Sở Thiên Miểu không ngủ ngon, cô lại nằm mơ.
Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, cô tiện tay, mở một bộ phim, bối cảnh cùng giai điệu nhàm chán. Cô muốn dùng loại nghệ thuật nhàm chán này để khiến bản thân buồn ngủ, kết quả không cẩn thận để nghệ thuật nói thăng hoa liền thăng hoa, sau một giây nữ chính còn đang ngượng ngùng thổ lộ với nam chính, giây tiếp theo không một lời cảnh báo nam chính mạnh mẽ kéo nữ chính ép vào lồng ngực… mãnh liệt hôn.
Đạo diễn thể hiện một cảnh hôn dài quay ba trăm sáu mươi độ không góc chết. Kết thúc cảnh hôn, nam chính bất ngờ cùng nữ chính dắt nhau ngập tràn hạnh phúc mà rong ruổi, rong ruổi…
Sở Thiên Miểu quăng máy tính bảng lên giường. Cô cảm thấy mình muốn phát điên.
Dựa vào cái gì diễn viên nữ có thể thổ lộ thành công? Dựa vào cái gì nam diễn viên vừa nghe tỏ tình lập tức ôm hôn không nói một lời? Tại sao năm đó khi cô thổ lộ lại bị từ chối, lại còn được nhấn mạnh: Làm ơn đừng đùa giỡn thêm lần nào nữa.
Bộ phim gây ức chế khủng khiếp, Sở Thiên Miểu vứt máy tính bảng sang một bên, đắp chăn... hậm hực đi ngủ.
Ngủ cũng không ngon giấc, ngủ một lúc, cô lại phản bội chính mình trong mơ, cô đem bộ phim gât ức chế kia đưa vào trong giấc mơ của mình, lại biến mình thành nữ chính, tự mình diễn một lần… Nhưng khuôn mặt nam diễn viên, bị cô biến thành khuân mặt của người đã từ chối cô, đó là người cô thầm thương trộm nhớ khi học đại học nhưng kết quả thất bại.
Người kia vừa thông minh lại đẹp trai, mang theo tâm tình vô cùng lãnh đạm, giống như cái gì cũng không để quan tâm. Anh luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt trên miệng, khi đi đường hai tay thường đút túi quần, thoạt nhìn có vẻ kiêu ngạo, nhưng đồng thời cũng rất đẹp mắt. Anh là kiểu người có sức quyến rũ kỳ lạ, không phải người nào nói chuyện với anh, anh cũng đáp lời, nhưng chỉ cần đáp lời, người được đáp lời sẽ đặc biệt cảm thấy hạnh phúc, đặc biệt vinh hạnh vô cùng, lại muốn khoe cho người ta thấy. Anh là loại người có thể kích thích lòng tự tôn của người khác.
Anh lớn hơn cô vài tuổi, cô là sinh viên năm nhất anh là sinh viên năm ba, khi cô lên năm hai anh lại ra nước ngoài. Cô còn nhớ rõ anh trước khi đi khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên với cô nói: “Cố lên, tạm biệt”.
Vài năm qua đi, bọn họ cũng không gặp lại. Có đôi khi cô cảm thấy dường như mình không còn nhớ nổi anh, chỉ là mỗi lần xem phim hay chương trình truyền hình có nữ diễn viên thổ lộ thành công, ngay đêm đó, anh sẽ xuất hiện trong giấc mơ của cô, mà phần lớn những giấc mộng này đều là… mộng xuân. Cô cũng buồn bực tự hỏi tại sao loại tình huống này lại xảy ra. Sau đó cô nghĩ lại, có thể là bởi vì trong tiềm thức của cô, đối với việc bị anh từ chối vẫn còn canh cánh trong lòng.
Đêm hôm qua, trong mơ, cô cùng anh tái hiện hoàn mỹ nụ hôn dài ba trăm sáu mươi độ không góc chế trên phim. Dù chỉ là trong mơ, cô vẫn cảm thấy quá kích thích. Hai người mặt kề nhau, hơi thở hòa quyện miệng lưỡi dây dưa quấn quyết không ngừng… Cô ở trong mơ cũng cảm thấy sung sướng muốn chết!!!... Sau đó anh đột nhiên bắt đầu nắm tay cô rong ruổi khắp chốn, rong ruổi…
Rong ruổi suốt một đêm.
Về phương diện nguyên gốc cốt truyện, cô cho tới giờ luôn luôn nghiêm túc, chưa một lần để bản thân sơ ý.
Bởi vậy, ngay khi mở mắt, cảm thấy giấc ngủ này thật sự quá mệt mỏi, đầu giống bị ai đó kéo giật đến mức đau đớn. Cô ngồi dậy trên giường giúp đầu óc tỉnh táo một chút. Liếm liếm môi, vô thức mà quệt quệt khóe miệng, cô tức giận… Đêm qua vậy mà còn đặc biệt chảy nước miếng! Cô lẽ nào đói khát đến mức đó sao… Gõ gõ đầu, đập bỏ những hình ảnh còn sót lại trong mơ, cô hất chăn xuống giường.
Mí mắt phải đột nhiên giật giật mấy cái.
Sở Thiên Miểu bỗng dưng cảnh giác. Cô mơ hồ cảm thấy thức dậy sau mộng xuân, ngày hôm nay sẽ diễn ra không như thường ngày, tựa hồ như nhất định sẽ có chuyện xảy đến.
Dụi dụi mắt phải, cô vươn vai ngáp dài đi ra cửa phòng.
Cửa phòng mở ra một cái, cô giật mình. Bạn từ nhỏ cũng là bạn cùng phòng - Cốc Diệu Ngữ đứng trước cửa phòng cô nói: “Thủy Thủy, sinh nhật vui vẻ! Buổi tối tan làm sớm chút, về nhà mình nấu cho cậu vài món ngon!” (Miểu trong tiếng Hán cũng là nước).
Sở Thiên Miểu sửng sốt, lập tức nhớ lại, thì ra hôm nay là sinh nhật mình.
Cô đã nói rồi, cảm giác hôm nay dường như có phần cùng không giống thường ngày, tựa hồ như có điều gì sắp xảy đến. Cô híp híp mắt, vỗ vỗ vai Cốc Diệu Ngữ: “Được!”.
Sau khi vội vàng tắm rửa, cô cùng Cốc Diệu Ngữ mỗi người ngậm một cái bánh rán, hai người đều cùng mang theo tinh thần chiến đấu mà đổ xô vào tàu điện ngầm để đi làm. Họ bị chen lấn, kìm kẹp giữa người và người… bị người khác chen, nhưng cũng chen lại người khác.
Đây là tình cảnh mỗi sáng đi làm sau một năm kể từ khi họ tốt nghiệp đại học. Vất vả, nhưng cũng là khởi đầu.
Cô học chuyên ngành luật, sau khi tốt nghiệp đại học, vào làm tại Công ty Luật Thịnh Phong, làm trợ lý cho một trong các Luật sư cộng sự - Trương Đằng phụ trách các nghiệp vụ ngoài tố tụng.
Tới công ty, vừa mới ngồi vào bàn làm việc, một đồng nghiệp đến sớm hơn tiến đến vỗ vỗ vai Sở Thiên Miểu, nói cho cô: “Luật sư Trương tìm cô kìa”.
Sở Thiên Miểu lập tức đứng dậy.
Trương Đằng xem như là thầy của cô, cô vào Công ty Luật Thịnh Phong chính Trương Đằng đưa dự án cho cô làm. Ở Thịnh Phong loại nghiệp vụ làm dự án này rất nhiều, mối quan hệ giữa các thành viên tại công ty tương đối phức tạp, người mới nếu không có nhân vật quyền lực đỡ đầu thì không đứng nổi bằng chân.
Trương Đằng được xem như là nhân vật lợi hại trong ngành nghiệp vụ ngoài tố tụng tại Công ty Thịnh Phong Bắc Kinh, mới hơn ba mươi tuổi, mày rậm mắt sâu khuôn mặt nam tính, đã trở thành cộng sự của Thịnh Phong. Có điều không phải là cộng sự đồng sở hữu, trước mắt là cộng sự hưởng lương, chủ yếu chịu trách nhiệm tiếp nhận các dự án thị trường chứng khoán, bao gồm là IPO, sát nhập và mua lại, tái cấp vốn…
Sở Thiên Miểu gõ cửa bước vào phòng, lớn tiếng nói với luật sư, nói nào là sếp hôm nào cũng đến thật sớm, những người trẻ tuổi như chúng em cảm thấy vô cùng hổ thẹn, sếp là tấm gương cho mọi người noi theo.
Trương Đằng ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, nhìn cô cười: “Bớt nịnh nọt, toàn bộ công ty đều biết miệng lưỡi em giỏi lừa gạt nhất”.
Sở Thiên Miểu cười hì hì, bổ sung: “Không hề nịnh nọt, cái này là xuất phát hoàn toàn tự nội tâm muốn ca ngợi sếp!”.
Trương Đằng đưa tay lên ra hiệu cho cô.
Anh bắt đầu nói vấn đề chính: “Thiên Miểu, tôi vừa xem lại, em đến giờ đã đăng ký cả năm rồi, cũng nhanh lấy được chứng chỉ hành nghề luật sư rồi, về sau các dự án này em có thể lấy chức danh luật sư để ký tên lên các văn bản”. Nói đến điều này, anh đưa tay chỉ Sở Thiên Miểu, “Đứa nhỏ này cũng tại ngươi không chịu để tâm, việc này cũng khiến ta phải nhắc nhở ngươi!”.
Sở Thiên Miểu nâng thủ liền hướng ót thượng vỗ. Cô đã nói là cảm thấy được hôm nay nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó. Thì ra ngoài sinh nhật, cô còn có từ trợ lý trở thành luật sư
Đúng lúc Sở Thiên Miểu từ phòng làm việc của Trương Đằng đi ra, cô quay sang liền gặp ngay Luật sư cộng sự ở phòng bên cạnh - Kiều Chí Tân.
Công ty Thịnh Phong Bắc Kinh có ba Luật sư cộng sự phụ trách chuyên ngành thương mại, ngoại trừ Trương Đằng, Kiều Chí Tân trong số họ, còn một Luật sư cộng sự nữa tên là Hà Vĩ. Sở Thiên Miểu bình thường cũng không tiếp xúc nhiều lắm với hai người này. Ba cộng sự tuổi tác không chênh lệch lắm, đều khoảng ba mươi tuổi. Nhưng rõ ràng, Kiều Chí Tân rất chịu khó chăm sóc da, so với hai người kia nhìn qua có vẻ trẻ trung, sáng láng hơn một chút… xem như nhan sắc đứng đầu trong ba người.
Kiều Chí Tân nhìn thấy Sở Thiên Miểu từ phòng làm việc của Trương Đằng đi ra, nhướn mày một cái, trên mặt hiện lên thần sắc tươi cười. Anh luôn giữ một biểu cảm như vậy. Sở Thiên Miểu biết một ít đồng nghiệp nữ cùng nữ Luật sư cộng sự đang bị hấp dẫn bởi điệu bộ này của Kiều Chí Tân, cảm thấy anh như vậy đặc biệt đẹp mắt.
Kiều Chí Tân mở miệng: trước: “Ồ, Thiên Miểu, như sao sáng sớm lại có vẻ mặt tươi cười hớn hở như vậy?”
Sở Thiên Miểu: “…?”
Đêm qua cô ngủ không ngon, thấy bản thân còn chẳng có cảm xúc gì, bốn chữ “tươi cười hớn hở” này không biết đại luật sư Kiều cảm nhận ngũ quan nào cô thể hiện ra…
Cô nhìn Kiều Chí Tân cười cười, đáp một tiếng: “Chào buổi sáng Luật sư Kiều”.
Kiều Chí Tân nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, ánh mắt sững sờ, giống như bị ai đó điểm trúng huyệt khoái cảm khiến cả người choáng váng lại dường như dễ chịu, nói: “Thấy Thiên Miểu cười một cái, hoa ngoài kia đều phải nở”.
… Sở Thiên Miểu thiếu chút nữa bị lời khen ngợi này làm cho rét run.
Trở lại chỗ ngồi, Sở Thiên Miểu tìm mẫu đăng ký chứng chỉ hành nghề luật sự. Vừa điền vào mẫu, cô vừa cảm thấy dường như sẽ lại có chuyện gì đó xảy đến. Không thể lý giải được về giác quan thứ sáu của phụ nữ, so với rađa còn lợi hại hơn. Chỉ là không biết sẽ xảy ra chuyện gì, biết đâu một cơn gió lớn mang đến cho cô một soái ca.
Vừa đến giờ nghỉ trưa, Trương Đằng điện thoại gọi cô: “Thiên Miểu, chạy xuống lầu nhanh, đợi trước cửa tòa nhà”.
Sở Thiên Miểu vội vội vàng vàng chạy xuống cửa tòa nhà. Trương Đằng nhìn thấy cô cũng vội vàng nói: “Đi, tôi đưa em đi khu thương mại quốc tế ăn cơm trưa, chúng ta vừa đi vừa nói”. Anh còn nói khu thương mại quốc tế không có chỗ đậu xe, cho nên hai người nên bắt taxi đi, anh không lái xe.
Sau khi ngồi trong xe taxe, Trương Đằng bắt đầu nói cho Sở Thiên Miểu về lý do có bữa cơm này: “Có một đơn vị dệt may, lấy nhãn hiệu là Dệt May Hãn Hải, đang tính chào bán cổ phần ra công chúng, đã liên hệ với sàn chứng khoán và kiểm toán rồi, bây giờ còn thiếu luật sư. Trước mắt một người bạn của tôi giúp chúng ta liên hệ, hi vọng chúng ta nhận được dự án này. Công ty cùng sàn chứng khoán, chuyên gia hoạch định chiến lược có bữa tiệc vào trưa nay, người bạn kia của tôi nói tôi có thể tham dự. Bây giờ tôi đưa em đi tham dự bữa tiệc, chúng ta tranh thủ lợi dụng này bữa tiệc này để giành lấy dự án”.
Sở Thiên Miểu có chút phấn khích xoa xoa tay, hỏi Trương đằng: “Luật sư Trương, bên chứng khoán là sàn nào?”.
Trương Đằng nói qua là Sàn Chứng Khoán Lực Thông, dự án IPO sẽ gây ra nhiều rắc rối cho luật sư của họ.
“Là Sàn Chứng Khoán Lực Thông”. Trương Đằng nói cho cô, “Cô tới Thịnh Phong được một năm rồi cũng thấy cả năm nay chúng ta đều không làm việc với Sàn Chứng Khoán Lực Thông, tuy nhiên cô cũng nên biết, Lực Thông là sàn chứng khoán lớn, thực lực hùng hậu”.
Anh dừng lại một chút, quay đầu nhìn mặt Sở Thiên Miểu, dặn dò cô: “Lựa thời điểm thích hợp, dùng lời lẽ ngon ngọt mà thuyết phục bọn họ, chúng ta phải chiếm bằng được hàng mục trong bữa tiệc này, nhân tiện cũng tranh thủ về sau có thể cùng Tập Đoàn Lực Thông thiết lập mỗi quan hệ hợp tác lâu dài, bọn họ có rất nhiều dự án kiểu này. Vì thế, chúng ta phải đảm bảo công việc đạt hiệu quả. Ngươi không biết, Kiều Chí Tân luôn luôn rình rập, nhắm vào sau lưng chúng ta!”.
Sở Thiên Miểu nghiêm túc gật đầu một cái: “Được, sếp tin ở em”.
Sau đó, cô lại tò mò hỏi, “Ai là người phụ trách sàn chứng khoán bên kia?”.
Trương Đằng trả lời cô: “Người này tôi cũng không biết, chỉ là nghe nói đây là nhân vật vô cùng kiệt xuất”. Dừng một chút, Trương Đằng bổ sung, “Nghe nói bề ngoài đặc biệt đẹp trai, chưa đến ba mươi đã làm Tổng giám đốc Điều hành!”
Tác giả phát biểu: Cửu ca của ta đã về rồi!
Sở Thiên Miểu tốt nghiệp một năm trước, hiện tại 23 tuổi. Nhâm Viêm 29 tuổi. (Ở tuổi còn trẻ thế này rất ít người đạt tới vị trí Tổng giám đốc Điều hành, thuộc loại cực kỳ may mắn. Chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy một màn kịch tính sắp đến ~)