm Vũ để anh ta tổng hợp.

Tần Khiêm Vũ chuyển một file đính kèm lại cho cô: “Thiên Miểu, em là thiên thần sao? Tôi cảm thấy em so với ba người kia càng giống đồng nghiệp hơn!”

Sở Thiên Miểu xem hết file, ngáp một cái, cười một tiếng, tắt máy tính. Cường độ làm việc ban đêm kiểu này, trước nay chưa từng có cảm thấy mãn nguyện như thế.

Ngày thứ hai, Nhâm Viêm lại tới hiện trường công ty.

Anh ta xem hết phác thảo phương án tái cơ cấu, hỏi một câu: “Sau khi tái cơ cấu quản trị công ty cổ phần cùng các quy định về quản lý đối với các bộ phận của công ty, là ai viết?”

Tần Khiêm Vũ chỉ chỉ Sở Thiên Miểu: “Luật sư Tiểu Sở viết”.

Nhâm Viêm trên mặt không có biểu cảm gì, dáng vẻ không biểu cảm gì của anh càng thể hiện độ cao thâm khó lường, lại làm cho trong lòng người khác bồn chồn.

Anh lại hỏi: “Các vấn đề cần chú ý khi tái cơ cấu đối với việc chào bán cổ phần ra công chúng, là ai viết?”

Tần Khiêm Vũ lại chỉ chỉ Sở Thiên Miểu: “Phần lớn do Luật sư Tiểu Sở viết”.

Nhâm Viêm vẫn không biểu cảm gì.

Sở Thiên Miểuu thấp thỏm muốn chết, tim cô treo lơ lửng ở yết hầu. Nếu Nhâm Viêm lại không có chút biểu cảm, cô nghĩ có thể tim cô sẽ vọt qua yết đập bể răng lao ra.

“Viết không tệ”, sau khi Nhâm Viêm gấp lại văn kiện, nói ngắn gọn.

Trái tim Sở Thiên Miểu đồng thời về lại vị trí, suýt chút nghĩ nắm chặt hai tay ngửa mặt lên trời hét ——

Cô đã được công nhận! Cô đã gột sạch những hình ảnh xấu trước đây.

Buổi chiều Nhâm Viêm rời đi, để Tần Khiêm Vũ phụ trách hiện trường công ty.

Sau khi Nhâm Viêm đi, ba người kia tinh thần buông lỏng không ít. Nhưng Sở Thiên Miểu vẫn rất căng thẳng, không buông lỏng chút nào, xem tư liệu viết văn kiện. Cô cảm thấy câu nói kia của Nhâm Viêm rất đúng, hiện tại không nỗ lực chăm chỉ, về sau xác định sẽ sống vất vả.

Một lát sau, mấy người Tần Khiêm Vũ bắt đầu nghỉ ngơi, uống nước, nhưng Sở Thiên Miểu vẫn kiên trì vùi đầu làm việc. Tần Khiêm Vũ nhìn cô cực kỳ thổn thức: “Thiên Miểu à, em tài giỏi như thế, có muốn chuyển qua đầu tư chứng khoán không? Em nhảy sang đây, Tần ca ta nhất định tiết kiệm được nhiều sức lực!”

Sở Thiên Miểu cười ha ha một tiếng: “Vậy Luật sư Trương của chúng tôi sẽ khóc mất, anh ta không nỡ để em đi đâu”.

Bắt đầu từ đó, mỗi buổi tối Sở Thiên Miểu đi làm về đều ôm khư khư máy tính, không phải tăng ca thì là học tập, mỗi ngày đều đến khuya mới ngủ, dốc lòng tiến bộ.

Cô dốc sức hăng hái như vậy là bởi vì cô đã suy nghĩ thông suốt một đạo lý, cô không thể chỉ dựa vào áp lực người khác tạo ra, cô cũng phải học cách tạo áp lực cho chính mình.

Cốc Diệu Ngữ nhìn trạng thái nỗ lực hết sức của cô, sụt sịt, nói: “Thủy thủy à, mình cảm thấy sau khi hoàn thành Dự án này, cả tinh thần lẫn diện mạo đều sẽ không giống giờ nữa!”

Cô hỏi làm sao không giống.

Cốc Diệu Ngữ vẻ mặt thành thật nói với cô: “Mình cảm giác sau khi hoàn thành Dự án, cậu có thể thành tiên! Cậu xem lại cậu đi, mỗi ngày thức đêm, tu tiên ha!”

Cô bị Cốc Diệu Ngữ chọc cho cười ha ha, sau khi vui cười xong lại tiếp tục quyết chí vươn lên.

Không chỉ ban đêm cô cày cuốc, ban ngày tại phòng làm việc Công ty Dệt may Hãn Hải cũng như vậy không phải vùi đầu gian khổ làm thì cũng là vùi đầu khổ học, giờ nghỉ trưa cũng không đề cập đến vụ đánh bài pocker. Hai ngày đầu, bốn người Tần Khiêm Vũ muốn đánh bài poker, bốn người vừa vặn đủ chân. Nhưng Sở Thiên Miểu thường xuyên tóm lấy bốn người họ lần lượt thỉnh giáo vấn đề khó, thỉnh giáo đến mức bọn họ ngay cả đánh bài đều phải thay phiên trả lời. Về sau bọn họ phát hiện giải đáp vấn đề cho Sở Thiên Miểu có vẻ thú vị hơn chơi đánh bài, bởi vì cô bé này thật lắm điều, giải đáp xong cho cô ấy một vấn đề, cô ấy sẽ trả lại cho bạn một niềm vui bất ngờ. Về sau, bọn họ liền tranh trả lời vấn đề cho Sở Thiên Miểu.

Vài ngày sau, Nhâm Viêm cố ý đến Công ty Dệt may Hãn Hải vào giữa trưa. Anh muốn xem lúc không có mình ở đây, lính của mình ra sao, rốt cục có phải lại hăm hở đánh bài poker. Kết quả, anh lại nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ. Bốn tên lính của anh vây quanh tiểu luật sư, tranh nhau trả lời cô các vấn đề về hoạt động thực tế của đầu tư chứng khoán. Cô bé thực sự có chút hấp dẫn, hoặc một loại sức hút kỳ lạ, cô đi đến đâu cũng đều có thể dựa vào sự thông minh và hài hước của mình cùng người ta nhanh chóng hòa đồng.

Anh nhẹ nhàng đứng im trước cửa. Trong phòng năm người không ai phát hiện anh tới.

Tiểu luật sư nọ đang nói chuyện: “Nè? Những vấn đề em hỏi các anh hôm nay có phải thực sự rất đơn giản?”

Bốn người gật đầu.

Cô lại nói: “Vấn đề đơn giản như vậy, nếu như em hỏi Nhâm Tổng của mấy anh —— ”

Cô còn chưa nói hết, bốn người lập tức lắc đầu.

“Đừng đi hỏi! Quá đơn giản! Anh ta rất khi dễ em!” Đây là Tần Khiêm Vũ nói.

“Anh ta rất dễ hỏi vặn lại em!” Đây là Tôn Y.

“Ví dụ anh ta sẽ hỏi em: Vấn đề đơn giản như vậy, cô không tự mình tìm hiểu trước được sao?” Đây là Lư Trọng Nhĩ.

“Anh ta rất khó chịu với kiểu chìa tay xin xỏ, mở miệng nhờ vả, anh ta cảm thấy loại người này chỉ biết ăn sẵn, không có tinh thần đào sâu!” Đây là Vương Tư An.

Anh đứng ở cửa suy nghĩ, thì ra bản thân mình từ miệng người khác nói ra lại có một chút hà khắc. Anh lại nghe được tiểu luật sư kia nói chuyện.

“Oa! Nhâm Tổng của các người thật nghiêm khắc, đáng sợ đáng sợ! Có điều, nghĩ lại anh ta nói cũng đúng, chìa tay xin xỏ, mở miệng nhờ vả quả thực không tốt lắm, vậy về sau, đầu tiên em sẽ tự mình tìm hiểu, bản thân thực sự không tìm hiểu được em hỏi lại các anh”.

Bốn người kia vội vàng nói không cần không cần.

Anh đứng ở cửa nghĩ, cô vẫn rất được, đổi lại so với bốn tên lính kia của anh lại tán thành nguyên tắc của anh. Anh thầm khen ngợi. Cho nên bất kể như thế nào, trẻ con đều rất dễ dạy.

Anh nghe tiếng tiểu luật sư trong phòng đột nhiên muốn đố mọi người câu hỏi mẹo.

“Hiện tại là giờ nghỉ trưa ha, lại đây, em hỏi các anh câu hỏi mẹo, xin hãy lắng nghe! Nói: “Trên thế giới vật gì đáng sợ nhất?”

Tần Khiêm Vũ trả lời ngay: “Đáp án của tôi là Nhâm tổng! Mặc dù anh ta không đánh người, không mắng chửi người, nhưng anh ta luôn hỏi vặn vẹo so với đánh người, mắng chửi người càng khiến người ta cảm thấy xấu hổ! Đừng thấy anh ta suốt ngày một dáng vẻ thờ ơ, tĩnh mịch như Đức Phật, loại thờ ơ này cực kỳ tra tấn người”.

Ba người khác đều nói: “Tần ca, người phải hiểu câu hỏi, ý luật sư Thiên Miểu hỏi là, đáng sợ nhất “đồ vật” gì. Nhâm Tổng, anh ta là đồ vật sao?”

Nghe được câu này, Sở Thiên Miểu phun.

Cô vừa cười vừa được một thanh âm từ phía sau vang lên, hỏi ngược lại: “Ồ? Nói như vậy, Nhâm Tổng của các người không phải thứ gì?”

Cô cùng bốn người khác đều choáng váng. Thanh âm này mặc dù âm sắc rung động lòng người, nhưng giờ phút này lại giống như đến từ Địa Ngục. Sở Thiên Miểu cùng đám Tần Khiêm Vũ nhìn trừng trừng bóng người to lớn đứng ở cửa, biến thành Nhâm Viêm.

Bọn họ nuốt nước miếng tập thể.

Tôn Y vội vã giải cứu tình thế: “Sếp, chúng tôi không có ý đó! Chúng tôi còn chưa kịp nói hết anh vừa đến, thật sự còn nửa câu sau chưa nói: Nhâm Tổng của chúng tôi, anh ta làm sao có thể là đồ đây? Anh ta chắc chắn không phải thứ gì! Anh ta là người nha!”

Anh ta nói một câu, bốn người còn lại ôm trán, hận không thể biến mất khỏi đây.

Sở Thiên Miểu cuối cùng cũng thấy đám đàn ông đâu tư chứng khoán im như thóc.

Cô bỗng nhiên bị Nhâm Viêm gọi tên: “Luật sư Sở”.

“Có!” Cô phản xạ có điều kiện ngẩng lên đáp lời.

“Vậy… đáp án là cái gì?”

“Hả?” Sở Thiên Miểu phản ứng một chút mới hiểu được Nhâm Viêm đang hỏi cô đáp án câu hỏi mẹo kia.

“Cái này... À...” Cô có phần không dám nói.

“Đáp án thật ra chính là tôi, đúng không? Bởi vì…” Nhâm Viêm cười giống như không cười, âm sắc lãnh đạm, “Nhân ngôn (Nhâm Viêm) đáng sợ” (Hai tiếng “Nhân ngôn” và “Nhâm Viêm” đồng âm).

Anh vừa nói xong, Sở Thiên Miểu toàn thân choáng váng.

“Nhâm… Nhâm tổng, toàn thân anh, đến cả lớp da cũng tràn đầy trí tuệ nha!”

Bốn người khác càng choáng váng hơn. Tôn Y cuối cùng thật ngu ngốc, lúc này còn không chịu ngậm miệng: “Ôi trời, Luật sư Tiểu Sở, cô thật sự xem Nhâm Tổng của chúng tôi là đồ vật!”

Tần Khiêm Vũ không nhịn được, bịt miệng anh ta: “Cậu còn không im miệng cho tôi!”

Nhâm Viêm đứng ở một bên, nhìn bọn họ, lại nhìn Sở Thiên Miểu.

Sở Thiên Miểu cảm thấy xong đời, Nhâm Đại Ma Đầu sẽ bắt đầu tấn công, lạnh lùng hỏi một loạt câu hỏi tu từ như tát vào mặt cô và bốn người kia…

Kết quả...

“Ha”

Cô nghe được một tiếng cười. Cô ngẩng đầu nhìn Nhâm Viêm.

“Em cũng giỏi đó, có thể khiến tôi cười một tiếng” Nhâm Viêm nói với cô.

Về sau, thư ký Chu Hãn Hải đến tìm Nhâm Viêm, Sở Thiên Miểu mới biết được hôm nay Nhâm Viêm đến gặp Chu Hãn Hải để trao đổi, giải quyết vấn đề bằng sáng chế kia như thế nào.

Nhâm Viêm đứng dậy đồng thời gọi Tần Khiêm Vũ: “Tiểu Tần, cậu đi họp cùng tôi”. Sau đó, anh lại gọi tên Thiên Miểu, “Luật sư Sở cũng cùng đi với chúng tôi đi!”