Chương 3: Thêm Bát Mỳ Trường Thọ

Sở Thiên Miểu nói với mọi người trong phòng: “Thật xin lỗi, đã tới trễ”.

Người đàn ông có nét uy nghiêm bên cạnh Nhâm Viêm lên tiếng: “Không muộn, mau ngồi đi”.

Người đàn ông này khoảng bốn mươi tuổi, vô cùng già giặn, khí thế mạnh mẽ. Sở Thiên Miểu đoán đây là Chủ tịch của Công ty Hãn Hải. Trương Đằng gọi cô đến ngồi cạnh anh.

Vừa mới ngồi xuống, Sở Thiên Miểu thấy hai cánh cửa gỗ lại mở ra, một người thanh niên bước vào cửa, trên tay ướt, có vẻ như anh ta vừa từ phòng vệ sinh ra. Chỗ ngồi của anh ta vừa hay đối diện với Sở Thiên Miểu, anh ta ngồi xuống vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người gặp nhau .

Người thanh niên lập tức nhạc nhiên cảm thán: “Ồ, là cô!”

Sở Thiên Miểu cũng không ngờ, nở nụ cười lịch sự: “Đúng vậy, thật là khéo!”

Anh ta lập tức kinh ngạc: “Cô chính là đồng nghiệp của Luật sư Trương? Sở…”

“Sở Thiên Miểu” Sở Thiên Miểu chủ động tiếp lời, giới thiệu.

“Xin chào tiểu Luật sư Sở, tôi là Tần Khiêm Vũ, là người của Nhâm Tổng!” Anh ta đưa cho Sở Thiên Miểu danh thiếp.

Sở Thiên Miểu vội vàng đưa hai tay nhận lấy, đồng thời giải thích: “Ngại quá, danh thiếp của tôi vừa hết, còn chưa kịp in ra!”

Thật ra cô còn danh thiếp cũ, nhưng Trương Đằng trên đường đi dặn dò cô, chờ chứng chỉ vừa tròn một năm, danh thiếp của cô trước kia in “Trợ lý luật sư” không được sử dụng ngày hôm nay.

Ngay khi ngồi xuống Sở Thiên Miểu cúi xuống nhìn danh thiếp của Tần Khiêm Vũ, thì ra anh là Quản lý cấp cao. Xem ra cũng là một người dày dặn kinh nghiệp tại sàn chứng khoán.

Trương Đằng bên cạnh nhìn bọn họ, có chút tò mò: “Hai người biết nhau sao?”

Tần Khiêm Vũ cười đáp: “Luật sư Trương có con mắt thật tinh tường! Chúng tôi gặp nhau năm phút trước ở dưới lầu, tiểu Luật sư Sở làm việc tốt mà không để lại tên!”

Anh đem chuyện ở bãi đậu xe lúc nãy nói với mọi người, nói Sở Thiên Miểu giống như Lôi Phong hỗ trợ giải quyết tắc nghẽn, chỉ dẫn mọi người đi chuyển theo trật tự; lại nói xe Mercedes – Benz Nhâm Viêm tương đối to nên trong lòng vô cùng bối rối không biết phải đậu xe ra sao; rồi thì cả buổi loay chuẩn bị đậu vào được lại có một người đàn ông không biết như nào, lại đậu luôn vào vị trí đó, cuối cùng như thế nào lại bị Sở Thiên Miểu nhanh trí đuổi đi.

Anh kể chuyện lưu loát, sinh động, mọi người ở bàn nghe đều cảm thấy vô cùng thú vị.

Chu Hãn Hải nghe xong cười nói: “Tiểu Luật sư Sở thật sự là vừa nhiệt tình lại vừa lanh trí a!”

Sở Thiên Miểu vội vàng quay qua: “Không dám không dám, tôi chỉ có chút tài nghệ, không dám nhận lời khen của ngài!”

Chu Hãn Hải dường như nhớ ra chuyện gì, quay sang phía Nhâm Viêm nói: “Này? Nhâm Tổng, nói như vậy, tiểu Luật sư Sở vừa mới giúp anh, anh nên mời tiểu Luật sư Sở một ly!”

Nhâm Viêm ngẩng lên, liếc nhìn Sở Thiên Miểu.

Trái tim nhỏ của Sở Thiên Miểu đập thình thịch.

Anh nâng khóe miệng cười lịch sự, nói: “Được, mời tiểu Luật sư Sở một ly”. Giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng và lịch sự, thật sự không hề giống như nói với người từng quen biết.

Nhịp tim Sở Thiên Miểu chậm lại. Anh cuối cùng không nhận ra cô.

Mọi người cùng nhau trao đổi danh thiếp, bắt đầu chào hỏi, trò chuyện, Chu Hãn Hải gọi phục vụ “Đem đồ ăn lên”. Các món cao lương mỹ vị dần được mang lên, vài người bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.

Sở Thiên Miểu miệng từ tốn ăn, tai mắt lại lỡ đãng nghe mọi người trên bàn nói chuyện.

Chu Hãn Hải giới thiệu sơ qua một chút về tình hình của Công ty mình, tính toán muốn chào bán cổ phẩn ra công chúng. “Trước kia tôi luôn nghĩ công ty tôi không thiếu tiền, không cần phải chào bán cổ phần ra công chúng. Phát hành cổ phiếu có nhiều phiền phức, lại còn phải đóng rất nhiều khoản thuế, phí. Nhưng tháng trước tôi cùng Nhâm Tổng tâm sự một lần lúc sau tôi phát hiện suy nghĩ của mình còn rất hạn hẹp, phát hành cổ phiếu ra công chúng thật sự có rất nhiều điểm tốt!” Chu Hãn Hải nói xong nâng chén trà lên uống một ngụm.

Trương Đằng lập tức lựa lời nói: “Đúng vậy, lợi ích trực tiếp của phát hành cổ phiếu chính là gom vốn, nhưng ngoài ra phát hành cổ phiếu quả thật còn rất nhiều lợi ích khác, ví dụ trong quá trình phát hành cổ phiếu có thể cải thiện tình hình tài chính của doanh nghiệp, hoàn thiện bộ máy lãnh đạo, sau khi phát hành cổ phiếu còn có thể tăng tỉ lệ cạnh tranh đối với các công ty đối thủ trong ngành, thông qua việc phát hành cố phiếu công ty có thể đạt được một nền tảng tài chính bền vững, nền tảng này vô cùng có lợi, nó có thể ảnh hưởng đến mọi giai đoạn phát triển của công ty. Chiến lược này cung cấp nguồn tài chính vô cùng ổn định!”

Chu Hãn Hải gật đầu: “Luật sư Trương, anh và Nhâm Tổng đều có khối óc thật phi thường, ý kiến đều như nhau, Nhâm Tổng cũng nói y chang như vậy với tôi!”

Tiếp theo, Trương Đằng lại hỏi Chu Hãn Hải một số vấn đề của Công ty, cơ cấu cổ phần của công ty, tổng tài sản, công nghệ sáng chế cùng với tình hình kinh doanh. Hỏi xong, Trương Đằng căn cứ vào thông tin nhận được đưa ra nhận định sơ bộ: Trước mắt công ty cần có bước tiến vượt trội hơn nữa, cần cải thiện những vấn đề còn tồn tại, anh chỉ ra các vấn đề dựa trên góc độ pháp lý.

Sở Thiên Miểu mới đầu vừa ăn vừa nghe. Về sau cô buông đũa xuống chuyên tâm lắng nghe, cẩn thận đánh giá. Cô phát hiện Trương Đằng hoàn toàn làm chủ và dẫn dắt vấn đề trong cuộc nói chuyện với Chu Hãn Hải, anh đặt câu hỏi, kích thích đối phương trả lời, rồi ngay lập tức đưa ra những nhận định về thông tin anh nhận được, không khoe mẽ nhưng lại thể hiện được năng lực của anh. Chỉ thông qua việc nói chuyện tán gẫu, anh cho đối phương biết anh là luật sư cấp cao dày dặn kinh nghiệm trong lĩnh vực thị trường chứng khoán.

Sở Thiên Miểu lập tức cảm nhận được gừng càng già càng cay, những điều cô phải học không chỉ là nghiệp vụ, mà còn rất nhiều vấn đề khác nữa.

Cô bỗng nhiên lại bị Chu Hãn Hải gọi tên: “Tiểu Luật sư Sở có vẻ còn rất trẻ, cô mới tốt nghiệp đại học ra à?”

Sở Thiên Miểu nhanh chóng trả lời: “Đã tốt nghiệp một năm ạ!”

Chu Hãn Hải nhíu mày một cái: “Quả thực rất trẻ”.

Trương Đằng lập tức nói: “Tiểu Sở tuy còn trẻ, mới làm việc được một năm, nhưng năng lực rất giỏi, học gì cũng nhanh. Hơn nữa dự án này do cô ấy phụ trách, chịu trách nhiệm báo cáo tôi, các vấn đề quan trọng đều do tôi kiếm soát”.

Chu Hãn Hải giãn nhẹ chân mày. Anh ta lại tiếp tục chuyện trò vui vẻ.

Sở Thiên Miểu biết vừa mới thật sự nổi lên một cơn sóng ngầm nhỏ. Chu Hãn Hải lo lắng cô mới vừa tốt nghiệp chuyên ngành luật sẽ không làm tốt dự án của ông.

Doanh nhân, có thể cả đời cũng chỉ chào bán cổ phần được một lần, đương nhiên hy vọng người được đưa đến công ty mình làm việc đều là những tài năng tinh hoa. Cô có thể hiểu được những nghi ngờ của Chu Hãn Hải, vì vậy cô cũng không trách. Cô hiểu, qua màn hỏi đáp vừa rồi, thay vì khó chịu thì nên mau chóng nâng cao trình độ.

Trên bàn ăn, mọi người bắt đầu trò chuyện, nói chuyện một hồi không hiểu sao chủ để lại rơi vào Sở Thiên Miểu. Có lẽ ở đây cô là cô gái trẻ tuổi nhất, lại vô cùng xinh đẹp.

Chu Hãn Hải cười hỏi Sở Thiên Miểu: “Tiểu Luật sư Sở nếu đã tốt nghiệp một năm, chắc năm nay mới hai mươi ba tuổi?”

Sở Thiên Miểu buột miệng nói: “Dạ, hôm nay vừa tròn hai mươi ba tuổi”.

Nói xong cô có phần hối hận, cảm giác giống như mình đang khoe “Hôm nay là sinh nhật của tôi”.

Cũng may đàn ông bình thường không để tâm lắm đến ngày sinh nhật, Chu Hãn Hải cùng những người khác không có phản ứng đặc biệt gì đối với những lời cô vừa nói.

Chu Hãn Hải lại tiếp tục hỏi cô: “Tiểu Luật sư Sở tốt nghiệp trường đại học nào?”

Sở Thiên Miểu nói ra tên trường Đại học Thanh Hoa.

Chu Hãn Hải nhướn mày: “Vậy đều là cựu sinh viên cùng trường với Nhâm Tổng” ông quay sang phía Nhâm Viêm, “Hồi còn ở trường đại học Nhâm Tổng không gặp qua tiểu Luật sư Sở sao?”

Sở Thiên Miểu ngừng thở nhìn Nhâm Viêm, chờ anh trả lời.

Nhâm Viêm cười nhạt, nói: “Thật sự không biết”.

Sở Thiên Miểu nghẹn thở.

Bạn học cùng trường nói không biết cô, cô nhanh chóng tự chế giễu mình, không phải cô không đủ ưu tú, mà là: “Trường chúng ta nhiều sinh viên như vậy, nếu không cùng một khóa, rất khó biết nhau”. Sở Thiên Miểu cười ha ha nói.

Chu Hãn Hải gật gật đầu, bỗng nhiên chuyển chủ đề câu chuyện: “Theo như cô nói trường của hai người rất khó thi đậu vậy mà lại có rất nhiều sinh viên, năm đó, tôi còn thi không đậu”.

Sở Thiên Miểu phản ứng nhanh, vội vàng nói: “Nhưng những người đỗ đạt như chúng tôi lại đang làm việc cho ngài, cho nên vẫn là ngài lợi hại!”

Cô luôn ghi nhớ những lời Trường Đằng nói khi đi trên đường: Hãy nói những gì người khác muốn nghe.

Hiển nhiên cô vừa mới trong lời nói làm cho Chu Hãn Hải thực sự dễ chịu, ông cười rộ lên. “Tiểu Luật sư Sở nói rất đúng”.

Sở Thiên Miểu ánh mắt vừa chợt thấy biểu cảm của Nhâm Viêm. Nhâm viêm đang nâng lên khóe miệng cười cười nhìn cô, và cô bắt gặp ánh mắt của anh.

Trái tim Sở Thiên Miểu nhạy dựng lên, vội vàng cúi đầu bưng chén trà uống.

Nước trà theo cổ họng trôi xuống, làm dịu đi trái tim bị kích thích của cô. Bên tai nghe được Nhâm Viêm mở miệng với Trương Đằng: “Luật sư Trương, tôi có một người bạn thân, họ Lôi, gọi Lôi Chấn Tử, từng hợp tác cùng anh, lần này cũng là anh ấy giúp tôi liên hệ”. Anh đột nhiên dừng lại một chút, ánh mắt rơi vào Sở Thiên Miểu, “Trước kia nghe anh ấy nói trợ thủ đắc lực của anh hình như là một nữ luật sư họ Thành, năng lực làm việc rất giỏi”.

Sở Thiên Miểu có chút nhớ ra người anh nhắc đến chính là Luật sư Thành - Thành Tiểu Đông. Luật sư Thành hơn tuổi cô, vừa mới được Trương Đằng đưa ra ngoài, hiện tại có thể tự thực hiện các dự án riêng.

“Tiểu Thành hiện đang phụ trách dự án khác” Trương Đằng trả lời Nhâm Viêm.

Nhâm Viêm gật gật đầu, còn nói: “Tới đây cường độ làm việc của chúng ta rất mạnh, anh cảm thấy tiểu đồ đệ này của anh có chịu nổi không?”

Nghe thế Sở Thiên Miểu trong lòng khó chịu, cô mẫn cảm với những lời Nhâm Viêm nói. Cô cảm thấy anh đang hỏi hai vấn đề. Một là, trợ thủ giàu kinh nghiệm của ngươi đâu? Lúc này tại sao lại đem người mới đến; Hai là, dự án lần này cũng không dễ thực hện, ngươi mang tới người mới mồm mép trơn chu liệu có làm được việc hay không?

Cô nghĩ rằng anh tám phần là cảm thấy được cô vừa rồi dẻo miệng.

May mắn Trương Đằng tôn trọng cô.

“Nhâm Tổng anh xem Tiểu Sở cô ấy hiện tại nói chuyện sắc sảo bao nhiêu, đến khi tiến hành dự án cô ấy sẽ làm việc sắc sảo bấy nhiêu. Đứa nhỏ này làm việc rất nhanh nhẹn!” Trương Đằng cười nói với Nhâm Viêm.

Nhâm Viêm gật đầu cười cười, dời ánh mắt, không còn nhìn về phía cô.

Giờ phút này Sở Thiên Miểu bỗng nhiên cảm thấy, người trước mắt đối với cô thật xa lạ, anh thật sự không nhớ năm đó bọn họ cùng gặp gỡ ở khuôn viên trường đại học. Chỉ cần tưởng tượng, cô không nhịn được cảm thấy thất vọng.

Đang lúc thất vọng, có người gõ cửa phòng. Cửa gỗ mở ra, người quản lý tiền vào, lịch sự hỏi: “Các vị, nhà bếp chuẩn bị nghỉ, xin hỏi các vị còn gọi thêm món gì nữa không?”

Chu Hãn Hải hỏi mọi người có muốn ăn gì thêm không. Mọi người đều lắc đầu nói không cần.

Quản lý định rời đi, Nhâm Viêm lại bỗng nhiên mở miệng. “Đem lên bát mỳ trường thọ đi” Giọng anh có chút dùng lực.

Sở Thiên Miểu nhìn về hướng Nhâm Viêm. Nhâm Viêm cũng đang nhìn cô, khóe miệng cười cười, vừa túy ý lại vừa đẹp trai, giống như nhân vật phản diện trong các phim xã hội đen.

“Vừa rồi tiểu Luật sư Sở không phải nói, hôm nay cô ấy vừa tròn hai mươi ba tuổi sao? Đem lên cho cô ấy bát mỳ trường thọ đi”.

Sở Thiên Miểu lập không nhớ nổi hai chữ “thất vọng” viết như thế nào.