Bữa cơm diễn ra từ lúc trời mờ tối đến khi tối hẳn. Bóng đêm lén lút leo lên cửa sổ, liếc nhìn qua kính, trong nhà hàng và trên đường đã lên đèn sáng bừng cả một khu.
Đợi tất cả mọi người ăn uống cũng đã tương đối, đặt đũa xuống nâng lên tách trà, Dư Dược khiêm tốn mở lời thỉnh giáo Nhâm Viêm: “Nhâm Tổng, đối với chuyện này, tôi nên xử lý ra sao cho hợp lý để không ảnh hưởng đến tiến độ chào bán cổ phần ra công chúng của Công ty?”
Nhâm Viêm chậm rãi xoay tách trà, ngón tay thon dài hơi duỗi ra, lại co lại. Đó là một bàn tay đẹp.
“Tiêu diệt từng bộ phận đi” Anh nói.
Sở Thiên Miểu lập tức vểnh tai chăm chú nghe. Tìm ra vấn đề là một chuyện lớn, nhưng giải quyết vấn đề đó cho êm đẹp lại là chuyện lớn hơn.
Những tinh hoa hàng đầu đứng trên đỉnh tháp của ngành đầu tư chứng khoán thuộc giới thượng lưu, họ khác hoàn toàn với những người hành nghề ở tầng lớp dưới —— Họ không chỉ tìm ra vấn đề mà còn xuất sắc trong việc giải quyết vấn đề một cách êm đẹp nhất.
“Đầu tiên tìm từng người để nói chuyện riêng. Trước phải ra uy, nói cho anh ta biết kỳ thật công nghệ độc quyền này thuộc hạng phát minh chuyên trách, vốn thuộc về Công ty, cổ phần và tiền mặt, Công ty hoàn toàn không cần trả. Tiếp đến ban ơn, nói với anh ta, nhưng chỉ cần anh ta không làm loạn, Công ty là có thể tặng thưởng tương xứng —— Về phần tặng thưởng cái gì, nhiều hay ít, có cần phải là cổ phần hay không, những điều này anh về xin ý kiến của Chu Tổng, để anh ta quyết định. Sau đó nói cho ba người kia, bọn họ có thể nhận được phần thưởng này, là do Chu tổng độ lượng, niệm lại tình xưa. Nếu bọn họ không chịu nhận, vậy càng tốt, bọn họ sẽ không được bất kỳ một thứ gì hết!”
Dư Dược xoa xoa cằm hỏi: “Nhưng nếu như bọn họ cả ân lẫn uy đều không ăn thì phải làm sao?”
Nhâm Viêm khẽ nhếch khóe miệng, giống như cười mà không cười, bên trong mang theo điểm chế giễu đặc trưng của anh. Khi người sống quá khôn ngoan nhìn những kẻ sống hỗn độn —— ví dụ như anh nhìn ba người kia —— rất dễ dàng biểu lộ dáng vẻ lãnh đạm, khinh thường, cũng có chút lười tính toán, chẳng có hứng thú chấp nhặt. Nhưng dù sao đây cũng phải là việc của Nhâm Viêm, là việc làm ăn, cho dù anh lười tính toán, cũng phải thay đối tác của anh tính toán cho tốt.
“Anh nói không sai”, Nhâm Viêm uống ngụm trà, nói, “Trong ba người kia, có người có thể sẽ khuất phục tại ơn, có người khả năng lo lắng tại uy, nhưng cũng có người khả năng ơn uy đều không ngại. Anh ta sẽ nói, anh ta không chấp nhận điều này, anh ta muốn khởi kiện các người tại Tòa án, tố cáo Công ty Dệt May Hãn Hải. Anh ta sẽ còn nói, một khi có tranh tụng lớn, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến việc chào bán cổ phần ra công chúng. Nếu sau lưng anh ta thật sự có đối thủ cạnh tranh giật dây, chỉ chiêu cho anh ta, anh ta sẽ đưa ra lý luận càng chuyên nghiệp, anh ta sẽ nói: Các người đừng dọa tôi, tôi đã nghiên cứu qua, nếu như Công ty có phát sinh tranh chấp liên quan đến nhãn hiệu, bằng sáng chế, công nghệ độc quyền hay đặc quyền thương mại, việc xét duyệt chào bán cổ phần ra công chúng nhẹ thì sẽ trì hoãn, nặng thì chắc chắn sẽ bị đình chỉ”.
Nhâm Viêm lại cúi đầu uống một ngụm trà. Tần Khiêm Vũ nhìn thấy lập tức đứng lên rót trà cho anh. Sở Thiên Miểu nghe đến mê mẩn, có phần sốt ruột muốn nghe Nhâm Viêm tiếp tục nói. Cô lần đầu nghe những trắc trở thực tế liên quan đến việc chào bán cổ phần ra công chúng lại có thể say sưa nghe như thế.
Dư Dược hiển nhiên cũng có trạng thái giống cô. Ngữ điệu của anh ta cấp thiết, hỏi: “Vậy Nhâm Tổng, nếu bọn họ thực sự có người muốn khởi kiện thì phải xử lý làm sao?”
Nhâm Viêm cười nhạt một cái: “Vậy thì nói cho bọn họ, cứ việc tùy ý đi kiện cáo!”
Dư Dược mặt mày lại bắt đầu đầu ủ rũ: “Nhưng cái này không phải sẽ ảnh hướng đến việc chào bán cổ phần ra công chúng sao?”
Nhâm Viêm lắc đầu: “Anh có thể nói rõ với bọn họ, liên quan tới bằng sáng chế này, kể cả bọn họ đi kiện cũng kiện không thắng, bởi vì nó rõ ràng là phát minh chuyên trách, công ty nhất định thắng kiện. Cho nên thật ra vụ tố tụng này đối với công ty chỉ có lời, lãnh đạo chỉ cần giải thích rõ nguyên nhân, cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới việc chào bán cổ phần ra công chúng”.
Nhâm Viêm ngừng một lát, lại cười, trong nụ cười lãnh đạm thậm chí có vài tia tàn nhẫn: “Ngược lại, đối với bọn họ, một khi vụ tố tụng tạo thành ảnh hưởng, thanh danh của bọn họ trong ngành sẽ bị mất hết, cái giá phải trả cho sự tham lam, vong ơn phụ nghĩa, ông chủ bồi dưỡng bọn họ, bọn họ lại cắn ngược lại ông chủ một miếng, liệu sau này trong ngành còn ai dám tuyển dụng bọn họ? Anh nói cho bọn họ, không sợ tự tuyệt đường lui thì cứ việc đi làm loạn, đi kiện cáo”.
Dư Dược lập tức tiêu tán hết vẻ rầu rĩ, vui vẻ ra mặt. Anh đặt tách trà lên mặt bàn, giống người chết đuối vớ được cọc, vui vẻ nói: “Ngày mai, tôi sẽ làm theo những gì anh nói!”
Sở Thiên Miểu nâng tách trà lên uống một ngụm, một bên tiêu hóa nước trà nguội, một bên tiêu hóa Nhâm Viêm. Cô nghĩ anh đúng thật quá lý trí, lợi hại, sắp xếp vấn đề rõ ràng. Lúc giả thiết đối phương không hợp tác, thái độ và phương thức vừa lí trí vừa tàn nhẫn, không để lại mặt mũi cho ai. Cô yên lặng tự hỏi, nếu hôm nay cô ở vị trí của Nhâm Viêm, cô sẽ xử lý chuyện này như thế nào? Cô sợ cô khó mà đưa ra được phương án quyết liệt và dứt khoát như Nhâm Viêm.
Tan tiệc, mấy người ra cửa nhà hàng. Sắc trời đã hơi muộn, hai mươi phút trước, chuyến tàu điện ngầm cuối cùng hướng về chỗ ở của Sở Thiên Miểu vừa vùn vụt đi qua dưới lòng thành phố Bắc Kinh.
Dư Dược nói nhà anh ta gần đây, đi bộ về là được. Anh ta hỏi Nhâm Viêm về như thế nào, có muốn anh ta sắp xếp tài xế đưa về không. Nhâm Viêm nói cho anh ta là mình tự chạy xe, xe đang đậu ở bãi đậu xe phía trước.
Dư Dược lại chu đáo hỏi Tần Khiêm Vũ và Sở Thiên Miểu về như thế nào: “Có cần tôi sắp xếp lái xe đưa hai người về không? Đừng khách sáo, công ty của chúng tôi có đội cơ động, thay nhau trực, chờ lệnh 24/24h!”
Tần Khiêm Vũ vội nói: “Dư Tổng, anh không cần để ý đến chúng tôi, chúng tôi bắt xe về là được”. Ngừng một chút, anh ta cười hì hì nói thêm một câu, “Phí bắt xe Nhâm Tổng lấy từ phí Dự án thanh toán cho chúng tôi!”
Sở Thiên Miểu: “…” Cô thật ra có chuyện muốn nói, nhưng vẫn là quyết định không nói đi.
Dư Dược cười ha ha một tiếng, nói: “Được, Nhâm Tổng đã thanh toán, vậy tôi thật sự không cần để ý nha?” Anh ta quay người trở về nhà.
Nhâm Viêm móc ra chìa khóa xe, mở khóa lên xe trước, Tần Khiêm Vũ nhân lúc anh nổ máy, vẫy hai cánh tay cánh tay hô to “Nhâm Tổng, hẹn gặp lại!”
Sau đó, anh ta vừa quay đầu, nhìn thấy Sở Thiên Miểu. Đầu óc anh ta rốt cuộc nhớ đến, ôi một tiếng: “Ôi Thiên Miểu! Tôi quên mất em không phải người của đầu tư chứng khoán chúng tôi, em ở bên Công ty luật! Vậy, đêm nay em bắt xe, Công ty luật các em có thanh toán không?”
Sở Thiên Miểu cười lắc đầu —— tôi tạ ơn anh rốt cuộc nhớ ra tôi là người ngoài, tạ ơn anh rốt cuộc hiểu rõ “Chúng tôi” trong câu “Phí bắt xe Nhâm Tổng lấy từ phí Dự án thanh toán cho chúng tôi” không bao gồm tôi nha anh trai!
Tần Khiêm Vũ một mặt hối lỗi: “Thật là điên mất! Sớm biết vậy để Dư Tổng sắp xếp tốt lái xe cho em! Như vậy đi, tôi gọi xe, trước tiên đưa em về, rồi đưa tôi về sau. Lần này đường xa thêm chút, nhưng có thể thành một hóa đơn, sau này Nhâm Tổng có thể ký tên thanh toán cho tôi!” Anh nói xong quay đầu về hướng Nhâm Viêm đang bẻ lái ra khỏi bãi đậu xe, hỏi, “Như vậy có được không sếp?”
Cửa kính chỗ lái xe hạ xuống, giọng nói của Nhâm Viêm từ trong xe lãnh đạm truyền tới: “Lên xe”. Ngừng một chút “Cả hai người”.
Tần Khiêm Vũ sửng sốt một chút, lập tức vui mừng hớn hở kéo Sở Thiên Miểu lên xe: “Đi nhanh lên nào! Sếp chúng tôi rất ít khi đưa người khác về nhà, đây là vinh hạnh đặc biệt!”
Anh ta ngồi lên ghế phụ, Sở Thiên Miểu ngồi đằng sau.
Sau khi, Tần Khiêm Vũ thắt chặt dây an toàn, bắt đầu kích động: “Sếp, hôm nay anh vô cùng đẹp trai! Siêu cấp đẹp trai! Anh thật sự cướp mối kiếm sống của đội lái xe Công ty Dệt May Hãn Hải, hào quang quanh anh tỏa sáng lấp lánh!”
“Ngậm miệng”. Nhâm Viêm đánh lái, lái xe từ đường nội bộ ra đường chính, “Cậu còn nịnh bợ khó nghe như vậy thì tranh thủ thời gian xuống xe!”
Tần Khiêm Vũ lập tức đưa tay tát: “Sếp! Em đánh giá sai anh, em sai rồi!” Anh ta nghĩ là Nhâm Viêm rất thích khen ngợi như cái rắm vậy, bằng không làm sao Sở Thiên Miểu càng không nhìn anh ta càng tức cười như vậy.
Sở Thiên Miểu ngồi phía sau nín cười.
“Luật sư Sở”
Đột nhiên bị Nhâm Viêm gọi tên, Sở Thiên Miểu lập tức ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Nhâm Viêm qua kính chiếu hậu.
“Em nói cho Tần Khiêm Vũ, lúc này phải nói chuyện như thế nào”.
“??” Sở Thiên Miểu ngẩn người, sau đó liền mở miệng, “Nhâm Tổng, lúc này em sẽ không khen anh đẹp trai, anh đẹp trai là điều không cần phải khen, mọi người có mắt nhìn đều thấy. Hôm nay, em muốn nói, anh làm người khác đặc biệt cảm động, anh là nhân vật lớn như vậy, lại lần lượt đưa những tiểu nhân vật như chúng em về nhà, đây không phải việc Tổng Giám đốc nào cũng có thể làm! Cho nên Nhâm Tổng, anh chính là…!” Cô vừa nói vừa dựng ngón tay cái lên, đưa ra khe hở giữa hai chỗ ngồi phía trước.
Tần Khiêm Vũ ngồi ghế phụ trợn mắt há mồm nghe.
“Đã nghe chưa”, Nhâm Viêm nâng khóe miệng lên tiếng mắng Tần Khiêm Vũ, “Làm sao để vuốt mông ngựa, học được không?”
Tần Khiêm Vũ quay người lại phía sau chỗ ngồi Sở Thiên Miểu, vỗ tay: “Thiên Miểu, tôi phục, tâm phục khẩu phục! Em thật sự là giáo trình nịnh hót, tương lai nhất định tiền đồ rộng mở! Về sau nếu có giàu sang đừng quên tôi!”
Sở Thiên Miểu tỏ vẻ khiêm tốn: “Nhất trí! Nhất trí!”
Màn đêm bên cửa kính nhanh chóng lùi về sau, hàng cây xào xạc bên đường nối liền nhau thành một mảnh ảo ảnh. Bóng đèn đường cạnh đó cũng vút qua trên thân chiếc Mercedes màu đen tạo thành những vệt sáng tối xen kẽ trong xe.
Nhìn qua kính chiếu hậu, khuôn mặt Nhâm Viêm trong xem lúc sáng lúc tối, khi thì rõ ràng, khi lại mông lung. Anh như bị ánh sáng rượt đuổi, không ngừng biến hóa. Ánh sáng ra sức truy đuổi anh, lướt qua vầng trán cao, lông mày đen rậm, lông mi thật dài. Còn có, sống mũi anh cao, mặt trắng, đôi môi mỏng và khóe miệng hơi cong lên. Sáng và tối, giữa rõ ràng cùng mông lung, là anh khiến màn đêm trở nên kỳ diệu hay là màn đêm khiến anh trở nên mê hoặc lòng người. Sở Thiên Miểu chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ xe, nhìn hàng cây từng dãy từng dãy chạy về phía sau. Cô cười nghĩ, ngồi ở phía trước sợ không chỉ là ác ma, mà là một ác ma cực đẹp trai.
Một ánh sáng khác chiếu trong xe, kính chiếu hậu bên trên thoáng nhìn về phía ghế sau. Cô gái nhỏ phía sau nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt sáng ngời, khóe miệng vẫn đang mỉm cười. Mái tóc đen của cô gài sau tai, xõa trên bờ vai, gương mặt cô được ánh sáng và bóng tối khắc họa ra những đường nét mềm mại. Đó thực sự là một cô gái xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn những gì cô biết.
Sáng sớm hôm sau, khi Sở Thiên Miểu tóc tai bù xù tỉnh dậy, phát hiện không có gì bất ngờ khi bên dưới hai con mắt của mình phủ lên quầng thâm. Tối hôm qua, Nhâm Viêm đưa cô về nhà trước, sau đó đưa Tần Khiêm Vũ về. Về đến nhà thì Cốc Diệu Ngữ đã ngủ, nhưng cô làm thế nào cũng không ngủ được, uống liền ba bịch sữa tươi cũng không ngủ được. Cô vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô ngồi trên chiếc xe Mercedes nhìn mọi thứ chạy ngược về sau.
Đã ngủ không được, cô dứt khoát cầm máy tính bảng tùy tiện mở một bộ phim truyền hình lên xem, vì lý do an toàn, cô mở một bộ phim không có nữ chính để xem —— Tất cả đều là đàn ông, cô muốn xem mộng xuân làm sao tìm đến cô!
Đây là suy nghĩ của cô.
Kết quả...
Cô chủ quan. Phim này vậy mà các nam diễn viên lại yêu đương nhau! Một chàng trai đẩy một chàng trai khác vào tường, đẩy tới bồn rửa tay, đẩy qua tất cả những chỗ cản lại phía sau lưng, đẩy xong, ánh mắt đưa tình, lại kéo mạnh anh ta vào ngực vừa ôm vừa hôn...
Sở Thiên Miểu ném máy tính bảng sang một bên, cảm thấy xong đời, tám phần lại phải nằm mơ.
Quả nhiên, mộng xuân lại tìm tới cô.
Giấc mơ bị cô thay đổi, phim kia một nam đẩy một nam khác. Chàng trai bị cô đẩy mọc ra khuôn mặt của Nhâm Viêm.
Cô ngồi ở trên giường nghĩ, đêm qua rốt cuộc là mộng xuân hay là ác mộng???
Buổi sáng đến văn phòng làm việc của Công ty, Tần Khiêm Vũ vừa nhìn thấy cô mắt thầm quầng liền vui vẻ: “Hôm qua, sếp em bắt em tăng ca sao? Hay là sếp tôi bắt em tăng ca?”
Sở Thiên Miểu nghĩ, sếp anh mò vào giấc mơ của tôi có tính là tăng ca không?
Cô vừa quay đầu lại, bỗng dưng nhìn thấy Nhâm Viêm. Cô kém chút đột quỵ, nghĩ, tại sao anh lại đến văn phòng... Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một màn cô biến chàng trai bị đẩy vào tường thành Nhâm Viêm. Cô đột nhiên lùi một bước dài về sau.
Nhâm Viêm: “…”
Không để ý lúc Nhâm Viêm nhìn về phía cô, bên trong vẻ mặt nghi hoặc còn mang theo ánh mắt hời hợt chất vấn cùng thờ ơ, cô hoảng sợ vội vàng sờ sờ cổ mình.
Còn may, còn may, không có trái táo a-dam. Tỉnh mộng, cô sẽ không xông lên đẩy anh!!
Trong đầu một đống hỗn độn, cô đi ra ngoài rửa mặt bằng nước lạnh, lấy lại tinh thần.
Khi trở về, cô nhìn thấy Dư Dược tới. Anh ta ngồi đối diện với Nhâm Viêm nói: “Nhâm Tổng, tối hôm qua tôi có trao đổi một chút với Chu Tổng, ngài ấy để tôi đi gặp ba người kia đàm phán. Mặc dù bây giờ đã biết bằng sáng chế thực ra thuộc về công ty, nhưng nể tình cảm nhiều năm, chỉ cần bọn họ không còn yêu cầu quá đáng, ngài ấy vẫn nhất trí với phương án chuyển nhượng cổ phần cho bọn họ như ban đầu, chuyện này cũng theo đó bỏ qua, mọi người về sau vẫn là bạn bè đồng tâm hiệp lực!”
Sở Thiên Miểu nghe Dư Dược nói xong, lập tức ở trong lòng giơ ngón tay cái lên cho Chu Hãi Hải. Đàn ông như vậy, khí khái thật sự đủ mạnh!
Chờ Dư Dược đi ra cửa tìm từng người kia đàm phán, Sở Thiên Miểu hỏi Tần Khiêm Vũ: “Tần ca, anh cảm thấy trong ba người bọn họ, ai ăn ơn, ai ăn uy, ai cả ơn uy đều không ăn một cái?”
Tần Khiêm Vũ nghĩ nghĩ, trả lời: “Tôi cảm thấy cả ba người đều có đủ ba khả năng”.
Sở Thiên Miểu cảm thấy lời anh ta nói như không nói.
Tần Khiêm Vũ nhìn cô, dùng sức hất một bên mặt —— em hỏi anh ấy một chút, xem anh ta nói như thế nào. Sở Thiên Miểu thuận miệng hướng chỗ anh hất mặt, hỏi Nhâm Viêm: “Nhâm Tổng, anh cảm thấy trong ba người bọn họ, ai dễ dàng giải quyết nhất, ai khó xử lý nhất?”
Nhâm Viêm hơi ngả lưng ra ghế da, nhìn cô, khóe miệng hơi khiêu khích, hỏi ngược lại: “Vậy cô cảm thấy thế nào?”