Tần Khiêm Vũ nhíu mày: “Em còn tưởng rằng cô ấy bắt anh uống rượu thay nên giờ anh còn muốn tự trừng trị cô ấy, sếp à anh khiến em quá thất vọng!”
Anh ta mày rậm mắt to, động tác cau mày trông quá khoa trương, nhìn qua tràn ngập cảm giác không vui.
Tần Khiêm Vũ ngoài miệng mặc dù không vui, thân thể lại rất trượng nghĩa qua đổi vị trí cho Sở Thiên Miểu.
Sở Thiên Miểu vô cùng nghi hoặc khi đổi vị trí với anh ta: “Tần ca, xảy ra chuyện gì?”
Tần Khiêm Vũ khoát tay chặn lại: “Đi đi! Đừng nói nhiều! Sếp tôi muốn tìm em nói chuyện!” Anh ta cố ý hù dọa Sở Thiên Miểu.
Sở Thiên Miểu run lẩy bẩy đổi chỗ ngồi. Cô nghĩ Nhâm Viêm muốn tính toán với cô vụ cô bắt anh uống ly rượu kia. Kết quả cô chuyển qua ngồi nửa ngày, Nhâm Viêm cũng không có thời gian để ý gì đến cô, hắn một mực hết cùng Chu Hãn Hải lại đến quản lý cấp cao khác nói chuyện.
Tính cảnh giác của Sở Thiên Miểu chậm rãi được tháo xuống, cô quay người cùng Tần Khiêm Vũ đánh cái rắm nói chuyện phiếm, Tần Khiêm Vũ muốn lừa cô uống chén rượu, anh ta nói “Thiên Miểu em xem xem thời giờ hai anh em ta đều thân thiết tới mức này, có phải hay không nên cùng nhau uống một chén”, Nhâm Viêm liền gọi anh ta, không sai anh ta đi gọi phục vụ nhanh mang trà lên cho mọi người, lại bảo anh ra nói cho Chu Hãn Hải một số vấn đề gặp phải tại Dự án, để cho Chu Hãn Hải tham khảo, về sau nếu Dệt May Hãn Hải gặp phải vấn đề tương tự sẽ biết phải giải quyết như thế nào.
Cứ như vậy luôn có thể đem chén rượu kia đặt xuống.
Tần Khiêm Vũ uống rượu, đầu không thể xoay lại, thế mà nửa ngày cũng không phát hiện ra điều kỳ quặc gì.
Sở Thiên Miểu thừa dịp Nhâm Viêm lại quay qua nói chuyện với nhóm quản lý cấp cao, một mặt đồng tình nhỏ giọng hỏi Tần Khiêm Vũ: “Sếp anh luôn một mực giữ phong cách áp bức đó sao? Để anh làm hết cái này đến cái kia. . . Cái này không phải đang bóc lột sao! Tần ca, em cảm thấy anh thật thảm!”
Tần Khiêm Vũ giống như tìm được thân nhân thất lạc nhiều năm điên cuồng gật đầu phụ họa: “Em cũng cảm thấy cái tác phong này rất bóc lột đúng không? Thiên Miểu a, em thật sự là tri âm của ta! !”
Anh ta còn muốn nhấc chén rượu kia lên uống lại bị nhóm quản lý cấp của của doanh nghiệp mời rượu hai lượt làm gián đoạn.
Đợt mời rượu thứ hai, Sở Thiên Miểu rùng mình, cô nghĩ khó trốn thoát. Còn đang suy nghĩ, Dư Dược nâng chén rượu lên, đưa tới tay cô: “Tới, Luật sư tiểu Sở, tôi kính cô một chén!” Lúc này liền bỏ bớt chữ “cảm ơn”, liền là kính, trực tiếp kính.
Tâm trí Sở Thiên Miểu xoay chuyển như không khí, cô quả thực vận dụng bộ não gấp ba lần tốc độ vũ trụ, nghĩ xem làm thế nào mới loại bỏ được chén rượu của Dư Dược.
Dư Dược liên tục hối thúc cô nâng chén, cô bị hối đến mức vội vã, nhất thời nghĩ không ra đối sách. Ly rượu này sợ rằng cô không trốn khỏi được.
Nhưng uống hết một ly rượu này còn không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là những người khác sẽ nói: Luật sư Sở, cô đã cùng Dư Tổng uống hết, vậy không thể không cùng chúng tôi uống? Cô không thể chỉ nể mặt Dư Tổng không nể mặt chúng tôi!
Thế là cô liền phải nâng chén rượu nhìn tất cả mọi người một lượt.
—— cho nên cùng Dư Dược bắt đầu một ly rượu này, phía sau quả thực đáng sợ.
Nghĩ đến điều này, Sở Thiên Miểu quyết tâm liều mạng, nghĩ đến chén rượu này kiểu gì cũng không thể uống được, bằng không một biển rượu sẽ chờ cô phía sau.
Nhất thời không nghĩ ra cách giải thích sao chi không mất hứng, cô quyết định vậy liền dứt khoát khiến mất hứng, liền đơn giản thô bạo nói cho Dư Dược, cô không uống được rượu.
Dư Dược cũng không biết chỉ hai giây ngắn ngủi mà nội tâm bên trong cô diễn biến tâm lý hỗn loạn như vậy. Vẫn đứng đó, Sở Thiên Miểu khẽ cắn răng hàm quyết định ngả bài ——
Bỗng nhiên một bàn tay đưa ra trước mặt cô, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da lại vừa trắng vừa mịn. Sở Thiên Miểu phân ra 0.01 giây suy nghĩ đây chỉ có thể là bàn tay của thần tiên, làm sao đẹp mắt như vậy. Thứ gì bị nó sờ một cái đều giống như trở nên cao cấp.
Ví như giờ phút chén rượu bị bàn tay này nâng lên, thành ly trong suốt được bàn tay kia lót quả thực sáng long lanh cảm giác rất có giá trị.
Sở Thiên Miểu chớp mắt mấy cái, phát hiện thành ly trong suốt giá trị kia nguyên là của mình —— vừa rồi Nhâm Viêm đưa tay qua nâng chén rượu của cô lên.
Cô nghiêng đầu nhìn Nhâm Viêm, Nhaam Viêm nói với Dư Dược: “Dư Tổng, trong ly tôi không có rượu, trước đỡ ly này mời anh, việc chào bán ra thị trường phía sau còn phải làm phiền anh hỗ trợ kết nối công việc!”
Dư Dược hào sảng nói không có vấn đề. Hai người đưa cánh tay cụng ly, đem lý rượu uống cạn.
Hai con mắt Sở Thiên Miểu mở to, nhìn Nhâm Viêm đặt ly rượu xuống, nhìn anh quay đầu nhìn mình, nhìn anh nhướn mày hỏi: “Làm gì ngẩn ra vậy? Em không chỉ có cái miệng biết nói, mắt cũng không biết nhìn xem nên làm chút gì?”
Sở Thiên Miểu lập tức tìm đến bình rượu, rót đầy ly trống trước mặt Nhâm Viêm.
Sau đó lại có mấy vị quản lý cấp cao tiến đến, không đợi được đến khi mời rượu thành công Sở Thiên Miểu đều bị Nhâm Viêm hoàn toàn chặt đứt. Sở Thiên Miểu tận tâm rót rượu cho Nhâm Viêm, tha thiết khen ngợi anh: “Nhâm Tổng tửu lượng thật cao!”
Câu nói này không biết là điểm trúng huyệt cười hay oán giận của Nhâm Viêm, anh quay qua nhìn Sở Thiên Miểu, đáy mắt mang theo ý vị vừa tức vừa buồn cười.
Sở Thiên Miểu phát hiện ông trời thật sự quá ưu ái Nhâm Viêm, người khác uống rượu xong mặt đỏ tía tai, anh uống rượu lại giống như chưa uống, khuôn mặt thong dong anh tuấn, ngoại trừ con mắt so với ngày thường trở nên kém vài phần sắc bén lại nhiều thêm một điểm mê ly. Mà ở giữa cái một thêm một thiếu này là hormone nam tính tràn đầy đang bốc lên cùng hơi rượu.
Đôi mắt chứa đầy hormone híp lại, nhìn Sở Thiên Miểu: “Em cố ý chọc giận tôi.”
Sở Thiên Miểu ngước lên ánh mắt kia, cảm giác chính mình cũng giống như cùng uống rượu.
“A?” Cô nâng bình rượu, một mặt vô tội, “Em không chọc giận a!”
Nhâm Viêm cười nhẹ, hỏi cô: “Em nói tôi tửu lượng cao, vậy tôi hỏi em, tôi vì gì mà uống?” Anh lắc đầu, “Thật không có lương tâm.”
Sở Thiên Miểu nuốt nước miếng. Nam nhân uống rượu xong lại toát ra soái khi cười như không cười lại có thể kích thích đến thế, thời kỳ rụng trứng tựa như cũng muốn vì nụ cười của anh mà tới sớm.
Nhâm Viêm lấy bình rượu từ trong tay cô, rót đầy ly rượu trước mặt. Sau đó anh quay lại nâng lên ly rượu của mình, lại quay qua, hơi híp mắt, nhếch khẽ miệng, hỏi Sở Thiên Miểu: “Em không thấy tôi thay em cản không biết bao nhiêu rượu? Có phải em nên mời riêng tôi một ly?”
Rượu Mao Đài thấm vào giọng nói anh, mang theo mười phần hấp dẫn.
Sở Thiên Miểu chớp mắt, nhìn Nhâm Viêm.
Giờ khắc này dường như anh có chút men say, lại dường như không có một điểm say.
Rõ ràng cô không dính một giọt rượu, lại có cảm giác hơi say.
Trái tim nóng bừng, cô nâng ly rượu lên, cảm giác bản thân có một xe lời muốn nói, nhưng lúc thốt ra cũng chỉ có ba chữ: “Kính Nhâm Tổng!"
Nhâm Viêm thu lại cánh tay trước ngực cách xa ly cô, không cho cô đụng.
“Đối người khác nâng ly, miệng lưỡi rực rỡ giống như hoa sen, làm sao đến lượt tôi lại chỉ có ba chữ này?”
Thì ra anh đối với lời kính rượu này không hài lòng.
Tần Khiêm Vũ lại gần cười hì hì xem náo nhiệt, trong mắt đều đã mê man say.
Sở Thiên Miểu vội vàng cực kỳ chân thành nói: “Nhâm Tổng, em nói thật với anh, khuôn mặt người khác vẫn khiến em có thể bảo trì suy nghĩ thanh tỉnh, nhưng khuôn mặt anh có phần quá mức soái, hiện tại nó lại cách em gần như vậy, em thật sự không suy nghĩ tỉnh táo, cái gì cũng nói không nói nên lời!”
Tần Khiêm Vũ ở một bên vừa giơ ngón tay cái vừa vỗ tay, một người ầm ĩ như mười người: “Thiên Miểu, cái này mà gọi là cái gì cũng không nói ra sao? ! Ngươi vuốt mông ngựa đạt tới cấp độ mười a! Thật! Thiên Miểu, nếu không có cái bàn cản trở, ta hiện tại cũng muốn quy xuống bái sư ngươi! Đạo hạnh vuốt mông người của ngươi quá lợi hại, cái này ở chỗ bọn ta có thể tung hoành kiếm tiền!”
Sở Thiên Miểu một mặt khiêm tốn: “Tần ca, anh khen em vậy sẽ khiến em kiêu ngạo!”
Nhâm Viêm dùng ngón tay chạm vào vật gì khiến vậy đó trở nên siêu cấp đẹp mắt gõ mặt bàn một cái.
Sở Thiên Miểu lập tức quay đầu, một mặt thành kính, hai tay nâng ly rượu hướng phía trước đưa: “Nhâm Tổng, kính anh!”
Cô kính đến thành tâm thành ý.
Cảm giác được cô thành tâm thành ý, Nhâm Viêm bỗng nhiên cười một tiếng, nụ cười kia có chút tà mị.
“Bỏ đi.” Anh nở nụ cười, nói.
Nụ cười và lời nói anh tới không báo trước, không chỉ Sở Thiên Miểu cả Tần Khiêm Vũ đều sững sờ.
“A?” Sở Thiên Miểu nhìn thấy Nhâm Viêm lại đem ly rượu để lại chỗ cũ rồi, cô nhịn không được tự hỏi.
—— lại không uống sao? ?
Đáy lòng cô buồn bực nghĩ.
“Biết lái xe không?” Nhâm Viêm bỗng nhiên lại lên tiếng hỏi.
“Biết. . .” Sở Thiên Miểu mơ hồ trả lời. Rõ ràng bản thân cô không say nhưng suy nghĩ lại đứt quãng, hoàn toàn bị dẫn dắt như kẻ say.
Kung Fu Dư Dược lại
Dư Dược lại mang ly rượu đi tới, vừa hay nhìn thấy Sở Thiên Miểu nâng ly rượu hướng về phía Nhâm Viêm, anh ta lập tức “A ha” một tiếng nói: “Ah? ! Luật sư Tiểu Sở cô như vậy là không được nha! Tôi mời rượu, cô một ngụm không uống, kết quả cô lại vụng trộm uống cùng Nhâm Tổng!”
Nhâm Viêm lặng lẽ đưa tay tới, đặt ngón tay lên cổ tay Sở Thiên Miểu, đè xuống. Cô thuận thế đặt ly rượu trong tay xuống mặt bàn.
“Đừng uống, tôi cùng tiểu Tần đều uống rượu, không thể lái xe, đợi lát nữa tôi phải nhờ Luật sư Tiểu Sở đây lái xe giúp.”
Dư Dược suy nghĩ một chút: “Đừng nói anh, tôi cũng không yên tâm để anh tự chạy xe đêm nay, vạn nhất xảy ra chuyện gì đều không biết sẽ như thế nào!” Anh ta vui vẻ tiếp nhận cái lý do thoái thác này, lại một lần nữa buông tha Sở Thiên Miểu.
Sở Thiên Miểu cúi đầu nhìn cổ tay mình, có chút tâm viêm ý mã*.
*Tâm viêm ý mã: thất thần
Trời ơi, cô cảm thấy chỗ da mới bị Nhâm Viêm ấn giống như trở nên cao cấp hẳn.
Ăn uống tiệc tùng thêm một giờ nữa rốt cục cũng kết thức. Mọi người như thường mượn rượu nói lời cáo từ, ai về nhà nấy.
Tần Khiêm Vũ đón xe đi trước. Sở Thiên Miểu cũng định đón xe lại bị Nhậm Viêm gọi lại.
Nhâm Viêm ném chìa khóa vào tay cô: “Không phải nói để em lái xe giúp sao? Em thật coi tôi chỉ nói chơi?”
“. . .” Cô thực sự nghĩ anh chỉ nói vậy thôi.
Nhâm Viêm bước lên ghế phụ. Sở Thiên Miểu cũng đi theo lên xe.
Sở Thiên Miểu ngồi ở ghế lái, nhích tới nhích lui, điều chỉnh khoảng cách ghế và chiều cao tay lái một hồi, điều chỉnh đến mức có chút xuất thần, cuối cùng cô nói với Nhâm Viêm: “Được rồi, Nhâm Tổng! Xin lỗi em thuộc chòm sao Xử Nữ, nếu không điều chỉnh cho thoải mái nhất sẽ khiến toàn thân khó chịu, không có cách nào lái xe được!”
Nhâm Viêm liếc cô một cái, thái độ ghét bỏ.
“Nhâm Tổng anh ở đâu?” Sở Thiên Miểu xem nhẹ cái nhìn ghét bỏ kia hỏi. Cô tiểu nhân không chấp đại nhân. Bởi vì có muốn tính toán cũng không tính toán được.
“Đi về hướng nhà em đi.” Nhâm Viêm nói, “Tôi tiện đường.”
? ? ?
—— anh biết nhà tôi ở chỗ nào mà tiện đường.
“Anh nghĩ nhà em ở phía cầu Lệ Trạch nên anh tiện đường?” Sở Thiên Miểu hỏi. Lần trước cùng Dư Dược ăn tối về rất muộn, Nhâm Viêm lái xe đưa cô về. Nhưng tháng trước đã hết thời hạn thuê, tiền thuê nhà tăng giá quá cao, cô và Cốc Diệu Ngữ không gánh được, đã chuyển nhà. “Nhâm Tổng, em không ở phía cầu Lệ Trạch nữa, hiện tại em ở phía Dương Kiều.”
Nhâm Viêm quay đầu liếc cô một cái, ngữ khí thoải mái: “Vậy hướng Dương Kiều đi. Tôi cũng tiện đường.”
“. . . ?”
—— anh đến cùng là ở chỗ nào, tôi ở đâu anh cũng đều tiện đường? Anh chiều theo chỗ ở của tôi kiểu nay sẽ khiến tôi có những ý nghĩ nghĩ bạ với anh.
Trái tim Sở Thiên Miểu nhen nhóm những đốm lửa suy đoán lung tung
Nhâm Viêm nhìn cô, nheo mắt, như cái bình cứu hỏa mở miệng: “Tôi có nhiều nhà.”
“...”
Sở Thiên Miểu cảm thấy trái tim mình phình lên từng ngày.
*Tác giả có lời muốn nói:
Chương kế tiếp, chỉ có hai người trên xe, trở về quá khứ thời điểm còn đi học nói linh tinh?
*Lúc mới viết đến Chương 10, có người nói quá chậm quá chậm, tranh thủ để hai người có thời gian cùng một chỗ. . . Mới tầm 10 chương đã muốn ở cùng nhau, thật là đáng sợ. . . Đừng thúc giục, xoa tay van cầu! Không thể nhanh như vậy đã ở cùng một chỗ a ~~
Độc giả cũ đều biết, ta thích thời gian mập mờ nhiều một chút, bởi vì cùng một chỗ về sau liền dính nhau luôn, không có mập mờ động lòng người.
Sau đó không phải nam nữ chính đều minh xác nói "Ta thích ngươi" đây mới gọi là cảm tình tiến triển, tinh tế một chút, xưa nay anh không tiễn ai về tận nhà lại đưa cô về. Cho tới bây giờ anh luôn lười nhác để ý người khác nhưng có thể bị cô chọc tức chọc cười. Cô nói đi theo anh uống trà là học phẩm vị anh, anh liền mang trà trong cặp tap đưa cô. Sau ngày cô bị đả kích, anh cố ý đi tới nhìn xem một vòng, những này chẳng lẽ không phải tình cảm sóng ngầm, không gọi tiến triển à. . .
Tình cảm tiến triển chóng vánh đôi khi không có sóng ngầm phun trào thì không hấp dẫn. Mập mờ mới khiến người ta rung động, tò mò “Để ngươi đoán, đoán phẩm”. A a đát ~~*
**