Chương 18: Giao Lưu Dưới Ánh Trăng

Bắt tay xong, Nhâm Viêm trầm ngâm một chút, hỏi: “Đêm nay em đột nhiên hỏi tôi có nhớ em không là có việc gì muốn nói sao?”

Sở Thiên Miểu: “. . .”

Cô cảm thấy trên thế giới này, những người đàn ông có tư duy đường thẳng như vậy rất khó nắm bắt.

“Học trưởng anh đừng hiểu lầm, em không định nhờ vả việc gì!” Sở Thiên Miểu gượng cười ha ha, “Em chỉ muốn anh thấy em. . Đầu cô căng như dây đàn, cuối cùng cũng tìm được cái lý do thoái thác, “. . . thấy em có trí nhớ rất tốt, anh xem anh đã quên mất em rồi, còn em lại có thể nhớ rất rõ anh ha ha ha!”

Nhâm Viêm nhìn phía trước, xuyên qua kính chắn gió, không rõ đang nhìn về đâu, giọng nói anh nhàn nhạt đáp lại cô.

“Từ sau khi về nước, tôi gặp được rất nhiều người nhận là học muội, họ đều nói rằng đã âm thầm thích tôi một thời gian dài, không quên được. Nhưng tôi thật sự không nhớ được họ là sinh viên cùng trường chúng ta.”

Sở Thiên Miểu: “. . .” Quá khắm.

Anh bỗng nhiên quay qua nhìn Sở Thiên Miểu, “Em chắc không phải là một trong số họ chứ?”

“. . .” Cứ trực tiếp hỏi như vậy sao? ? ? Không có điểm ẩn ý nào sao! !

Sở Thiên Miểu lắc đầu mạnh với Nhâm Viêm: “Em không phải!” Vì tôn nghiêm, có hay không đều phải nói là không phải!

Nhâm Viêm gật đầu, ừ một tiếng: “Vậy thì tốt. Tốt hơn hết là nên có một ranh giới tình cảm rõ ràng trong công việc.”

Sở Thiên Miểu cũng tán thành quan điểm này. Trước đây, cô nghe Tần Khiêm Vũ và Đường Y bí mật kể cho cô một tin đồn lớn ở Đầu Tư Chứng Khoán Lực Thông, bọn họ kể ở một bộ phận khác, có người sau khi làm chung Dự án thì có quan hệ với nhau. Trong đó, nam là cấp lãnh đạo, đã kết hôn và có con nhỏ, nữ là nhân viên đã có vị hôn phu, mà vị hôn phu đang phụ trách bảo lãnh chứng khoán tại phòng thị trường chứng khoán của Lực thông.

Bọn họ một thời gian dài đi công tác thực hiện Dự án IPO thường ngủ chung một phòng khách sạn. Người phát hiện đầu tiên là một đồng nghiệp cũ trong nhóm Dự án. Vị đồng nghiệp này dậy sớm, xuống dưới ăn sáng, thấy đồng nghiệp nữ mặc áo ngủ bước ra từ phòng nam đồng nghiệp. Trước khi rời đi, hai người bọn họ còn hôn nhau trước cửa phòng.

Chuyện phụ nữ hư hỏng không thể giấu diếm được, một khi bị phát hiện sẽ lan truyền rộng rãi khắp nơi. Vì vậy, việc này rất nhanh bị truyền ra ngoài. Vị hôn phu của cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, nuôi không trôi nỗi nhục bị đội nón xanh này liền tìm cách lấy được lịch sử đặt phòng của đôi nam nữ ngoại tình – thì ra không chỉ lúc đi công tác, mà sau khi trở về Bắc Kinh, bọn họ vẫn thường xuyên vụng trộm đi thuê phòng. Vị hôn phu tức giận liền đem lịch sử thuê phòng gửi trực tiếp cho nhóm Dự án, khiến sự việc trở nên huyên náo vô cùng khó coi, ba người cuối cùng đều ba bại câu thương.

Chuyện bê bối này không chỉ xôn xao khắp các chi nhánh của Lực Thông trên toàn quốc mà còn truyền đi trong toàn bộ ngành chứng khoán. Danh tiếng của Lực Thông tại thời điểm đó bị tổn hại không hề nhẹ. Sau đó, Lực Thông ban hành luật cấm bất thành văn: Không được phát sinh quan hệ nam nữ tại nơi làm việc, đặc biệt là cấp trên và cấp dưới, nếu bị phát hiện sẽ bị sa thải ít nhất một người.

Sở Thiên Miểu nghĩ, với vụ bê bối đó, Nhâm Viêm muốn mọi người nên có một ranh giới tình cảm rõ ràng trong công việc là điều hợp lý.

Xe đã đậu lại ven đường một lúc lâu, Nhâm Viêm cũng không nói kế tiếp đi như thế nào. Sở Thiên Miểu quay sang hỏi Nhâm Viêm, tiếp tới xe sẽ chạy đi đâu.

Nhâm Viêm xoa bóp thái dương, hỏi cô: “Gần đây có tiệm thuốc nào không?”

Sở Thiên Miểu liền vội hỏi anh thấy thế nào.

“Uống nhiều quá, mua ít thuốc giải rượu và đau đầu.” Nhâm Viêm nói.

Sở Thiên Miểu lập tức áy náy. Nhâm Viêm đêm nay uống không ít rượu đều vì giúp cô.

Cô tranh thủ thời gian tìm kiếm, tìm được một hiệu thuốc kinh doanh 24/24, cô không nói hai lời, khởi động xe chạy tới.

“Học trưởng, anh hôm nay uống nhiều rượu đều vì cản rượu giúp em, cho nên chút nữa tiền thuốc anh đề cho em trả!” Sở Thiên Miểu thành tâm thành ý nghĩ trả tiền.

Nhâm Viêm lạnh nhạt từ chối: “Không cần.”

Sở Thiên Miểu khăng khăng: “Để em trả, cũng không tốn bao nhiêu tiền. . . Nếu thật sự tốn 800 – 1.000 tệ, em nhất định không giành. . .”

Nhâm Viêm quay sang nhìn cô: “Tôi định mua tới 800 – 1.000 tệ.”

Sở Thiên Miểu: “. . .”

Hừ. Anh thật sự quá xấu tính.

Đến cửa tiệm thuốc, Sở Thiên Miểu nhanh nhảu như con khỉ xuống xe. Cô mua loại thuốc giải rượu và đau đầu đắt tiền nhất, nhưng vẫn còn cách 800 – 1.000 tệ rất xa. Cô đi tới cửa hàng tiện lợi cách cửa hàng thuốc 24/24 không xa mua chai nước, trở lại xe liền bắt đầu cắm cúi giúp Nhâm Viêm mở nắp chai.

Trong cửa hàng tiện lợi chỉ có loại nước đóng chai Wahaha, cô luôn cảm thấy nắp chai Wahaha khó mở nhất trên đời, không có loại thứ hai. Cô vặn một cái. . . Quả nhiên không vặn ra được.

Sốt ruột, cô liền kéo căng tay áo, lót vào tay để vặn nắp, không được lại cắn răng dùng sức vặn.

Rốt cục cũng vặn được.

Không ngẩng đầu lên, cô đưa nước về phía Nhâm Viêm: “Học trưởng, của anh!”

Một tay khác của cô đang lấy vỉ thuốc ra khỏi hộp thuốc, khui viên thuốc trắng khỏi lớp giấy bạc mỏng.

“Vừa rồi chị bán thuốc nói loại thuốc đau đầu chỉ cần hai viên uống sau khi uống rượu, hồi hồi là hết đau, ngủ một giấc dậy là ổn!”

Một tay đưa lấy nước một tay đưa ra thuốc, Sở Thiên Miểu ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch của Nhâm Viêm.

Cô ngạc nhiên.

“Học trưởng?”

“Sao phải cố chấp, nắp chai khó mở thì đưa tôi tự mở được rồi.” Nhâm Viêm nói.

“À.” Ai kêu cô từ tiểu học lớn lên như Lôi Phong, ngoại trừ tự mình làm mọi thứ thì những việc có thể giúp đỡ người khác, cô cũng đều làm.

Nhâm Viêm vươn tay nhận lấy nước và thuốc.

“Cảm ơn.” Anh liền uống thuốc. Lúc nuốt thuốc, anh hơi ngửa đầu, từ góc độ Sở Thiên Miểu nhìn thấy toàn bộ các đường nét của anh, vô cùng đẹp mắt, yết hầu lưu động lên xuống, đưa nước và thuốc xuống bao tử. Mọi cử động đều vô cùng nam tính.

Thật là một dáng vẻ cực kỳ tuyệt vời nha!

Sở Thiên Miểu âm thầm nghĩ.

Nhâm Viêm quay đầu lại nhìn cô.

“Bao nhiêu tiền?” Anh hỏi.

“Không hết bao nhiêu!” Sở Thiên Miểu liên tục khoát tay.

“Không hết bao nhiêu cũng phải rõ ràng.” Giọng điệu anh nhẹ nhàng, nhưng thái độ kiên định.

Sở Thiên Miểu đành phải nói số tiền, Nhâm Viêm chuyển khoản cho cô.

Sở Thiên Miểu tròn mắt nghĩ, cái gì dáng vẻ cực kỳ tuyệt vời, quên đi, con người này thực quá nhàm chán, có chút tiền cũng muốn tính toán rõ ràng với cô.

Nhâm Viêm bắt gặp ánh mắt trợn tròn của cô.

“Em có ý kiến gì về việc tôi làm?” Nhâm Viêm lên tiếng hỏi.

Sở Thiên Miểu thu đôi mắt trợn tròn lại, nháy nháy nói: “Không có không có.” Ngẫm lại cô cảm thấy ban ngày làm người dối trá được rồi, nửa đêm còn dối trá làm gì nữa?

Thế là cô nói: “Học trưởng a, hiện tại đã tan sở, em nói một câu, mọi người đều không tức giận gì được chứ?”

Nhâm Viêm nhướn mày: “Em nói xem.”

“Có đôi khi, anh nói chuyện hoặc thái độ của anh, thật vô cùng. . . kích thích lượng tiêu thụ bao tải và gậy.” Sở Thiên Miểu nói.

Nhâm Viêm: “Dịch.”

Sở Thiên Miểu: “. . . Là muốn chụp bao tải đánh anh một trận. . .”

Sở Thiên Miểu một bộ dáng vừa sợ vừa không nhịn được phải nói ra.

Cô nói xong Nhâm Viêm liền trừng mắt cô, trừng đến mức kém chút cô ôm đầu nhận sai nói xin lỗi, em sai rồi em cũng không tiếp tục nói sự thật nữa. Nhâm Viêm chợt nghiêng đầu sang chỗ khác. Bóng đêm mông lung, trong xe càng mờ mịt hơn. Cô mờ hồ nhìn thấy khóe miệng của anh giống như nhếch nhẹ lên.

Trong xe không ai nói gì, tĩnh mịch như một khối thép nặng nề đè ép khiến người ta ngột ngạt.

Sở Thiên Miểu nói nhanh: “Học trưởng, giờ đi đâu? Trước tiên em đưa anh về!”

Nhâm Viêm nói: “Quay lại chỗ Dương Kiều em vừa đậu xe.”

Sở Thiên Miểu khởi động xe rời khỏi tiệm thuốc. Cô vừa lái xe vừa nghĩ thầm tại sao lại bảo cô quay lại chỗ rẽ Dương Kiều? Đó không phải chỗ ở của mình sao? Anh có bất động sản trong khu em ở sao?

Cô chạy xe về lại địa điểm đậu xe lúc nãy.

“Nhâm Tổng, giờ đi đâu nữa?” Cô còn đang băn khoăn trước tiên đem người say về nhà trước.

Nhâm Viêm lại tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe.

Sở Thiên Miểu: ? ? ?

“Để xe ở đây đi, quãng đường còn lại không xa, tôi tự đi về. Như này coi như tôi hoàn thành ủy thác của Luật sư Trương. Ngày mai em chạy xe thẳng đến Công ty, ngày mai tôi cũng đi.” Nhâm Viêm đẩy cửa xe ra, chuẩn bị xuống xe.

A, thì ra là thực hiện theo ủy thác của Luật sư Trương.

Đang chuẩn bị xuống xe, bỗng nhiên Nhâm Viêm quay người lại, nói với Sở Thiên Miểu: “Ngày mai sẽ thảo luận về hình hình kinh doanh và kỹ thuật của Công ty.”

Sở Thiên Miểu: “. . . ?”

Câu này không phải ý là đêm nay sau khi về nhà thì cô tranh thủ thời gian tăng ca, chỉnh lý toàn bộ các vấn đề này à. . . Giờ đã là mấy giờ rồi, không phải vì lúc nãy cô nghĩ chụp bao tải hầu hạ anh mà giờ anh định trả thù cô chứ! !

“Nhâm bóc lột!” Sở Thiên Miểu nhịn không được nho nhỏ giọng thì thầm.

Nhâm Viêm một chân đã đặt xuống đất, một cái chân khác đang bước ra theo. Nhưng động tác của anh đột ngột dừng lại.

“Sở Thiên Miểu.” Anh ngồi trở lại, quay đầu kêu một tiếng.

Sở Thiên Miểu lập tức trả lời anh: “Có!”

Nhâm Viêm nhếch khóe miệng, giống như cười mà không cười: “Thính lực của tôi cực kỳ tốt, đêm nay em nói tôi hai lần “Nhâm bóc lột!”. Lần sau nếu em nói, tốt nhất đè âm lượng xuống cực điểm, nếu để tôi nghe được nhất định có thể sẽ tìm cách trả thù.”

“. . .” Khi đó trong tiệc rượu cô nói chuyện cùng Tân Khiêm Vũ, anh cũng nghe thấy? ? ? Rõ ràng lúc đó anh đang nói chuyện với người khác, tai có thể nghe tám phương có chút quá sức rồi. . .

Cho nên tăng ca thật sự là trả đũa đúng không? Đúng không!

Sở Thiên Miểu trong lòng lại mơ hồ nổi lên suy nghĩ về bao tải và gây gộc.

Nhưng cô chợt nghe Nhâm Viêm thở dài: “Bỏ đi, ngày mai em chạy xe đến. Cuộc họp ngày mai tôi sẽ không đặt câu hỏi cho em, trở về liền ngủ sớm chút đi.”

Nói dứt lời, anh bước xuống xe. Sở Thiên Miểu có chút chấn động. Cô cảm thấy vừa hình như bản thân được người ta quan tâm một chút.

Cô ngồi ở trong xe, gục trên vô lăng, quay đầu nhìn về phía Nhâm Viêm vừa rời đi. Anh đút hai tay vào túi quần, bước dưới ánh trăng, tiến vào màn đêm. Cây hai bên đường rậm rạp, đèn đường hơi mờ ảo. Bóng lưng cao lớn kia hòa dần vào tạo nên một bức tranh thủy mặc, mà trong bức tranh phong cảnh đó bản thân anh cũng trở thành một cảnh đẹp.

Sở Thiên Miểu gục trên vô lăng nghĩ, may mắn thay, cô đã không còn là thiếu nữ 19 tuổi mang trái tim đầy si mê kia.

Điện thoại vang lên một tiếng teng teng. Cầm lên, là người trong bức họa kia nhắn tin cho cô.

“Ngủ sớm, đừng tới trễ.” Anh nhắn.

Tác giả có lời muốn nói:

Năm chương kế tiếp liền phát phúc lợi cho con dân! Đến bồi Cửu ca nào~

Mau tặng Cửu ca lễ vật để được xem năm chương kế nha~~

*

Loa nhỏ: Nhâm Viêm, ngươi đang rất đau đầu sao?

Nhâm Viêm: Cực kỳ.

Loa nhỏ: Ngươi cứ giả bộ đi, một đường đều vô sự, vừa bước xuống xe lại bắt đầu xoa thái dương, ta thấy ngươi chính là muốn tại cơ hội để ngồi cùngThiên Miểu tiểu tỷ tỷ thêm một lúc!

Nhâm Viêm: Đừng nói nhảm, còn nói bậy ba cắt ngươi thành Phương Bất Bại loa, để xem ngươi làm sao sinh ra loa nhỏ.

Loa nhỏ: . . . Mẹ ơi, nơi này quá nguy hiểm, ta muốn trở về đài truyền bá tập thể dục T___T