Sở Thiên Miểu trong lòng thầm oán vị Nhâm đại lão gia này thật sự quăng ra một câu hỏi tu từ đến quỷ thần cũng chỉ biết khóc.
Cô nhớ lại mấy lần tiếp xúc với ba người kia, phân tích lời nói và cử chỉ của bọn họ một chút sẽ thấy mỗi người bọn họ đều có cá tính riêng. Suy nghĩ lại, trả lời Nhâm Viêm: “Địch Xung khá nhút nhát, con người cũng ôn hòa, tôi cảm thấy anh ta hẳn là sẽ chịu ơn, có thể sẽ là người dễ đàm phán nhất. Tằng Cường hiền lành, sợ bị hù dọa, lần trước lúc đàm phán Dư Tổng vừa lớn tiếng chút anh ta lập tức im bặt, anh ta có thể sợ uy, nên cũng không có khó xử lý. Về phần Đỗ Nhiên à...”
Sở Thiên Miểu đặt ngón trỏ chống cằm, dáng vẻ trầm ngâm: “Ừm... Con người này, nhìn quá cứng rắn, hẳn là người cầm đầu cuộc nổi loạn này, có thể thấy được con người này rất có chủ ý, anh ta vô cùng có khả năng cả ơn uy đều không ăn, muốn đàm phán với anh ta có phân nửa không chắc chắn”.
Cô nói xong dùng ánh mắt hỏi Nhâm Viêm: Anh thấy tôi nói đúng không?
Nhâm Viêm nhướng mày, ánh mắt bâng quơ đáp lại: Em cảm thấy thế nào? Em cảm thấy em nói có mấy phần đúng?
Lại thu về một câu hỏi vặn, Sở Thiên Miểu cảm thấy mình có phần muốn suy sụp.
—— đại ca à, mau cứu đứa trẻ ban đêm khó ngủ đi, cho một lần vui vẻ, đừng hỏi những câu đánh đố nữa...
Bên này cô ở trong lòng kêu rên, phía bên kia Tần Khiêm Vũ mở miệng kêu to: “Sếp, tôi cảm thấy tôi cũng có thể dùng ánh mắt gia nhập cuộc đối thoại của các người! Các người vừa rồi mặt mày phán xét tôi nhìn qua là hiểu, Thiên Miểu nháy mắt ra hiệu hỏi anh: Tôi trả lời tốt hay không?; Anh rất khinh bỉ đáp lại cô ấy: Vội vã cái gì , em chờ nghe xem Tiểu Tần nói thế nào!”
Sở Thiên Miểu: “... ... ... ...”
Cô một chút cũng không nhận thấy Tần Khiêm Vũ hiểu cuộc đối thoại giữa cô và Nhâm Viêm, cô đã cảm thấy anh ta đang ép cho mình phát cờ thưởng cùng thêm hí!
“Được. Vậy cậu nói một chút xem thử”. Nhâm Viêm đưa khóe miệng lên, vẫn là kiểu chế giễu độc nhất vô nhị của anh ta.
Tần Khiêm Vũ thần sắc nghiêm túc, một bộ dáng chăm chú phân tích, nói: “Ban đầu, từ góc nhìn trực quan nhất, tôi và Thiên Miểu đều có cách nhìn giống nhau, Địch Xung ăn ơn, Tằng Cường ăn uy, Đỗ Nhiên cả ơn uy đều không ăn. Nhưng dù sao cũng đi theo sếp làm Dự án bao năm, kiến thức hơn nhiều, tôi đã nhận ra kết quả nhận được từ phân tích trực quan thường không thật sự chính xác. Cho nên cái nhìn của tôi là ba người này, mỗi người đều có ăn ơn, ăn uy và cả ba đều có khả năng không ăn cả ơn và uy”.
Sở Thiên Miểu: “... ... ... ...”
Cái tên tiểu đệ này nói mà như không nói vậy là sao? ? ! !
Nhâm Viêm nhìn Sở Thiên Miểu, lại nhìn Tần Khiêm Vũ.
“Tiểu Tần nói chuẩn xác hơn một chút”. Nhâm Viêm nói.
Sở Thiên Miểu xém chút quỳ xuống.
Tần Khiêm Vũ cười đắc ý với cô, hàm răng trắng sáng chói lóa.
Sở Thiên Miểu: “. . . ? !”
Cặp cấp trên thuộc hạ này có thói quen buông thả vậy sao? Cô muốn ngất đi. . .
“Nhâm Tổng, đây không phải một câu trả lời như chưa trả lời à. . . ?” Sở Thiên Miểu có chút không cam lòng hỏi.
Nhâm Viêm nhíu mày, thay vì trả lời vấn đề của cô, hỏi ngược lại: “Luật sư Sở đã từng xử lý hồ sơ doanh nghiệp rồi chứ? Còn nhớ Khoản 8 Điều 148 Luật Doanh nghiệp quy định gì không?”
Sở Thiên Miểu bị Nhâm Viêm hỏi đến sững sờ. Cô nhìn Tần Khiêm Vũ, Tần Khiêm Vũ xua hai tay: “Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết, tôi còn chưa đạt đến trình độ của Nhâm Tổng, tôi nhớ được nội dung quy định, nhưng cũng không nhớ được số thứ tự”.
Sở Thiên Miểu vội vàng lên máy tính tra cứu Luật Doanh nghiệp. Điều 148, Hội đồng quản trị, nhân viên quản lý cấp cao không được có những hành vi dưới đây: (1) tham ô công quỹ; (2) sử dụng tiền Công ty mở tài khoản tiết kiệm dưới danh nghĩa cá nhân;. . . (8) Có hành vi không trung thực trái pháp luật với Công ty.
Sở Thiên Miểu: “…”
Cho nên Khoản 8 này là ——
“Nhâm Tổng, đây là một điều khoản quy định chung chung”. Sở Thiên Miểu ngẩng đầu khỏi văn kiện, nhìn thấy Nhâm Viêm nói.
Nhâm Viêm gật gật đầu.
“Điều khoản quy định chung chung cũng giống quy định như không quy định, nhưng chỉ sau khi thêm câu này mới có thể bao quát được tất cả các tình huống có thể phát sinh trong tương lai, như vậy quy định của pháp luật mới thực sự chuẩn xác và đầy đủ”.
Sau khi tạm dừng, Nhâm Viêm nói: “Có rất nhiều vấn đề xoay quanh thị trường chứng khoán và việc lật ngược tình thế chỉ diễn ra trong vài phút, cho nên em đừng nên kết luận chắc chắn bất kỳ vấn đề gì”.
Sở Thiên Miểu hơi đăm chiêu. Cô vừa mới cười thầm câu “Nói như chưa nói” của Tần Khiêm Vũ trong bụng. Nhưng hiện tại Nhâm Viêm dùng Luật Doanh nghiệp quen thuộc để nói cho cô biết: Khi làm Dự án thì việc “Nói như chưa nói” mới an toàn nhất, chuẩn xác nhất.
Cô thừa nhận lời Nhâm Viêm nói có đạo lý. Nhưng cô nghĩ liệu Nhâm Viêm và Tần Khiêm Vũ có phải chuyện bé xé ra to không? Đỗ Nhiên, Tằng Cường, Địch Xung, tính cách và tác phong làm việc của ba người bọn họ đều khác biệt rõ ràng, còn cần trình bày “Ai cũng đều có ba khả năng” không?
Vẻ mặt tràn đầy nghi vấn của cô lọt vào mắt Nhâm Viêm.
“Không tin?” Nhâm Viêm gõ ngón tay thon dài xuống bàn một cái, “Không thì chúng ta đánh cược đi.”
Sở Thiên Miểu tinh thần tỉnh táo: “Tốt! Em cược kết quả cuối cùng như em dự đoán, nếu như không phải, coi như em thua!”
Cô hỏi Nhâm Viêm đánh cược gì.
Nhâm Viêm: “Tùy ý.”
Sở Thiên Miểu: “Vậy cược làm theo yêu cầu, nội dung yêu cầu sau này nghĩ rồi quyết định. Chỉ cần là yêu cầu không phạm pháp, người thua đều không được cự tuyệt!”
Nhâm Viêm dương khóe miệng: “Tùy ý.”
Sở Thiên Miểu: “. . .” Anh thật đúng là cái người tùy tiện.
Sở Thiên Miểu tràn đầy phấn khởi quay đầu hỏi Tần Khiêm Vũ cùng ba người khác: “Các anh muốn gia nhập đánh cược không?”
Cô dùng ánh mắt truyền tải một thông điệp mãnh liệt: Nếu dành chiến thắng, đây chính là cơ hội tuyệt vời để các người nô dịch sếp của mình nha!”
Tần Khiêm Vũ dẫn đầu lắc đầu, lắc như con thú bị ai đó điều khiển: “Không không không, không tham gia! Cùng Nhâm tổng đánh cược đối nghịch đều không có kết cục tốt!” Ba người khác cũng cùng tiết tấu phụ họa.
Sở Thiên Miểu: “. . .”
Được thôi, bọn họ đã sợ như thế, về sau chiến thắng, cô sẽ thay bọn họ nô dịch vị sếp biến thái kia.
Để phòng ngừa ba người kia có thời gian thương lượng với nhau, Dư Dược an bài ba nhóm người, cùng Đỗ Nhiên, Tằng Cường, Địch Xung ba người đàm phán cùng một lúc.
Dư Dược an bài hai cấp dưới khác nhau cùng Tằng Cường, Địch Xung đàm phán. Anh ta tự mình đàm phán với khúc xương khó gặm Đỗ Nhiên. Bọn họ sắp xếp ba phòng họp cài đặt thiết bị nghe nhìn để truyền toàn bộ ba cuộc đàm phán đồng bộ trên máy tính Nhâm Viêm, cùng lúc anh có thể thấy quan sát được tình hình của cả ba cuộc đàn phán để tùy thời đưa ra các phương hướng giải quyết.
Sở Thiên Miểu, Tần Khiêm Vũ cùng ba người bọn Tôn Y đều kéo ghế tiến tới trước màn hình máy tính Nhâm Viêm, chen thành một đống, cùng nhau quan sát.
Nhâm Viêm liếc nhẹ năm người. Sở Thiên Miểu đang cùng chen chúc một chỗ với bốn đại lão gia. Cô nhanh chóng co người thành một khối để cố giữ khoảng cách với những người xung quanh.
“Luật sư Sở, cô đứng dậy một chút.” Nhâm Viêm thanh âm lạnh nhạt.
“?” Sở Thiên Miểu lòng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy.
Nhâm Viêm cũng lập tức đứng dậy, bước hai bước, xoay người, ngồi vào ghế của Sở Thiên Miểu.
Anh ta hất cằm chỉ vào chiếc ghế giám đốc của mình: “Ngồi kia.”
Sở Thiên Miểu cũng không giả bộ, cô mỉm cười, hai con mắt to tròn biến thành trăng lưỡi liềm: “Được! Cảm ơn sếp thương cảm!”
Tần Khiêm Vũ yếu ớt uốn nắn: “Anh ấy là sếp của tôi, không phải là của em. . .”
Nhưng không ai để ý đến anh ta.
Đàm phán bắt đầu, kết quả khiến Sở Thiên Miểu cực kỳ bất ngờ.
Người được cho rằng sẽ ăn ơn lại không phải Địch Xung, mà là người được đoán sẽ ăn uy Tằng Cường.
Tằng Cường bị thuyết phục, dường như không tốn chút sức lực nào. Khi đại diện của Công ty nói rõ rằng bằng sáng chế thực sự thuộc về Công ty, Tằng Cường liền dao động. Sau đó, đại diện Công ty đưa ra quyết định của Chu Hãn Hải, đôi mắt Tằng Cường đỏ hoe, cảm động dường như muốn khóc.
Anh ta lau khóe mắt nói: “Tôi làm được nghiên cứu phát minh công nghệ, đầu óc tôi không phù hợp làm công việc khác. Cho nên khi hai người kia nói, tôi không cần bận tâm, tôi chỉ cần đi cùng bọn họ bàn điều kiện, đòi thêm tiền Công ty là được, không biết ma xui quỷ khiến sao tôi liền đồng ý! Hiện tại tôi thật sự hối hận, sao có thể nghe đến tiền liền nóng đầu lên đáp ứng họ? Chuyện tới nước này, Chu Tổng không để tâm tới hiềm khích lúc trước, còn muốn cho chúng tôi cổ phần, tôi thật sự, thật sự không biết nên nói gì cho phải! Anh giúp tôi nói với Chu Tổng, Tằng Cường tôi về sau sẽ chỉ tập trung tinh thần đi theo làm việc cho Chu Tổng, còn có cái ý nghĩ náo loạn liền không xứng làm người!”
Mặt khác, hai gian phòng còn lại tiến hành đàm phán không được thuận lợi và nhanh chóng như vậy. Nhất là Địch Xung, vậy mà một điểm tiến triển đều không có. Mặc kệ đại diện Công ty nói cái gì, đưa ra kết quả như thế nào, Địch Xung đều không chịu nể mặt. Thì ra anh ta mới là “Ơn uy đều không ăn”.
Nếu như nói Tằng Cường “chịu ơn”, Sở Thiên Miểu ngoài ý muốn ba phần, thì hôm nay Địch Xung khiến cô phải tám phần ngỡ ngàng.
Cô không nghĩ ra tại sao Địch Xung lại là dạng này. Hoặc là nói, cô không nghĩ ra tại sao trong ba người, cứng đầu nhất lại là Địch Xung nhút nhát, thật thà.
Địch Xung bên này giằng co, mọi người dứt khoát chuyển qua chú ý động tính phía Đỗ Nhiên.
Bởi vì dự đoán Đỗ Nhiên không phải là người dễ dàng bị thuyết phục, cho nên bên anh ta do Dư Dược tự thân xuất mã.
Mà tình hình bên đây lại một lần nữa khiến Sở Thiên Miểu ngoài ý muốn —— nguyên lai tưởng rằng Đỗ Nhiên sẽ có thái độ ương ngạnh ơn uy đều không ăn, thế mà lại ăn uy.
Dư Dược thanh âm sắc bén nói với Đỗ Nhiên: Bằng sáng chế độc quyền thuộc về Công ty, nếu anh lại tiếp tục cầm đầu náo loạn thì cũng giống như lấy giỏ trúc múc nước chỉ là công dã tràng mà thôi. Công ty không những không hài lòng còn phải đưa đơn khởi kiện anh!
—— tiếp sau những lời này, não Dư Dược tiếp tục được kích thích phát huy hết năng lực
Nhưng không nghĩ tới anh ta mới phát huy một chút đã hù dọa được Đỗ Nhiên.
Đỗ Nhiên ban đầu còn tỏ ra cứng rắn, giờ cả người đều mềm nhũn ra.
Câu nói tiếp theo của anh ta, khiến Sở Thiên Miểu trong lòng kinh ngạc mười phần.
“Dư tổng, sự tình đến bước này, tôi cũng không giấu gì anh, kỳ thật tôi cũng không muốn đến đây, tôi rất để tâm đến công việc của mình ở Hãn Hải! Toàn bộ chủ ý này kỳ thật đều là Địch Xung đưa ra!”
Trước màn hình, Sở Thiên Miểu không nhịn được, cất cao giọng quãng tám: “Địch Xung? ?”
Làm sao có thể chứ, một người nhút nhát, hiền lành, mỗi lần cất lời đều ngượng ngùng bối rối.
Cô thực sự sốc đến nỗi không nói thêm được gì, quay lại nhìn những người khác, cố gắng tìm kiếm sự đồng cảm, bất ngờ tương tự từ bọn họ.
. . . Thế nhưng biểu hiện trên mặt những người khác đều bình thường, không có dáng vẻ cảm thấy kinh ngạc.
Cô quay lại nhìn Nhâm Viêm.
Nhâm Viêm cười nhạt một tiếng, nụ cười không mảy may ấm áp. Anh ta nói: “Sớm đã nói với em, có đủ loại khả năng xoay quanh thị trường chứng khoán và việc lật ngược tình thế chỉ diễn ra trong vài phút.”
Sở Thiên Miểu cảm thấy lạnh từ họng cho đến ngực.
Cô nghe Đỗ Nhiên kể lại ngọn nguồn sự việc cho Dư Dược.
“Đúng vậy Dư Tổng, anh đừng ngạc nhiên, thật sự người khơi mào sự việc không phải là tôi, là Địch Xung. Trước khi ký thỏa thuận anh ta nói với tôi, có người biết chuyện nói với anh ta, với những điều kiện Công ty đưa ra, chúng tôi rất thua thiệt. Về sau, công ty chào bán cổ phần ra công chúng, bằng sáng chế độc quyền này chắc chắn không chỉ có giá như bây giờ, cho nên dựa theo giá trị cổ phần Công ty đưa ra lúc này, chúng tôi thiệt thòi, nhất định phải yêu cầu Công ty thanh toán thêm bằng tiền mặt như vậy mới công bằng với chúng tôi”.
“Tôi nói với anh ta, nhưng chúng ta đã đàm phán xong xuôi với Công ty, chuẩn bị tiến hành ký kết thỏa thuận, giờ lại yêu cầu tăng giá thì không hay lắm đâu?”
“Địch Xung liền nói với tôi: Anh suy nghĩ một chút, đây là một khoản tiền không nhỏ, bằng tiền lương ba đời của anh. Sau này không phải anh muốn đổi qua một căn nhà lớn hơn và cho hai đứa nhỏ đi du học sao? Không có số tiền này, chỉ dựa vào cổ phần làm sao anh thực hiện được những việc kia.”
“Tôi nghe thấy những điều này, giống như bị quỷ ám liền bị anh ta thuyết phục, tôi hỏi anh ta nhỡ đâu Công ty không đáp ứng thì làm sao bây giờ? Chúng ta không phải sẽ thất nghiệp chứ?”
“Địch Xung nói với tôi, sẽ không, Công ty không đáp ứng điều kiện của chúng ta, chúng ta sẽ không chuyển quyền, đến lúc công ty chào bán cổ phần ra công chúng nhất định bị ảnh hưởng. Chu Tổng chắc chắn không để chậm trễ tiến độ chào bán cổ phần ra thị trường, cho nên cuối cùng ông ta khẳng định sẽ phải thỏa thuận với chúng tôi. Anh ta còn nói chúng tôi dựa vào kỹ thuật kiếm cơm, có bản lĩnh thật sự, Chu Tổng cần chúng tôi, không cần sợ chuyện này sẽ đắc tội Chu Tổng. Thấy anh ta nói vậy, tôi triệt để bị anh ta tẩy não, liền theo anh ta làm. Sau đó, hai người chúng tôi cùng đi thuyết phục Tằng Cường.”
Dư Dược nghe Đỗ Nhiên nói xong, tiêu hóa một hồi, hỏi anh ta: “Nếu anh nói chủ ý này đều từ Địch Xung, vậy vì cái gì khi cùng Công ty đàm phán điều kiện anh lại là người ra mặt?”
Đỗ Nhiên nắm chặt hai tay, hai bàn tay chà xát vào nhau đầy bất an.
“Là Địch Xung nói để tôi đứng ra làm thủ lĩnh, anh ta nói tôi là người nói chuyện lưu loát nhất trong ba người, phong thái cũng mạnh mẽ nhất, anh ta và Tằng Cường trước mặt mọi người nói chuyện vừa xấu hổ vừa căng thẳng, lúng ta lúng ta không biết phải nói gì, nếu để hai người bọn họ ra mặt đàm phán sẽ không có chút lực uy hiếp nào. Tôi cũng cảm thấy tính cách hai người bọn họ tkhông đứng ra đàm phán được, cho nên tôi liền đứng ra.”
Nghe được điều này, Sở Thiên Miểu trong lòng như một nồi cháo sôi cuộn trào.
Làm sao có thể chứ? Làm sao có thể, Địch Xung mới là chủ mưu đằng sau toàn bộ sự việc? Nụ cười rụt rè đó, Địch Xung, người đưa cho cô một nắm quả phỉ. Cô nghĩ Địch Xung là người thật thà, hóa ra lại là anh ta, vẻ ngoài đàng hoàng nhưng lại thao túng hết tất thảy.
Cô cho là Đỗ Nhiên tâm cơ sâu nặng, thái độ cường ngạnh, không dễ thỏa hiệp, kết quả anh lại là kẻ ngốc bị xảo ngôn mê hoặc đứng mũi chịu xào.
Thế giới quan bên trong cô, tại thời khắc này, tất cả ấn tượng về những người trung thực đều hoàn toàn bị đảo lộn.
“Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao Địch Xung lại là người như vậy?” Cô không biết rằng sự ngỡ ngàng của mình đã buột phát ra miệng.
Có người vỗ vỗ vai cô.
“Bình tĩnh một chút.”
Cô ngước mặt lên nhìn thấy Nhâm Viêm. Không biết anh ta đã đứng cạnh cô từ lúc nào.
“Em còn chưa thấy đủ, cho nên vẫn cảm thấy ngạc nhiên. Em xem mấy người bọn họ.” Anh ta hất cằm chỉ bên phía mấy người Tần Khiêm Vũ, từng khuôn mặt đều đang bình tĩnh xem trò vui, “Trải qua nhiều hơn, cũng sẽ giống bọn họ đều cảm thấy không còn gì để thất vọng.”
“Một nơi như thị trường chứng khoán, đã liên quan đến tiền bạc thì không thể tin tưởng vào bản chất con người. Nhìn thoáng ra một chút.” Nhâm Viêm lạnh nhạt nói.
*