Chương 2: Vô Tình Gặp Lại

Xe taxi chạy một mạnh đến dưới một tòa nhà, địa điểm tổ chức tiệc nằm ở lầu một của tòa nhà. Sở Thiên Miểu theo Trương Đằng xuống xe.

Hai người vừa định xoay cửa, Trương Đằng bỗng nhiên dừng bước. Sở Thiên Miểu thiếu chút nữa dừng lại không kịp, tự đâm sầm vào cửa kính.

Sau khi khó khăn ngăn lại quán tính, cô nghe thấy Trương Đằng gấp rút nói: “Hỏng rồi, tôi quên mang theo thuốc lá!”. Anh vừa nói vừa vỗ khắp các túi quần đều không có.

“Không được tôi phải đi mua bao thuốc, em ở đây chờ tôi một lát!”. Trương Đằng nói xong liền quay trở lại, nhìn xung quanh tìm chỗ bán thuốc lá.

Sở Thiên Miểu hiểu rõ Trương Đằng, người này ưu điểm nhiều nhưng khuyết điểm cũng không ít. Ưu điểm là anh thường không ra lệnh, sai bảo cấp dưới như các Luật sư cộng sự khác. Khuyết điểm là… đặc biệt nghiện thuốc lá nặng.

Cô tiến đến ngăn lại Trương Đằng: “Luật sư Trương, anh đi vào trước, em đi mua thuốc lá cho anh!”.

Trương Đằng nói bữa tiệc trưa nay gồm doanh nghiệp, sàn chứng khoán, kiểm toán đều tham gia. Nếu những người đó đều đã tới rồi, Trương Đằng vẫn nên xuất hiện sớm một chút sẽ tốt hơn.

Trương Đằng đường nhiên cũng hiểu được điều này, gật gật đầu: “Được rồi, Thiên Miểu vất vả rồi, em giúp tôi đi một chuyến!”.

Sở Thiên Miểu đáp một tiếng: “Được”, xoay người chạy đi tìm chỗ mua thuốc lá.

Sau khi hỏi qua người gần đây, cô nhanh chóng tìm mua được thuốc lá ở siêu thị phía đối diện. Thanh toán xong, đang chuẩn bị lấy đà phóng như bay về phía tòa nhà, cuối cùng cô đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Đằng, nghe tiếng Trương Đằng vọng lại như ở hành lang hoặc cầu thang bộ nói với cô: “Thiên Miểu à, không cần vội vàng, cứ đi bình tĩnh, người bên sàn chứng khoán còn đang kẹt đường chưa tới, bữa tiệc chưa bắt đầu ngay đâu”.

Sở Thiên Miểu lập tức dừng lại ý định phóng nhanh về tòa nhà, đi lại bình thường.

Vừa lúc băng qua đường, ánh mắt cô bị thu hút bởi cảnh tượng náo nhiệt có phần hỗn loạn. Khi nãy cô đi qua, con đường vẫn còn vắng vẻ, vừa mua xong bao thuốc lá, con đường đã kẹt cứng các loại xe lớn nhỏ, cho dù là xe ô tô hạng sang, vô cùng đắt giá, tất cả đều không nhúc nhích được. Cô đi vòng qua khe hở giữa các xe ô tô bước sang đường đối diện, khi sắp tới cửa tòa nhà, cuối cùng phát hiện ra nguyên nhân. Bãi đỗ xe ven đường trước tòa nhà vô cùng hỗn loạn, người thu phí không biết chạy đi đâu, không có ai điều khiển, người muốn rời đi người thì muốn đi vào đều cố chấp không nhường nhau, cuối cùng muốn chạy xe đi cũng không được, muốn dừng lại cũng không xong.

Sở Thiên Miểu bị cảnh tượng hỗn loạn này làm cho choáng váng, không nhịn tiến đến tạm thời làm người quản lý bãi đậu xe… “Anh trai này, anh lùi lại một chút, đánh xe sang trái một chút, vị đại thúc bên trong đánh xe ra ngoài một chút! ... Đại thúc đánh xe sang phải một chút, không việc gì hết, cháu chỉ dẫn cho, đánh xe sang phải chút, thêm chút nữa… Dừng! Tốt, đi tiếp được rồi!”

Cô giải quyết xong hai cái xe. Anh trai cùng đại thúc đều quay qua cô nói lời cảm ơn.

Sở Thiên Miểu chịu không nổi được người ta cảm ơn, được cảm ơn cô không nhịn được lại tiếp tục học Lôi Phong làm việc tốt.

Nghĩ dù sao người bên sàn chứng khoán cũng đang bị kẹt đường, không cần vội, cô lại đơn giản tiếp tục hỗ trợ chỉ dẫn vài chiếc xe khả năng lại làm tắc nghẽn bãi đậu xe một lần nữa.

“Tiên sinh, ngài đánh hết xe qua trái, tốt đánh xe tốt lắm! Tiến về phía trước một chút, tốt, dừng!”… Chỉ dẫn vài chiếc xe đậu đúng vị trí, vấn đề tắc nghẽn gần như được giải quyết, Sở Thiên Miểu tính đang định rời đi. Ngay lúc vừa bước đi, cô bỗng nhiên bị ai đó gọi lại: “Cô gái, dừng lại! Làm phiền cô giúp tôi một chút?”

Sở Thiên Miểu quay lại, nhìn thấy một chiếc xe Mercedes - Benz trước mặt, tài xế là một thanh niên khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đang hạ cửa kính xe xuống ngó ra chào hỏi cô. Sở Thiên Miểu nhìn anh ta, lại nhìn thấy một chỗ đậu xe duy nhất còn trống gần mình. Chiếc xe cách chỗ đậu xe khá xa, mà chỗ đậu xe lại tương đối chật hẹp. “Sao anh không tiếp tục tìm vị trí đậu xe khác? Tôi cảm thấy chỗ này đậu xe không ổn lắm”. Nhìn khung xe tương đối lớn của Mercedes - Benz đen, Sở Thiên Miểu đưa ra đề nghị với người thanh niên.

Chàng thanh niên cười bối rối: “Cô nhìn xem phía sau, bị một chiếc xe chặn lại, tôi không lùi lại được! Tôi thấy cô vừa rồi chỉ dẫn tương đối tốt, nếu cô không phiền, chỉ dẫn giúp tôi được không?”

“Tương đối tốt” ba chữ chọc đúng và gen nhiệt tình của Sở Thiên Miểu. Cô chỉ sợ người khác khen cô, khen cô một cái chuyện gì cô cũng có thể làm được, đặc biệt là giúp đỡ người khác.

“Được!” Cô quay lại và giúp đỡ anh chàng.

“Qua trái một chút… nữa, nữa, đánh lái thẳng lại, tiến về phía trước, lại một lần nữa! ...”

Kích thước Mercedes - Benz khá lớn, người thanh niên phải đánh lái lại nhiều lần. Loay hoay một hồi, cuối cùng cũng có thể đậu xe, bỗng một chiếc xe Smart “Huỵch” lách vào đậu đúng vị trí.

Sở Thiên Miều và người thanh niên đều ngỡ ngàng. Bước xuống từ chiếc xe Smart là một người đàn ông đeo kính râm dáng cao gầy, mỗi bước đi mang theo hương nước hoa unisex.

Người thanh niên nhịn không được, bực bội lớn tiếng: “Này, anh bạn, làm gì vậy? Tôi mất cả buổi để đậu xe, anh lại bỗng nhiên đậu vào, thế mà được à?”

Người đàn ông cao gầy lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy anh loay hoay cả buổi ở đó, tôi chỉ thấy chỗ này không ai đậu xe, sao tôi lại không được đậu? Phạm pháp không?” Nói xong anh ta liền quay lưng rời đi.

Sở Thiên Miểu mất một giây liền lầm bẩm nhắc nhở bản thân: Không cần nổi máu bao đồng xen vào việc của người khác, giây tiếp theo cô bị người đàn ông cao gầy vừa hay cho một cú hích, lập tức quên mất một giây trước trong lòng còn thầm nhủ cái gì đó.

Cô tiến đến cách hai bước chặn đường người đàn ông cao gầy, quyết định vì chính nghĩa mà… nói hươu nói vượn hù dọa người: “Tiên sinh, xin đợi một chút. Làm phiền anh đánh xe ra ngoài, rời khỏi vị trí đậu xe”.

Người đàn ông cao gầy xoay lưng hé răng: “Vì sao? Bãi đậu xe này là của cô à?” Anh nói xong chẳng thèm quan tâm bước đi, bước hai bước về phía Sở Thiên Miểu. Anh dường như hừ nhẹ mấy tiếng “Mời cô nhường đường, để tôi đi”.

Sở Thiên Miểu ở trong lòng thầm nhắc nhở mấy lời: “Không nên tức giận, tức chết không được gì cả”, cuối cùng xoay người đem xúc động đè xuống.

Anh chàng lái Mercedes - Benz bước xuống xe, tựa hồ muốn tiến đến giúp Sở Thiên Miểu gia tăng sức mạnh. Kính sau của Mercedes - Benz hạ xuống, bên trong có người lên tiếng “Tiểu Tần”, ngăn bước chân của cậu ta.

Cậu ta cúi đầu nói: “Sếp, anh đừng ngăn tôi, tôi đã gặp nhiều loại người đê tiện, cũng chưa gặp qua loại vô lại như này, anh để tôi cho anh ta bỏ thói vô lại đó đi!”

Trong xe cất lên giọng uể oải, tùy ý: “Không định ngăn cản anh. Cố gắng nói rõ phải trái, đừng ra tay trước”. Ngừng một chút, người kia lại nói, “Bảo vệ cô gái kia”.

Cậu ta lên tiếng “Dạ được”, quay đầu, chú ý về phía trận chiến giữa hai người. Anh nhận thấy tình huống có chút thay đổi, cô gái kia lần nữa chiếm thế thượng phong.

Cô cất cao giọng, dùng giọng nói vừa dứt khoát vừa sắc sảo ngăn người đàn ông cao gầy: “Tiên sinh, xin hãy nghe, tôi là luật sư của công ty luật trong tòa nhà này, chỗ anh vừa đậu xe, là chỗ đậu xe mà tòa nhà này dành riêng cho công ty tôi, người ở trên xe Mercedes là khách hàng của chúng tôi. Vì vậy làm phiền anh rời xe đi, nếu không tôi xe gọi điện cho xe kéo”.

Người đàn ông cao gầy đẩy kính râm lên đỉnh đầu, hừ một tiếng: “Cô nói cô là luật sư, tôi đây là thẩm phán, vừa hay có thể quản lý cô? Tránh ra!”

Sở Thiên Miểu ở trong lòng thầm khen ngợi anh ta một câu “Ngớ ngẩn”. Anh ta còn không sợ thẩm phán chưa đủ bận, thẩm phán phải xử lý một đống việc còn phải xét xử vụ án quản luật sư bọn họ làm cái gì. Cô bỗng cười hài hước: “Anh xem quần áo trên người tôi, thấy tôi không có thẻ nhân viên?”

Cô mặc một bộ đồ công sở, lấy thẻ nhân viên từ trong túi áo khoác ra, ngón tay chỉ vào “Công ty luật Thịnh Phong”, che hai chữ Thịnh Phong ở phía trên, đem ba chữ Công ty luật và ảnh cô đưa ra trước mặt người đàn ông cao gầy. Người đàn ông cao gầy nhìn cô lại nhìn thẻ nhân viên trong tay cô, hừ một tiếng.

Sở Thiên Miểu nói mạnh mẽ: “Mời anh rời xe đi ngay lập tức, nếu không tôi thật sự gọi xe kéo đến!”

Người đàn ông cao gầy quay lại chiếc Smart, đánh xe đi. Sở Thiên Miểu cất thẻ nhân viên, nhìn qua người thanh niên bước xuống xe không nói lời nào đứng xem náo nhiệt nói: “Được rồi, anh lùi chạy thẳng vào đi! Góc độ đều rất ổn, anh cứ trực tiếp chạy thẳng vào”.

Người thanh niên do dự: “Này… Có ổn không? Đây không phải chỗ đậu xe dành riêng cho công ty luật của cô à?"

Sở Thiên Miểu cười khúc khích: “Tôi còn chẳng biết có công ty luật nào ở tòa nhà này, tôi là luật sư ở nơi khác đến. Vừa rồi chỉ là nói đại, chủ yếu là không quen nhìn thấy người vô lại giữa ban ngày ban mặt!”

Sở Thiên Miểu nhìn người thanh niên trong mắt càng ngày càng mang theo ý cười.

“Tốt, anh có chỗ đậu xe rồi, tôi cũng đi đây, tạm biệt!” Sở Thiên Miểu nói xong quay người nhẹ nhàng rời đi.

Người thanh niên lên lại chiếc Mercedes - Benz, cẩn thận đậu xe đúng vị trí. Xe đậu xong, Tần Khiêm Vũ quay lại, nói với người ngồi ghế sau: “Nhâm Tổng, cô gái này thật thú vị, cá tính như Lôi Phong”.

Người ngồi ghế sau ánh mắt lỡ đãng nhìn theo bóng dáng bên ngoài cửa kính, nhếch miệng cười nhạt: “Ừ! Rất thú vị”.

Sở Thiên Miểu tiến về phía tòa nhà, bị lạc đường. Sau khi chạy lại phía lễ tân hỏi đường, cô vội vàng đến đúng địa điểm, vừa đến nơi cô nhận được tin nhắn của Trương Đằng. Trương Đằng nói với cô người bên sàn chứng khoán đã đến rồi, nếu cô còn chưa mua được thuốc lá cũng trở về đi.

Sở Thiên Miểu nhắn nhanh một câu “Đã đến ngoài cửa”, sau đó điều chỉnh lại hơi thở, ngẩng đầu gõ cửa. Hai cánh cửa trạm khắc bằng gỗ được hai phục vụ mở ra, trước mắt Sở Thiên Miểu là một thế giới hoàn toàn khác, một bàn ăn xoay tròn cỡ lớn, phủ khăn trải bàn màu trắng chói mắt, ghế được xếp xung quanh, mỗi người một chiếc sofa vô cùng long trọng.

Rõ ràng đây là một bữa cơm cực kì xa xỉ.

Sở Thiên Miểu bước nhanh vào trong, vừa định xin lỗi về sự thất lễ, cô ngước lên nhìn thấy biểu cảm của mỗi người ngồi ở bàn xoay đối diện. Cô liền sững sờ, ngay cả “Thật có lỗi tôi tới trễ” đều quên nói.

Cô sững sờ nghĩ thầm trong lòng: Mộng xuân đêm qua không lẽ thành sự thật, mong ước vào buổi sáng của cô không lẽ lại hiển linh…

Người đàn ông xuất chúng ngồi kia, không phải là nam diễn viên trong mộng xuân của cô sao!

Bên tai bỗng nhiên nghe được Trương Đằng ở kêu cô “Thiên Miểu, thất thần gì đó? Nhâm Tổng tới còn không qua chào hỏi!”

Sở Thiên Miểu quay đầu nhìn về phía Trương Đằng, Trương Đằng lập tức nói cho cô: “Người ngồi đối diện chính là Tổng giám đốc Điều hành Sàn Chứng Khoán Lực Thông – Nhâm Tổng – Nhâm Viêm, Nhâm Tổng vừa tới. Cô qua chào hỏi đi!”

Sở Thiên Miểu bị hai tiếng “Nhâm Viêm” làm chấn động.

Thật là anh.

Cô lấy lại tinh thần, nhanh chóng cúi người chào hỏi: “Nhâm Tổng, xin chào!”

Nhâm Viêm ngồi ngay đó, Nhâm Viêm xa xách bao lâu, vẫn đẹp trai, khôi ngô như vậy. Nhâm Viêm cười lịch sự với cô, có phần xa cách, có phần máy móc.

“Xin chào” Anh nói.

Giọng điệu rất nhẹ. Nhẹ như hai người lần đầu gặp mặt, như thể anh không hề quen biết cô.