Chương 14: Mua Giúp Tôi Một Cuốn Sách

Trong phòng đàm phán, Đỗ Nhiên vẫn tiếp tục nói chuyện.

“Thật sự trong ba người chúng tôi, tôi nhìn có vẻ ghê gớm, nhưng Địch Xung mới là người tính toán nhất, tôi và Tằng Cường bình thường chỉ lo làm nghiên cứu, tương đối toàn cơ bắp, khác với Địch Xung, anh ta kỳ thật trong lòng hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế như thế nào.”

Sở Thiên Miểu nhớ tới một nắm quả phỉ kia.

Đúng vậy, Địch Xung có thể nghĩ đến việc đưa cho cô một quả phỉ để dò hỏi tình hình. Hoàn toàn chính xác, anh ta là kiểu người hoàn toàn hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế.

Nghĩ tới đây, cô thậm chí còn khó chịu hơn. Cô còn cảm động vì những quả phỉ đơn giản trong lòng cảm thấy ấm áp. Giờ đây có người vạch trần bản chất thật sự của những quả phỉ kia —— bọn chúng không còn giản dị, phía sau chúng là sự khôn khéo đến lõi đời. Ăn quả phỉ đơn giản khiến người ta cảm động, ăn quả phỉ khôn khéo lõi đời khiến cô cảm thấy mình giống như mới nhận một khoản hối lộ không nên nhận.

Sở Thiên Miểu sờ sờ cổ. Mùi vụ quả phỉ giống như trào lên cổ họng.

Rất nhanh phía Đỗ Nhiên đã giải quyết xong, chỉ còn cuộc đàm phán với Địch Xung vẫn như cũ giằng co…

Sở Thiên Miểu đến lúc này không thể không bội phục Nhâm Viêm. Tại bữa ăn hôm trước, anh ta đã phân tích tất cả các loại tình huống của cuộc đàm phán có thể xảy ra, bao gồm cả khả năng xấu nhất. Hiện nay, Địch Xung nhát gan đang là loại tình huống xấu nhất, cùng đại diện đàm phán của Công ty đánh du kích.

Anh ta nói: Nếu các người không đáp ứng điều kiện của tôi thì không còn gì để nói, chúng ta đừng lãng phí thời gian. Anh trở về để cho Chu Tổng suy nghĩ thật kỹ, bàn bạc, bởi vì chuyện này có thể khiến việc đưa cổ phần ra công chúng bị chậm trễ hoặc không thực hiện được.

Đại diện đàm phán của Công ty nói: Nếu anh tiếp tục gây náo loạn thì cuối cùng chẳng nhận được bất cứ thứ gì cả. Tốt nhất là hãy nhận lấy số cổ phần như đã ước định từ ban đầu.

Địch Xung không đồng ý, tuyên bố chắc chắn anh ta phải được nhận thêm tiền. Anh ta nói anh ta không chấp nhận việc tuyên bố về sáng chế độc quyền thiếu minh bạch, anh ta nhấn mạnh rằng bằng sáng chế độc quyền thuộc về ba người bọn họ, Công ty không trả thêm tiền, anh ta nhất định không chuyển quyền.

Đại diện đàm phán của Công ty dần dần mất kiên nhẫn, trở nên cứng rắn hơn: Địch Xung, đây không phải là việc anh không đồng ý thì mọi việc sẽ không thể thực hiện, anh đừng quá đề cao bản thân. Anh có chấp nhận hay không thì bằng sáng chế độc quyền cũng thuộc về Công ty, đây là thực tế. Nếu anh nhất định giữ thái độ này, vậy thì thực sự không còn gì để nói, về chuyện tiền bạc anh đừng nghĩ đến và kể từ giờ phút này cũng quên luôn chuyện cổ phần đi.

Bộ mặt rụt rè của Địch Xung rốt cục cũng rạn nứt. Từ khe hở gợn lên những tơ dữ tợn.

Anh ta đập bàn nói: Các người đối đãi với công thần kỹ thuật của Công ty như vậy sao? Tốt, rất tốt, tôi sẽ khởi kiện các người tại Tòa án. Đến lúc đó tôi nhìn xem Hãn hải làm thế nào chào bán cổ phần ra công chúng! Đừng cho là tôi không biết, nếu như nhãn hiệu, sáng chế độc quyền, bí quyết công nghệ và nhượng quyền thương xảy ra tranh chấp, kiện tụng tại thời điểm xét duyệt thì việc chào bán cổ phần ra thị trường căn bản không được thông qua. Các người nếu như khinh thường nhau như thế, vậy tôi cũng không nhẫn nhịn thêm nữa, nếu như muốn đưa ra thị trường, Công ty bởi vì nhãn hiệu, độc quyền, đặc biệt kỹ thuật cùng đặc cách quyền kinh doanh phát sinh tranh chấp đồng thời xuất hiện tố tụng hạng mục công việc, chờ đến thời điểm xét duyệt, căn bản qua không được! Các ngươi nếu đã khi dễ người như thế, vậy tôi cũng đành lòng, cá chết lưới rách đi!

. . .

Sở Thiên Miểu không tiếp tục xem được nữa. Quá khó coi. Anh ta hoàn toàn giống hết dự liệu xấu nhất của Nhâm Viêm.

Nhất thời lúc này trong lòng cô tràn ngập nỗi thất vọng. Cô không nói rõ được là việc người ta thay đổi nhân tính khiến cô thất vọng hay là thất vọng với chính mình vì quá coi trọng mối quan hệ giữa người với người.


Trước khi kết thúc ngày làm việc, chuyện này cuối cùng cũng có kết quả.

Tằng Cường cùng Đỗ Nhiên, tiếp tục lại việc tại Phòng Nghiên Cứu của Công ty, bọn họ vẫn như cũ được Công ty chia cổ phần.

Sở Thiên Miểu mới đầu cảm thấy Chu Hãn Hải quá hào phóng, thay anh ta cảm thấy thiệt thòi. Về sau nghe Tần Khiêm Vũ nói cô mới biết Chu Hãn Hải thực ra tuyệt đối không mất mát gì.

“Chu Tổng tuyệt đối là người thông minh, từ đầu năm đã biết tìm người giỏi kỹ thuật rất khó nên lúc này anh ta bỏ qua mọi hiềm khích lúc trước, dùng cổ phần giữ lại hai nhân viên kỹ thuật, không những không đánh mất nhân tài, nhận được tiếng tốt mà kể từ đây còn khiến hai kẻ lầm đường lạc lối quay đầu một mực vì anh ta bán mạng, rất đáng.” Tần Khiêm Vũ nói như vậy.

Vừa nghĩ vậy, Sở Thiên Miểu cảm thấy Chu Hãn Hải thật không đơn giản, anh ta có thể nhìn thấy những việc như vậy. Tần Khiêm Vũ cũng thế, thật không đơn giản, nhìn thì suốt ngày hi hi ha ha, lại có thể nhìn thấu việc làm của Chu Hãn Hải.

Về phần Địch Xung, anh ta không nhận được gì. Bởi vì không chấp nhận quyết định của Công ty nên quyết định từ chức khỏi Dệt May Hãn Hải. Nghe nói thời điểm anh ta thu dọn đồ đạc đã gây ra một trận huyên náo rất khó coi, miệng anh ta không ngừng mắng chửi Tằng Cường và Đỗ Nhiên là kẻ phản bội, anh ta nói nhất định anh ta sẽ kiện Công ty, anh ta sẽ để cho những kẻ khinh thường hắn lúc này phải hối hận không kịp.

Khi anh ta bê theo vật dụng cá nhân rời khỏi Công ty bắt gặp Sở Thiên Miểu trong hành lang.

Địch Xung vẫn giữ cái bộ dạng rụt rè, chỉ là bộ dạng đó đã không che đậy được lòng tham cùng dã tâm nơi đáy mắt.

Sở Thiên Miểu tính tiến tới hỏi một chút: Thầy Địch, có phải trong nhà anh có chuyện gì khó khăn cần tiền dùng gấp mới cư xử như vậy?

Ai cũng đều sẽ có một bí mật khó nói.

Nhưng nhìn vào đáy mắt Địch Xung, Sở Thiên Miểu nghĩ bản thân không cần hỏi nữa.

Cô đứng tại chỗ. Ngược lại, Địch Xung thấy cô, chủ động đi tới nói chuyện: “Luật sư Tiểu Sở, gặp được cô thật tốt! Ngày đó ăn quả phỉ có ngon không?”

Sở Thiên Miểu sững sờ, gật gật đầu: “Ăn ngon.”

“Ăn ngon là tốt, vậy tôi không phí công mang đi cho cô!”

Sở Thiên Miểu im lặng.

Địch Xung đúng là khôn khéo. Anh ta đang nhắc nhở cô, ngươi ăn quả phỉ của ta. Cô nghĩ tiếp tới anh ta sẽ đưa ra yêu cầu gì với cô?

“Luật sư Sở, cô bước ra từ công ty luật, cô không chỉ là luật sư mà còn là người tốt, cô không giống những người khác, vừa nhiệt tình lại thiện lượng! Cho nên Luật sư Sở, cô giúp tôi thưa kiện Công ty đi, Công ty thật quá khinh người!” Địch Xung ôm thùng giấy nói, bên trong thùng giấy đều là vật dụng cá nhân của hắn. Ngữ khí nói chuyện và điệu bộ ôm thùng giấy của anh ta, nghe qua đều thấy thật yếu thế và đáng thương.

Nhưng dưới dáng vẻ đáng thương của anh ta kết hợp với nội tâm bất chấp lý lẽ khiến anh bây giờ trở nên rất xấu xí.

Sở Thiên Miểu nói: “Thật xin lỗi, tôi làm nghiệp vụ ngoài tố tụng, không giúp người khác thưa kiện.”

Biểu lộ trên gương mặt Địch Xung trở nên gượng gạo. Sau gượng gạo là bừng tỉnh.

“A.” Anh ta cười khẽ một tiếng, “Tôi sao lại quên cô cùng một ruột với bọn họ, cô sao lại giúp tôi thưa kiện đây? Cô tiếp tục cùng bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu đi, mấy quả phỉ kia tôi coi như là ném vào thùng rác!”

Anh ta nói xong ôm thùng giấy quay người muốn đi.

Sở Thiên Miểu cảm thấy máu dồn lên đầu.

Thì ra con người khi trở mặt lại biến thành dạng khó coi như vậy.

Cô mặc dù nhiệt tình, mặc dù dễ cảm động, nhưng cô thật sự không phải người tốt tính, càng không phải là Thánh Mẫu dễ dàng bỏ qua cho kẻ khác chửi mình là thùng rác.

“Anh đứng lại!” Sở Thiên Miểu gọi Địch Xung lại.

Cô bước nhanh đến chặn trước mặt Địch Xung.

“Địch Xung, mấy quả phỉ của anh cũng chẳng phải được trồng bằng vàng, anh dựa vào gì mà dùng nó lôi kéo ân tình của người khác. Hôm nay không có bất kỳ người nào khi dễ anh, là chính anh trở nên tham lam. Anh biết nhìn anh xấu nhất là lúc nào không? Chính là lúc người khác từ chối đòi hỏi quá quắt của anh, anh liền trở mặt nói ra những lời không hay ho gì. Quá xấu!” Cô móc ví ra, lấy một tờ năm mươi đồng thả lên nắp thùng giấy Địch Xung đang bê, “Đây là tiền mua lại mấy quả phỉ tâng bốc của anh, chỉ thừa không thiếu, tiền dư cho anh mua quyền sách « Nói lời hay, sống đời đẹp » đọc, nhớ là đọc thật kỹ!”

Cô nói xong xoay người bỏ đi, mặc kệ Địch Xung lại thể hiện cái xấu ra bao nhiêu, anh ta ở đó lẩm bẩm cái gì.

Đi qua chỗ rẽ, sức lực trên người cô dường như bị rút sạch. . . Nhưng còn chưa kịp rút hết, cô liền giật mình thấy hai con người đứng sững đó.

“Sáng suốt!” Cô nhảy lùi lại, thấy rõ người trốn ở góc tường nghe là Nhâm Viêm và Tần Khiêm Vũ.

Tần Khiêm Vũ giơ ngón tay cái lên: “Thiên Miểu, tôi nhiệt liệt vuốt mông ngựa cho em, không nghĩ tới em mắng người lợi hại vậy, đều không mang theo chữ thô tục! Còn « Nói lời hay, sống đời đẹp », châm chọc thật ngầu! Thật sự có quyển sách này à?”

Sở Thiên Miểu vỗ ngực cho bình tĩnh gật đầu: “Có, tác giả Lương Thật Thu.”

“Có văn hóa! Thật có văn hóa!” ngón tay cái Tần Khiêm Vũ lại lắc qua lắc lại trước mặt cô hai lần.

Nhâm Viêm nhếch khóe miệng, hỏi cô: “Vẫn còn ảo tưởng về bản chất con người, muốn đến nhìn xem Địch Xung có phải có khó khăn gì thiếu tiền?”

Sở Thiên Miểu không nghĩ tới bản thân bị người khác nhìn thấu.

“Bây giờ em không còn ảo tưởng.”

Ba người đi ra khỏi xí nghiệp. Sở Thiên Miểu chuẩn bị đi ra tàu điện ngầm, nhưng bị Nhâm Viêm lên tiếng gọi lại.

“Đợi một chút.”

Sau khi gọi cô lại, Nhâm Viêm lại sai Tần Khiêm Vũ: “Đi Starbucks đối diện mua ba ly cà phê.”

Tần Khiêm Vũ vui vẻ đi.

“Nói vài lời.” Nhâm Viêm nói với Sở Thiên Miểu.

Môi trường ở Dệt May Hãn Hải rất tốt, có một khoảng đất trống giữa cổng Công ty và tòa nhà văn phòng, Chu Hãn Hải cho người xây dựng một đình giả sơn nghỉ mát.

Nhâm Viêm dẫn Sở Thiên Miểu đi vào đình nghỉ mát, bọn họ ngồi quanh bàn đá.

“Em buồn lắm à?” Nhâm Viêm đi thẳng vào vấn đề.

Sở Thiên Miểu gật gật đầu. Cô nhớ lại lúc Địch Xung mỉm cười ngại ngùng, nhét một nắm lớn quả phỉ vào tay cô, khi đó nhìn qua anh ta cũng giống như người bình thường. Nhưng anh ta lại có thể trở mặt thành kẻ xấu ngay lập tức. Cô nhận thấy lòng tham chính là ngọn nguồn của mọi tội lỗi.

“Nhâm Tổng, anh nói xem sau này Địch Xung sẽ như thế nào? Vì chuyện này, cái gì anh ta cũng không nhận được, lại còn bị mất việc, anh nói xem anh ta làm vậy có đáng không?” Sở Thiên Miểu sụt sịt hỏi.

“Em không cần phải thay người khác cảm thán, Địch Xung dám làm như thế, nhất định đã chuẩn bị sẵn đường lui, hơn nữa đầu kia đường lui còn dành cho anh ta một đãi ngộ tốt hơn, thậm chí còn hơn hẳn số cổ phần của Chu Tổng hứa hẹn. Nếu không, anh ta tất nhiên sẽ không từ chức mà không cần suy nghĩ thêm.” Giọng điệu Nhâm Viêm không có chút cảm xúc.

“Nhưng anh ta đã ký thỏa thuận cấm cạnh tranh ngay khi mới nhận việc rồi, trong vòng ba năm sau khi nghỉ việc, anh ta không thể đến Công ty kinh doanh ngành nghề cạnh tranh với Dệt May Hãn Hải làm.” Cô vừa chỉnh sửa lại văn bản thảo thuận này nên nhớ rất kỹ.

Nhâm Viêm: “Có nhiều cách để lách vấn đề này.”

Sở Thiên Miểu thở dài. Cô là học luật, đương nhiên biết quy định của pháp luật, cũng biết những người chuyên lách luật.

“Thực ra Công ty chuyển nhượng cổ phần cũng không ít, anh ta đâu cần phải làm tới mức này”.

Nhâm Viêm cười, điệu cười mỉa mai: “Khi em biết em có thể lấy được nhiều tiền hơn ngay lập tức không thỏa mãn với con số trước mắt. Xét cho cùng vì quá coi trọng vật chất nên trong mắt chỉ có tiền và tiền.

“Giữa con người với con người không phải uy tín và đạo đức cũng quan trọng sao? Tình nghĩa không phải là quan trọng nhất sao? Cuộc sống chỉ có tiền bạc không có bạn bè không cảm thấy quá vất vả và vô vị sao?”

Ngày sinh nhật, người ta có bạn bè hát chúc mừng sinh nhật vui vẻ mình, còn anh ta, tiền sẽ hát cho anh ta nghe à? Vậy tiền kia chắc phải mọc miệng lưỡi mới được nhỉ.

Nhâm Viêm lắc đầu cười, trong tiếng cười đầy vị châm chọc.

“Sở Thiên Miểu, không phải em đã tốt nghiệp một năm rồi sao? Vẫn còn quá ngây thơ. Vậy tôi sẽ nói lại một lần nữa với em, loại chuyện xảy ra như ngày hôm nay chỉ là chuyện vặt, sau ở các Dự án lớn hơn sẽ còn gặp nhiều sự việc tồi tệ không thể tưởng tượng được, tất cả đều xuất phát từ tiền. Đây chính là thế giới của người trưởng thành, nơi đem nhân tính ra đánh cược, đừng đề cập đến chân thành. Hôm nay xem như tôi là sư huynh của em, chỉ điểm cho em thêm vài thứ, tránh sau này em lại tiếp tục khóc lóc như hôm nay. Sau này làm Dự án, kiềm chế cảm xúc cá nhân lại, nếu không cẩn thận, nó sẽ biến em thành trò cười.”

Sở Thiên Miểu nghe được câu cuối, bỗng nhiên ngẩng đầu. Cô nghĩ nên giải thích gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì. Rất nhiều lời không rõ ràng mắc nghẹn lại trong cổ khiến cô rất khó chịu.

Tần Khiêm Vũ mang ba ly cà phê trở về, đưa cho Sở Thiên Miểu và Nhâm Viêm một người một ly.

Sở Thiên Miểu nhận cà phê, thử nhiệt độ một chút, không quá bỏng.

“Tôi cố ý yêu cầu cà phê đừng nóng quá để em có thể uống ngay!” Tần Khiêm Vũ tranh công.

“Thiên Miểu ơi, xem ra em cũng có tài năng thiên bẩm, ai bảo em biết nịnh bợ giỏi khiến Nhâm Tổng của chúng tôi vì trái tim bé nhỏ của em bị thế giới xấu xí làm tổn thương lại sẵn sàng động lòng trắc ẩn tâm sự cùng em. Em từ từ tận hưởng khoảng thời gian uống ly cà phê này đi, cho tới bây giờ Nhâm Tổng của chúng tôi chưa từng cùng tâm sự với thuộc hạ bọn tôi!” Tần Khiêm Vũ tiếp tục nói.

Sở Thiên Miểu bưng ly cà phê lên uống một hơi cạn sạch.

Tần Khiêm Vũ: “. . .” “Em từ từ tận hưởng khoảng thời gian uống ly cà phê này đi” biến thành một cái tát giáng vào mặt anh ta. . .

Sở Thiên Miểu dùng cà phê uống trôi những ứ nghẹn ở cổ họng. Cuối cùng cô cũng có thể hít thở được.

Cô đặt ly cà phê rỗng không lên bàn đá trong đình, lấy tay gạt miệng đứng lên.

Hai âm thanh đồng thời vang lên.

Một thanh âm xuất phát từ Sở Thiên Miểu, cô nói: “Em đi chen chúc trên tàu điện ngầm đây!”

Một âm thanh khác hình như từ Nhâm Viêm. Sau khi thanh âm phát ra, dường như cô nghe được anh nói: “Tôi mời mấy người ăn cơm.”

Tần Khiêm Vũ nghểnh cổ: “Cái gì? Sếp! Anh mới nói cái gì? Tiếng của Thiên Miểu lớn quá át luôn tiếng của anh, tôi không nghe rõ! Anh nói lại lần nữa đi!”

Sở Thiên Miểu cũng nghi ngờ mình nghe nhầm. Ngoài chân mày cùng khóe miệng còn lại ngũ quan của Nhâm Viêm vẫn như bị liệt vậy, hàng chân mày biết đề nghị mời khách sao? Chuyện này không có khả năng lắm.

“Tôi nói,” Nhâm Viêm nhìn Sở Thiên Miểu, lại nhìn qua Tần Khiêm Vũ, “Không còn sớm nữa, giải tán đi.”

Sở Thiên Miểu liền bắt tay Tần Khiêm Vũ: “Cảm ơn cà phê của Tần ca! Tạm biệt!” Lại quay đầu nói với Nhâm Viêm, “Cảm ơn Nhâm Tổng không màng dành thời gian tâm sự, gặp lại sau!” Cô tự nghĩ chắc chắn tám phần là cô đã nghe nhầm.

Cô quay người đi.

Nhâm Viêm cũng đứng lên, móc chìa khóa đi ra bãi đỗ xe.

Tần Khiêm Vũ sau lưng anh liên tục đặt câu hỏi.

“Sếp, tại sao em có cảm giác không phải anh nói giải tán đi, hình như em nghe anh nói mời bọn em ăn cơm? ? ?”

“Cho tới bây giờ anh chưa từng chủ động mời bọn em ăn cơm! ! Chúng tôi liên hoan mời anh ra, anh cũng chỉ đến tính tiền nhưng xưa nay anh chưa từng đến! ! Cho nên em nghi ngờ mình nghe lầm! ! Em mới lại hỏi lần nữa! !”

“Nhưng sao sau đó anh lại đổi câu khác vậy? ? Là bởi vì Thiên Miểu nói muốn rời đi sao? Cô ấy đi anh liền không muốn mời em, liền đổi câu khác sao? Sếp à, rốt cuộc em có phải là thuộc hạ ngài coi trọng yêu thương nhất hay không? !”

Đáp lại anh là tiếng đóng cửa của chiếc Mercedes - Benz “Tích ——“, bỏ lại anh ta, chiếc xe nhanh chóng nhả khói từ bốn ống xả đi.

10:30 tối, Tần Khiêm Vũ nhận được một tin nhắn, xem lại phát hiện là từ Nhâm Viêm, anh khẽ run rẩy.

Không cần mở cũng biết bắt đầu thời gian tăng ca. . .

Run run rẩy rẩy mở tin nhắn, anh nhìn thấy tin nhắn Nhâm Viêm gửi cho anh là: “Có tài khoản mua sắm trên mạng không? Giúp tôi mua một cuốn « Nói lời hay, sống đời đẹp ». Gửi đến Công ty.”

Năm giây sau lại một tin nhắn: “Công ty của chúng ta, Lực Thông.”

Tần Khiêm Vũ chết lặng.