Chương 17: Hồi Tưởng lại

Sở Thiên Miểu lại khiêm tốn hỏi Nhâm Viêm một câu: “Nhâm Tổng, anh có địa chỉ cụ thể không? Em đưa anh và xe về an toàn trước!”

Nhâm Viêm trầm mặc hai giây sau, nói: “Trước tiên cứ chạy xe về chỗ em sống, đến nơi lại nói tiếp.”

“Được!” Sở Thiên Miểu cũng không hỏi tiếp nữa, chuẩn bị chạy xe.

Cô nghĩ Nhâm Viêm hẳn là xem địa chỉ nhà như bảo bối —— ngoại trừ cha mẹ và chuyển phát nhanh, ai cũng đừng nghĩ đến việc anh ta ở đâu. Nói chung, phong cách làm việc như vậy cũng do thuộc thế giới khác.

Sở Thiên Miểu chuẩn bị nổ máy xe, làm một loạt động tác rất long trọng: Cô hít sâu, đan hai tay vào nhau, bẻ trước bẻ sau, sau đó nắm tay lại rồi mở tay tay ra, bẻ khớp tay răng rắc. . . Toàn bộ quá trình rất giống khi người ta khởi động tay cho ấm người chuẩn bị đánh nhau.

Ban đầu Nhâm Viêm còn nhìn về phía trước, sau đó không nhịn được liếc cô một cái.

“Căng thẳng?” Nhâm Viêm hơi khẽ nhíu mày.

Sở Thiên Miểu cười một tiếng: “Không căng thẳng, lần đầu chạy xe Mercedes, em long trọng một chút cũng xem như tôn trọng tối thiểu!”

Nhâm Viêm nhếch khóe miệng.

Sở Thiên Miểu nghiêng đầu sang một bên vô lăng, nghiên cứu cách nổ máy như thế nào.

Nhưng lần đầu tiên, cô vậy mà không nổ được máy. . .

Nhâm Viêm hơi nhíu biến thành chính thức nhăn mày: “Sở Thiên Miểu, em xác nhận có bằng lái chứ?”

Đáp lại anh là âm thanh xe nổ máy.

Trong tiếng động cơ, Sở Thiên Miểu quay sang cười với Nhâm Viêm: “Đương nhiên!” Cô vừa mới nói xong, một cước đạp xuống, re rồ ga lên như dầu bị pha tạp, lao ra đường.

Nhâm Viêm cả người theo quán tính ngả về phía sau ghế.

“Ha, Mercedes có khác, cảm giác dựa lưng thật tuyệt!” Sở Thiên Miểu đánh tay lái từ bãi đậu xe ra đường.

Lốp xe ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh giống như con chuột con mắc kẹt cái đuôi.

Xe chạy ra đường, tiến vào màn đêm. Đây là một buổi đêm hiếm hoi ở Bắc Kinh, không có sương mù, không có khói bụi, trăng sáng vằng vặc.

Sở Thiên Miểu đánh tay lái hướng ra đường lớn.

Thấy ổn, cô đạp chân ga.

Nhâm Viêm rốt cục không nhịn được lại gọi đầy đủ tên cô.

“Sở Thiên Miểu.”

“A?” Sở Thiên Miểu nhìn con đường phía trước, trả lời.

“Lương một năm của tôi rất cao, mạng sống rất đáng tiền, em đi chậm một chút.”

“. . . Ồ.”

Cô chạy xe chậm lại. Nhưng không lâu sau, lại một cước đạp tăng ga lên.

Nhâm Viêm không nói gì thêm, anh chỉ giơ tay phải lên, khuỷu tay tựa trên cửa sổ xe, bàn tay chống trán, chắn mắt. . .

Bỗng nhiên anh bị kinh ngạc bởi tiếng còi. Anh lập tức phát hiện âm thanh tiếng còi là do Sở Thiên Miểu ấn.

Anh quay sang nhìn Sở Thiên Miểu. Anh muốn nhắc cô nửa đêm rồi đừng ấn còi.

Nhưng trước khi anh mở miệng, Sở Thiên Miểu đã nổi giận đùng đùng vội vàng hạ cửa kính xe xuống, hét vào một chiếc xe đi song song: “Đại ca, sao anh lại tùy tiện quay đầu qua vạch vàng liền vậy? Vì thuận lợi cho bản thân mình lại hại người khác xảy ra tai nạn thì phải làm sao!”

Nhâm Viêm nhất thời sửng sốt. Trong ấn tượng của anh, cô cô này lúc nào cũng hi hi ha ha, cho tới bây giờ chưa từng nổi xung lên như vậy.

Sau đó, Sở Thiên Miểu nâng cửa kính xe lên, thở hổn hển.

Nhâm Viêm liếc cô.

Khí thế còn chưa tiêu tan.

Bỗng dưng xe dừng đột ngột, sau đó anh lại bị giật mình bởi một tiếng “Ba”.

Lần này, Sở Thiên Miểu đạp phanh khẩn cấp trước ngã tư đường, bởi vì phía trước đèn vàng nhảy thành màu đỏ.

Anh bị chấn động, dựa lưng ghế. Hiện tại, anh hơi hối hận khi không thuê tài xế chuyên nghiệp lái.

Anh nghe thấy cô tức giận đập mạnh vào vô lăng nói: “Tại sao người đàn ông kia lại vượt đèn đỏ, quá nguy hiểm! Làm sao lại lấy sinh mệnh mình ra đùa giỡn như vậy? Thật là bực mình!”

Nhâm Viêm nhìn Sở Thiên Miểu trước mắt mình, anh cảm giác giống như thấy một nhân cách khác của cô vậy.

Đèn đỏ đổi xanh, Sở Thiên Miểu bỏ phanh đạp chân ga, đem chiếc xe tăng tốc.

“Phía trước quá nhiều xe quẹo cũng không bật xi nhan a! Những người này không phải vì lái xe nửa đêm mà chạy ẩu như vậy được chứ? Luật giao thông cũng không phải tới nữa đêm là hết hiệu lực!” Sở Thiên Miểu nhìn xe trước mặt nổi giận đùng đùng.

Nhâm Viêm không nhịn được, anh gọi một tiếng: “Sở Thiên Miểu.”

“Ah?” Sở Thiên Miểu vừa nhìn đường vừa đáp lời.

“Em được chứng phẫn nộ giao thông à?”

“. . .” Sở Thiên Miểu sửng sốt một chút, cơn giận dữ cũng dịu xuống. “Không, phẫn nộ giao thông còn quá hạn hẹp, em đang nổi cơn thịnh nộ! Em. . . Em gặp chuyện bất bình ở đâu đều thét lên!” Cô miễn cưỡng giảo biện.

Nhâm Viêm cười khẽ.

Sở Thiên Miểu quay sang nhìn kính chiếu hậu bên phải, thuận thế cô ngắm nhìn tay Nhâm Viêm giật nhẹ từ trái qua phải, nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt. Anh tháo nút áo sơ mi trên cùng. Trên mặt anh vẫn lưu lại nụ cười, hai mắt nhắm lại vừa mơ màng vừa lười biếng.

Ánh trăng thật đẹp, đêm quá dịu dàng, bộ dáng bất ngờ cười của anh quá gợi cảm. Tay Sở Thiên Miểu run làm xe bị lắc một cái. Cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt nhìn đường phía trước. Cơn thịnh nộ trên đường bị nụ cười kia thổi bay.

Cô có thể cảm giác được Nhâm Viêm đang quay sang nhìn cô.

“Có phải em muốn ép tôi uống rượu vẫn phải lái xe?”

Cô nhìn đường phía trước liên tục cam đoan: “Nhâm Tổng! Không, học trưởng! Anh yên tâm a yên tâm! Em nhất định có thể đưa anh về tới nhà nguyên vẹn!”

Nhâm Viêm nghe được từ “Học trưởng”, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe. Bóng cây chạy ngược, trời cao trăng sáng, cảnh sắc đêm nay không tệ. Khóe miệng anh nhẹ nhàng nhấc lên.

“Sở học muội”. Anh đột nhiên mở miệng, làm cho Sở Thiên Miểu sững sờ, toàn thân như bị điện giật.

“Nhớ kỹ em thua tôi một ván cược.”

Sở Thiên Miểu biết anh đang nhắc đến chuyện đánh cược vụ Địch Xung, Đỗ Nhiên, Tằng Cường. Người nào thua phải đồng ý một yêu cầu của người thắng.

“Dạ.” Cô trả lời ngoan ngoãn. “Vậy anh đưa yêu cầu đi, đừng quá khó. . .”

“Bây giờ tôi chưa nghĩ kỹ, cứ để đó đã. Nói ra để nhắc nhở em một chút, đừng có quên.”

“. . . Dạ.” Anh bận rộn một ngày trăm công ngàn việc cũng không để mình thiệt thòi một điểm.

Lại đèn đỏ, Sở Thiên Miểu đạp phanh. Cô tranh thủ nhìn qua Nhâm Viêm bên cạnh. Anh tựa lưng vào ghế, híp mắt lười biếng.

Khoảng cách vô hình anh luôn với người khác dường như bị màn đêm dung hoa không ít. Ngay lúc này, anh dường như trở nên gần gũi hơn.

Sở Thiên Miểu vừa nghĩ tới liền nói: “Nhâm Tổng. . . Thật ra. . . học trưởng, em có gặp anh ở trường đại học,” cô quan sát nét mặt của anh, “Không chỉ một lần.”

Nhâm Viêm nhẹ nhàng hạ mí mắt, nhìn cô: “Ừ, không lạ. Ở trường học cũng nhiều người gặp qua tôi.”

Sở Thiên Miểu: “. . .”

Quá khó ngửi. . .

Cô quyết định đổi cách nói.

“Học trưởng, ý em là, thật ra thời điểm còn học ở trường, chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần, anh có nhớ không?” Cô quay qua nhìn Nhâm Viêm hỏi, đôi mắt con lấp lánh hơn cả những vì sao ngoài kia.

Nhâm Viêm liếc nhìn đôi mắt cô rồi quay đi. Anh nhìn về phía trước, nói cho Sở Thiên Miểu: “Đèn xanh.”

Sở Thiên Miểu vội vàng thu hồi lại ánh mắt mình, quay đầu khởi động xe.

Sau khi xe chạy ổn định, cô nghe được Nhâm Viêm hỏi: “Chúng ta gặp nhau như thế nào?”

Sở Thiên Miểu thở dài. Anh thật sự quên rồi.

Cô lại lập tức giữ vững tinh thần, quyết định nhắc lại cho anh.

“Chính là, có lần khi anh ngồi trên giảng đường tiết học tài chính, em tới, chỗ ngồi của em ở phía trước anh, chúng ta còn nói chuyện với nhau. . . Học trưởng, anh còn nhớ không?”

“Tạm thời tôi không có ấn tượng nào, nói cụ thể hơn xem.” Đêm nay, giọng nói Nhâm Viêm trở nên trầm thấp và hấp dẫn hơn, từng chút từng chút lọt vào mang nhĩ vô cùng dễ chịu, thoải mái như được massage.

Lại nói đến cụ thể một chút —— Sở Thiên Miểu nghĩ lại tình huống cụ thể lúc đó. Vào thời điểm ấy, cô đang học năm nhất đại học, không biết tại sao ký túc xá bị chuyển sang khoa khác, cô cùng ba học tỷ năm ba khoa tài chính ở chung một phòng ký túc. Có một lần ba học tỷ có việc không thể lên lớp, nhờ cô đi học dùm. Cô cực kỳ hoài nghi giảng viên không biết đếm sao? Nhưng các học tỷ nói với cô: Miểu miểu đừng sợ, giáo sư lớp này rất lớn tuổi rồi, mắt hoa tai không thính, em giữ cổ hỏng thay đổi ba giọng nói khác nhau, lão giáo sư chắc chắn không phát hiện được.

ngươi nắm vuốt cuống họng biến ba cái thanh thay chúng ta ba từng cái đáp trả, lão gia tử khẳng định không phát hiện được! Đi Pikachu!

Cô liền đi thật.

Kết quả. . . Thiếu chút nữa cô bị lộ. Mà lúc đó Nhâm Viêm ngồi phía sau cô cũng thiếu chút nữa bị lộ theo. Sau này cô mới biết anh không phải sinh viên, cũng buồn bực không hiểu anh trà trộn vào lớp học làm gì. Nhưng việc đó không quan trọng, quan trọng là … cô bị bại lộ trước mặt anh.

Quên đi, cảnh tượng không tốt đẹp gì, nhớ đến cũng mất một điểm. Không kể ra cũng được.

“Việc chúng ta gặp nhau như thế nào, không quan trọng ha ha ha! Chúng ta không cần nhắc tới ha ha ha! Học trưởng, chúng ta nói về lần gặp khác đi!” Sở Thiên Miểu một bên đánh lái một bên cười gượng nói.

Nhâm Viêm hơi nhíu mày: “Lần khác như thế nào?”

Sở Thiên Miểu hăng hái nói: “Lần đó rất khó tin, có một lần trường diễn ra một sự kiển ất lớn! Lúc đó trường chúng ta có một trận bóng rổ, anh ra sân đưa đội mình tiến vào trận chung kết. Lúc ấy mọi người đều nói anh là thành viên chủ lục của đội, đối với vấn đề này, em đặc biệt không tán thành, cái từ thành viên chủ lực của đội làm sao đủ hình dùng vẻ uy phong anh tuấn của anh lúc đó? Rõ ràng anh phải là linh hồi của đội, mặt trời của đội, vị thần của đội!” Sở Thiên Miểu vừa lái xe vừa hăng hái bừng bừng nói.

Lúc cô nói đến việc này, trên mặt giống như đang tỏa sáng.

Nhâm Viêm cảm thấy có một việc rất kỳ lạ, người vừa nịnh nọt một chút anh liền cảm thấy cực kỳ phiền lỗ tai, nhưng Sở Thiên Miểu lại đêm mấy cái nịnh bợ này nói đến hoàn mỹ, thanh thoát và chân thành, nghe kiểu gì lỗ tai anh cũng đều cảm thấy còn rất hưởng thụ.

Anh im lặng nghiêng đầu nhìn cô, mắt cô nhìn phía trước, mái tóc đen, khuôn mặt trắng, mũi cao, bờ môi mềm mại. Đôi môi kia vẫn đang vui vẻ nói chuyện: “Học trưởng, anh còn nhớ lần tranh tài đó chứ? Học trưởng?”

Không nghe thấy tiếng trả lời, Sở Thiên Miểu nhanh chóng quay sang nhìn Nhâm Viêm.

“Ừ.” Nhâm Viêm khôi phục khẽ lên tiếng, “Hình như có một trận tranh tài như thế.”

“Đúng không, anh có ấn tượng chứ?” Được đáp lại Sở Thiên Miểu như được cổ vũ, tiếp tục quăng ra những con môi ký ức, chờ đợi Nhâm Viêm nuốt vào bụng, “Mỗi lần thi đấu, đều có rất nhiều người đẹp đưa nước và khăn cho anh. Có một lần a thi đấu, em cũng là một thành viên trong đội quân đưa nước và khăn đó, cuối cùng trong tất cả số đó, anh lại chọn nước và khăn của em, anh có nhớ không?”

Sở Thiên Miểu nhanh chóng quay qua nhìn Nhâm Viêm, cô muốn xem biểu cảm của Nhâm Viêm khi ký ức được đánh thức.

Nhưng thật sự khiến cô thất vọng, vẻ mặt anh vẫn là không nhớ được gì.

Anh hơi nhíu mày: “Mỗi lần tôi đều tiện tay lấy đại nước và khăn. Còn có chi tiết nào đặc biệt hơn không?”

Sở Thiên Miểu lập tức hồi tưởng lại chi tiết đặc biệt hơn.

Khi đó là thời điểm trái tim thiếu nữ của cô cháy bỏng nhất. Lúc ở trường trung học, cô nhẫn nhìn, đè ép hormone, đợi đến khi tìm được một chàng trai hoàn mỹ tại khuôn viên trường đại học liền kích nổ. Kết quả cô có cơ duyên gặp gỡ Nhâm Viêm, cô cảm thấy không có chàng trai nào hoàn mỹ hơn anh. Giống như hồi còn nhỏ cô thích F4, rất thích anh, thậm chí cô đánh số cho anh trong nhóm F4 —— anh là F0 trong lòng mình.

Lần F0 nhận nước và khăn của cô trước mắt bao nhiêu người, cô kích động muốn chết, giống như gặp được thần tượng của đời mình. Sau đó cô nói chuyện với anh. Anh đáp lại câu được câu không, câu được câu không cũng là đã nể mặt cô rồi. Lại sau đó. . .

Cô lại bị xấu mặt, xấu mặt đến mức người xung quanh đều cười ồ, xấu đến nỗi mỗi lần cô nghĩ lại cảnh tượng đó còn cảm thấy mỗi sợi tóc đều xấu hổ.

. . . Cảnh tượng như vậy tại sao phải nhắc lại với anh? ? ? Không phải càng thêm xấu hổ sao!

Sở Thiên Miểu đột nhiên suy nghỉ rõ ràng. Thế là cô nói: “Không có chi tiết gì rõ ràng, đặc biệt cả ha ha ha!”

Nhâm Viêm lắc đầu, biểu thị anh thật sự không có ấn tượng gì cả.

Sở Thiên Miểu cười cười: “Ha ha ha không sao cả, lần gặp nhau đó, không, quan, trọng! Chúng ta cùng hồi tưởng lại lần ở phòng chờ cạnh Phòng sinh hoạt khoa tài chính của anh.”

“Phòng chờ” ba chữ tựa xuyên qua thần kinh Nhâm Viêm: “Phòng chờ sát cạnh Phòng sinh hoạt của khoa tài chính? Tình huống cụ thể ra sao?”

Sở Thiên Miểu hồi tưởng lại tính huống lúc đó.

Lần đó, có một vị học tỷ bị con trai to con của một giáo sư chọc phá, cô tức giận, lừa anh ta đến Phòng chờ sát cạnh Phòng sinh hoạt bắt nạt lại. . .

Cuối cùng, cậu nhóc to con dàn dụa nước mắt nước mũi muốn chùi hết lên người cô, cô kém chút nôn mửa. Vào thời khắc mấu chốt, ai đó đã đưa ra một bịch khăn giấy khiến cô vừa hạnh phúc vừa sợ hãi. Người đưa cho cậu nhóc khăn giấy lau nước mũi chính là Nhâm Viêm.

Sở Thiên Miểu nghĩ nghĩ, một lần nữa cảm thấy không thích hợp để Nhâm Viêm nhớ lại. Dù sao cô đường đường là một sinh viên đại học lại ý lớn trừng trị một đứa nhóc học sinh tiểu học. . . Mặc dù sau đó thằng nhóc quậy phá kia yêu cô, theo đuổi cô khắp nơi, muốn cùng cô làm bài tập.

Bỏ đi, vẫn nên tạo ấn tượng tốt là không bắt nạt trẻ nhỏ.

“Lần này cũng không quan trọng! Ha ha ha! Học trưởng chúng ta nhớ lại lần gặp gỡ khác đi!” Sở Thiên Miểu gượng cười cứng đồ, “Là một lần chúng ta gặp nhau ở đầu hẻm bên ngoài trường học! Khi đó em gặp chuyện bất bình giúp người ta đánh nhau, anh là gặp chuyện bất bình tới giúp em, anh còn nhớ không?”

Nhâm Viêm nghi hoặc, lần nữa hỏi: “Chi tiết cụ thể?”

Chi tiết cụ thể à. . . Cô nhớ lại, lúc ấy đánh nhau đến hoa mắt chóng mặt, không phân biệt được dịch ta khiến Nhâm Viêm vô cùng chật vật. . . Bản thân cô còn bị chảy máu mũi rất xấu xí! ! !

Nghĩ lại mà kinh, quá gớm quá gớm!

Không đề cập tới cũng được. . . Cũng đừng mong anh ấy nhớ lại hình ảnh mình lúc đó. . .

Nghĩ như vậy, Sở Thiên Miểu bỗng nhiên phát hiện, ngoại trừ lá thư cuối cùng này, hình như cũng không còn việc gì có thể để Nhâm Viêm nhớ tới mình.

“Học trưởng, cụ thể chi tiết cái gì, đều, không, quan, trọng, ha ha ha! !” Sở Thiên Miểu cắn răng cười gượng, “Anh còn nhớ có một phong thư? Viết tay, phong thư màu hồng, bên trên có Cupid cầm cung bắn tim.”

“Hả?” Nhâm Viêm nhíu mày trầm ngâm, “Thời đại công nghệ, còn có người dùng thư tay truyền tin sao?”

Sở Thiên Miểu: “. . .” Tại sao không có, anh cũng trả lời thư, nhưng nội dung lại khiến người ta quá thương tâm, không muốn đọc lại lần thứ hai.

Hay ha. Lúc này cô có thể xác định, anh thật sự đều quên.

Nhưng không liên quan, cái này, không —— quan —— trọng!

“Bỏ đi, học trưởng, nghĩ không ra liền sang trang mới, cũng đều không phải chuyện gì quan trọng!”

Sở Thiên Miểu đem chạy xe đến khu phụ cận Dương Kiều. Cô dẫm phanh, quay người về tòa nhà lân cận bên phải Nhâm Viêm, cười một tiếng: “Học trưởng, chào anh! Giới thiệu lại lần nữa, em là học muội của anh, khi em học năm nhất thì anh học năm ba. Trước kia, chúng ta từng có mấy lần gặp nhau, tuy nhiên đều đã qua rồi, mấy lần đó đều không quan trọng, quan trọng là chúng ta hữu duyên lại gặp lại, đây là duyên phận a ha ha ha!”

Ánh trăng xuyên qua màn đêm, len lỏi vào trong xe, chiếu lên Sở Thiên Miểu, chiếu lên da thịt của trắng muốt, trong suốt của cô.

Nhâm Viêm nhìn mái tóc đen, da mặt trắng, mũi cao cùng bờ môi mềm mại của cô, nhìn cô cười cong khóe miệng, trong mắt phản chiếu ánh trăng trong sáng thạnh tịnh, nhìn vẻ mặt non nớt vô tâm của cô cười vui vẻ. Anh nghĩ cô quả thật là một cô gái xinh đẹp.

Anh vươn tay, bắt tay cô một cái. Sau đó anh nói:

“Xin chào, Nhâm Viêm. Trong lòng có thể gọi tôi là học trưởng. Nhưng thời gian làm việc vui lòng gọi tôi Nhâm Tổng.”

“...”

Nụ cười của Sở Thiên Miểu kém chút chết lặng.