Chương 4: Cái chết của Liễu thị.

Chương 4: Cái chết của Liễu thị.

Ôn Trường Tùng bị một mũi tên cắm xuyên qua ngực, mũi tên kia cũng không có một ký hiệu nào. Nhận được tin dữ, Liễu thị đã sinh non lại trở nên khó sinh, ước chừng mất một ngày một đêm mới sinh ra một bé trai có hơi thở vô cùng yếu ớt, chẳng qua mười lăm phút sau đứa bé đã tắt thở. Liễu thị trong một ngày phải chịu đả kích hai lần, chưa qua thời gian ở cữ thì đã đi theo phu quân mình. Vẻn vẹn nửa tháng, Ôn gia chết thảm ba người.

Sức sống của Tùng Bách vốn dĩ rất mãnh liệt, nhưng giờ đây nó đã bắt đầu khô héo. Luồng sát khí âm kia đúng là truyền ra từ chỗ này, Dạ Dao Quang đi tới nhấc chậu hoa lên, lúc tay nàng chạm vào thì thấy hơi mát lạnh. Cảm giác này không phải là cảm giác mát lạnh bình thường, mà nó thuộc kiểu râm mát. Tuy rằng người ta hay nói thực vật thuần âm, nhưng cũng không thể lạnh lẽo đến mức này được.

Nàng ném vỡ chậu hoa, một tia sáng lạnh lóe lên. Dạ Dao Quang vừa thấy, thì ra là một con dao nhỏ dài bằng ngón trỏ. Dựa theo phương hướng, mũi dao trùng hợp lại chỉ về phía đầu giường. Con dao này ẩn chứa sát khí rất nặng, ngoài lệ khí ra thì còn có cả oán khí, lưỡi dao không những đã từng dính máu tươi mà nó còn được chôn một thời gian ở phần âm trạch xấu. Hai vợ chồng lại ngủ chung trong căn phòng này một thời gian dài, không xảy ra tai họa mới là chuyện lạ. Chẳng trách vợ chồng Liễu thị và đệ đệ của Ôn Đình Trạm lại bỏ mạng!

Cũng may ngày thường Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm rất ít khi ra vào phòng chính, nếu không chỉ e rằng hai người họ cũng không thể may mắn thoát khỏi tai họa.

Chuyện chậu hoa Tùng Bách này là từ sau khi Liễu thị mang bầu bốn tháng, vừa nghe nói mẫu thân Hạ thị phải đi Lư Lăng, bà lập tức cùng với Ôn Trường Tùng tới cửa thăm hỏi. Hạ thị rời khỏi quận Dự Chương không lâu thì phái người đưa chậu hoa Tùng Bách tinh xảo này đến. Tuy rằng Liễu thị không có hứng thú với hoa cỏ, nhưng lại rất thích Tùng Bách.

Thứ này là do Liễu gia đưa tới! Dạ Dao Quang có thể khẳng định đây không phải chủ ý của Hạ thị, nhưng nói gì đi nữa người mang đến cũng là tâm phúc của Hạ thị. Hoặc là bọn họ không hay biết gì, hoặc là bị lợi dụng, hay cũng có thể chính người bên cạnh Hạ thị có hai lòng. Chẳng qua cho dù là bất cứ lý do gì, người hại chết vợ chồng Ôn Trường Tùng và con trai họ - ba mạng người của Ôn gia, chính là người của Liễu gia!

Rốt cuộc là người nào của Liễu gia lại nhẫn tâm đến vậy, quyết tâm muốn để cả nhà họ chết thảm?

Dạ Dao Quang thu dọn sạch sẽ mọi thứ rồi đi nấu cơm, giờ này chắc Ôn Đình Trạm cũng sắp về rồi.

Mặc dù đã từng tu hành trong núi sâu với ông nội, nhưng đời trước Dạ Dao Quang ngoại trừ vào bếp xem phong thủy cho người khác ra thì không vào bếp lần nào nữa. Bảo nàng cầm muôi vào bếp thì chẳng khác nào kêu nàng đốt nhà. Nhưng nguyên chủ từ năm lên sáu đã giúp Liễu thị chuyện bếp núc. Mặc dù Liễu thị sợ tay của con gái trở nên thô ráp nên chỉ giao cho nàng làm mấy việc nhỏ, nhưng lại không ngăn được sự nghe lời hiểu chuyện của nguyên chủ. Lúc nàng chín tuổi đã bắt đầu học nấu những món đơn giản. Sau hai năm kể từ khi Liễu thị qua đời, nàng cũng coi như được rèn giũa tốt, mặc dù không phải thuộc hàng tinh thông, nhưng ít ra có hình có dạng, hương vị cũng không tồi.

Có trí nhớ của nguyên chủ, tay nghề của Dạ Dao Quang cũng được cải thiện. Nàng dùng số nguyên liệu không nhiều lắm nấu một chén cháo rau, xào một đĩa rau dại, chiên thêm hai quả trứng gà.

Vừa làm xong thì Ôn Đình Trạm về đến nhà. Dạ Dao Quang vừa bưng thức ăn ra vừa nói với Ôn Đình Trạm: "Đệ mau đi rửa tay đi."

"Hôm nay gia đinh của Sở gia có đi bàn chuyện tăng tiền thuê đất, sau đó xung đột với người ta, lỡ tay đánh chết người. Sở gia bị kiện lên quan phủ vì tội giết người." Hiếm khi thấy Ôn Đình Trạm nói chuyện lúc ăn cơm, hơn nữa nghe chừng còn rất vui vẻ: "Dao Dao, mấy chuyện tỷ làm hiệu quả nhanh thật đấy."

Phạm vào Bạch Hổ Sát, đây vẫn chỉ là chuyện nhỏ, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!

Dạ Dao Quang lại nghĩ tới cái chết của Liễu thị, trong lòng không khỏi chùng xuống. Nàng không biết mình có nên nói chuyện này cho Ôn Đình Trạm nghe không. Không nói đến chuyện Ôn Đình Trạm có quyền biết được sự thật, nói thì sợ Ôn Đình Trạm còn nhỏ như vậy, nhưng giấu diếm để về sau nói thì có khác gì là lừa hắn đâu chứ.

Vì thế lúc Ôn Đình Trạm nói nàng chỉ biết cười nhạt, may là tính cách của nguyên chủ vốn đã như vậy. Do đó Ôn Đình Trạm cũng không nghi ngờ gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Sau khi ăn xong, hắn bèn đi đuổi ba con gà vào chuồng sắt. Ánh nắng lúc trời chiều vẫn còn rất sáng, vì thế Ôn Đình Trạm quyết định sẽ ngồi trong viện đọc sách.

"Dao Dao, có thật là vì mơ thấy mẫu thân nên tỷ mới tinh thông huyền học không vậy?" Bỗng nhiên Ôn Đình Trạm ngẩng đầu hỏi.

Dạ Dao Quang không khỏi sửng sốt, sau đó lẳng lặng nhìn Ôn Đình Trạm: "Đệ sợ sao?"

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng của trời chiều lúc đầu thu trở nên đỏ rực, chiếu xuống mái hiên, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Đình Trạm, làm cho mặt hắn nhiễm thêm một gam màu tươi đẹp. Hắn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Dạ Dao Quang vừa có chút lo lắng vừa có chút chờ mong. Tất nhiên sau này nàng sẽ đi làm nghề cũ, đồng thời cũng muốn tu luyện. Nếu Ôn Đình Trạm đồng ý, như vậy nàng và hắn sẽ chung sống với nhau, về chuyện sau này thì để sau này hãy nói. Còn nếu Ôn Đình Trạm sợ hãi, vậy nàng chỉ có thể đợi đến lúc lo mọi chuyện cho hắn xong, sau đó nàng sẽ rời đi.

Đến khi ánh chiều tà cuối cùng biến mất, trong đêm tối Ôn Đình Trạm ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng kiên định và nghiêm túc: "Tỷ có hại đệ không?"

Nghe hắn hỏi vậy, cuối cùng gánh nặng trong lòng Dạ Dao Quang cũng buông xuống. Không phải nàng không biết đột nhiên nói với một đứa bé chín tuổi những chuyện này có hơi quá, cho dù là một đứa trẻ thông minh đi nữa thì cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng nàng không có thời gian chậm rãi chờ đợi. Nhà bọn họ quá nghèo, nàng không thể tiếp tục ỷ vào sự hương hại của người khác như vậy được.

"Sẽ không, Dao Dao vĩnh viễn sẽ không làm hại Trạm Ca Nhi." Dạ Dao Quang hứa hẹn.

"Vậy ta sẽ không sợ." Thiếu niên nho nhỏ, trong mắt chứa đầy ánh sáng rực rỡ, chói mắt như vậy. Hắn cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng tinh: "Trong đống sách mà mẫu thân để lại, ngoại trừ ‘Dịch Kinh’ ra thì còn có một quyển ‘Vạn Toàn Ngọc Hạp Ký’, nửa quyển ‘Thôi Bối Đồ’ và 'Táng Kinh’."

Mắt của Dạ Dao Quang lập tức sáng rực. Mấy quyển sách này nàng đều đã đọc qua hết rồi, nhưng không phải là sách cổ, nhất là cuốn ‘Vạn Toàn Ngọc Hạp Ký’, là quyển sách từ thời Đông Tấn. Bộ sách này chủ yếu viết về thuật bói toán, mà trong huyền học, trùng hợp nàng lại thích thuật bói toán nhất. Nguyên chủ chưa từng đọc qua bộ sách này, như vậy đã chứng minh Liễu thị không định để cho một tiểu cô nương đọc những bộ sách đó. Ôn Đình Trạm nói vậy là muốn để cho nàng đọc, sau này sẽ nói với bên ngoài là nàng đọc sách trong nhà, không cần thầy dạy mà đã tự hiểu, như vậy thì bản lĩnh và năng lực của nàng cũng coi như có nguồn gốc rõ ràng.

Dù sao đi nữa hai vợ chồng Liễu thị cũng đã yên nghỉ, từ nhỏ nàng đã sống cùng Ôn Đình Trạm, chỉ cần Ôn Đình Trạm nói như vậy, lại có sách cổ làm chứng, không ai có thể nghi ngờ nàng nữa không phải sao?

Đúng là một tiểu tướng công tri kỷ.

"Ở đâu vậy? Mau lấy cho tỷ xem đi."

Ôn Đình Trạm thấy ánh mắt của Dạ Dao Quang trở nên sáng ngời, tựa như những vì sao bên ngoài cửa sổ, trong lòng hắn bỗng dưng cảm thấy vui vẻ, đứng dậy đi đến phòng của Liễu thị: "Có một lần ta mở ra xem bị mẫu thân bắt gặp, mẫu thân nói đây là tạp thư (sách vở không liên quan đến chuyện thi cử), sợ ta đọc tiếp nên đã cất đi."

Dạ Dao Quang thấy Ôn Đình Trạm đến phòng của Liễu thị, định ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Chẳng qua điều nàng không ngờ tới chính là Liễu thị lại cất sách dưới ngăn tủ bàn trang điểm.

"Ơ, chậu Tùng Bách ở đây đâu mất rồi?" Trí nhớ của Ôn Đình Trạm còn tốt hơn cả Dạ Dao Quang.

"Hôm nay lúc tỷ dọn phòng không cẩn thận làm vỡ mất nên mang đi chôn rồi." Dạ Dao Quang vội trả lời.

"Vậy chôn nó bên cạnh mộ của mẫu thân đi, mẫu thân thích chậu Tùng Bách này nhất mà." Ôn Đình Trạm lấy ra mấy quyển sách đưa cho Dạ Dao Quang, sau đó nói với nàng.

"Không được!" Dạ Dao Quang nghĩ cũng không cần nghĩ đã quả quyết bác bỏ.

Rễ cây của cây Tùng Bách đã nhiễm phải khí Hung Thần, sao có thể chôn nó bên cạnh mộ của vợ chồng Liễu thị được chứ! Như vậy sẽ phá hỏng phong thủy của ngôi mộ mất.