Chương 5: Nỗi căm hận của thiếu niên.
"Dao Dao, tỷ sao vậy?" Giọng điệu phản đối quá mạnh mẽ của Dạ Dao Quang đã khiến Ôn Đình Trạm nảy sinh nghi ngờ.
"Trạm Ca Nhi, cho dù lát nữa tỷ nói gì với đệ thì đệ cũng phải bình tĩnh nhé." Dạ Dao Quang quyết định vẫn nên nói cho Ôn Đình Trạm biết.
Dạ Dao Quang trước nay chưa bao giờ cảm thấy lựa chọn tự cho mình là đúng sẽ là một cách đối xử tốt với người khác. Cái gọi là lời nói dối thiện ý để bảo vệ người khác, ngươi không phải người đó, không thể đem cái ngươi cho là đúng để cưỡng ép đặt lên người người khác được, biết đâu ngươi cảm thấy đó là thiện ý, nhưng người khác sẽ cảm thấy ngươi là kẻ phản bội thì sao.
Do dự một hồi, Dạ Dao Quang quyết định nói tất cả mọi chuyện với Ôn Đình Trạm, nghi ngờ của nàng, suy đoán của nàng, một chữ cũng không sót, sau đó nàng lấy con dao nhỏ kia ra.
"Đây chính là thứ hại chết mẫu thân, cha và đệ đệ của đệ sao?" Ánh mắt Ôn Đình Trạm chứa đầy sự căm hận nhìn chằm chằm vào con dao nhỏ trong tay Dạ Dao Quang, đôi mắt trong veo xuất hiện tia sáng khát máu. Mặc dù hắn còn nhỏ, nhưng đã đọc qua rất nhiều sách, không chỉ là của mẫu thân để lại, còn có những quyển sách ở chỗ tiên sinh, vả lại lòng hiếu kỳ của hắn rất lớn, thế nên cũng đã xem qua không ít tạp thư.
"Ừm." Ánh mắt Dạ Dao Quang có chút không đành lòng, nhưng nàng vẫn gật đầu: "Trạm Ca Nhi, đệ muốn đi đâu?"
Nhìn thấy Ôn Đình Trạm đột nhiên xoay người chạy ra cửa, Dạ Dao Quang vội vàng đuổi theo, giữ chặt lấy Ôn Đình Trạm, nhưng sức lực của Ôn Đình Trạm quá lớn, giãy giụa đẩy Dạ Dao Quang ra. Nàng đứng không vững, cứ thế đâm vào cột trụ của hành lang ở phía trước cửa.
Không để tâm đến cơn đau chỗ khuỷu tay, nàng từ phía sau vội xông tới vồ ngã Ôn Đình Trạm, sau đó bất chấp sự vùng vẫy của Ôn Đình Trạm, cứ thế ghì chặt hắn xuống. Ôn Đình Trạm giống như một con trâu dữ muốn vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của Dạ Dao Quang, trong miệng phát ra tiếng kêu gào như sói con, khiến lòng người không khỏi kinh hãi.
"Trạm Ca Nhi, đệ bình tĩnh lại đi." Dạ Dao Quang giữ chặt đôi chân đang quơ lung tung, mở giày của hắn ra, vô cùng chuẩn xác ấn vào huyệt Thái Xung của hắn.
Huyệt Thái Xung có thể hạ cơn nóng giận, xoa dịu áp lực, làm cho người ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Quả nhiên, không bao lâu Ôn Đình Trạm đã nằm yên trên mặt đất, hắn ngừng giãy giụa, có điều tiếng khóc giống như một con thú nhỏ khiến cho trái tim của Dạ Dao Quang không khỏi siết chặt lại. Dạ Dao Quang đỡ Ôn Đình Trạm dậy, ôm lấy hắn, nhỏ giọng an ủi: "Đừng khóc nữa, đợi đệ lớn lên rồi có thể đòi lại sự công bằng cho mẫu thân." Cuối cùng Ôn Đình Trạm nhịn không được gào khóc lên, khóc trong tuyệt vọng, ruột gan đứt từng khúc, ngay cả khi vợ chồng Liễu thị mất hắn cũng không khóc đau thương đến vậy, tiếng khóc bi thương đó hòa vào màn đêm khiến lòng người không khỏi chùng xuống. Dạ Dao Quang tự cho mình là một người có lòng dạ sắt đá, cũng không kìm hốc mắt có chút ươn ướt. May là hàng xóm xung quanh cách họ rất xa, nếu không sẽ khó tránh khỏi việc kinh động đến họ.
"Bọn họ thật ác độc." Khóc đủ rồi, Ôn Đình Trạm dùng sức kéo tay áo lên để lau mặt, giọng nói khàn khàn qua các kẽ răng tràn ra ngoài: “Đệ nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ."
"Trạm Ca Nhi, đệ không thể kích động, bọn họ dùng cách như vậy hại chết phụ thân và mẫu thân, bây giờ chúng ta chỉ có thể làm như không biết." Dạ Dao Quang vỗ về Ôn Đình Trạm, thật là tàn nhẫn.
Liễu thị không hề làm gì sai, bị đạo tặc bắt đi không phải lỗi của bà, là người của Liễu gia không bảo vệ được bà. Không mất đi trinh tiết, bà sống ngay thẳng, tại sao phải vì sĩ diện hư vô đó của Liễu gia mà tuẫn tiết? Bà đã thoát khỏi Liễu gia, không còn quan hệ gì với Liễu gia nữa, nhưng những người này vẫn không chịu buông tha cho bà, nhất định cho rằng Liễu thị còn sống chính là một vết nhơ của Liễu gia họ, thậm chí không ngại mượn tay của Hạ thị độc chết Liễu thị. Nếu như sau khi Hạ thị biết được chân tướng, thì sẽ kinh ngạc, đau buồn đến mức nào chứ?
Tuy nhiên bây giờ họ không có bất kỳ tư cách nào để đấu với Liễu gia, muốn đòi lại công bằng thì có thể tạm thời nhẫn nhịn.
“Đệ nhất định phải thi đỗ công danh, đệ nhất định phải đạp toàn bộ Liễu gia xuống bùn!”
Giờ phút này, trong lòng của một thiếu niên chín tuổi đã gieo xuống hạt giống hận thù.
Dạ Dao Quang thấy vậy không khỏi há miệng, nhưng lại không nói gì. Nàng không hy vọng tâm tính của Ôn Đình Trạm sẽ trở nên vặn vẹo từ đây, nhưng bây giờ có nói gì thì nữa thì Ôn Đình Trạm cũng không nghe vào tai, chỉ có thể dần dần dẫn dắt hắn. Dù sao nàng luôn luôn ở bên hắn, sẽ không để tiểu tướng công của mình lầm đường lạc lối.
“Dao Dao, bọn họ hại phụ thân và mẫu thân đệ như vậy, chúng ta có thể...” Ôn Đình Trạm đột nhiên nắm lấy tay của Dạ Dao Quang, đôi mắt sưng đỏ lóe lên lệ quang, tràn đầy mong đợi nhìn Dạ Dao Quang.
Ôn Đình Trạm nghĩ tới thủ đoạn đối phó của Sở gia, họ có thể bắt chước làm theo để đối phó với Liễu gia không? Người Liễu gia, thật sự là ức hiếp người quá đáng.
Lúc trước sau khi phu thê Liễu thị kết hôn, cuộc sống cực kỳ mỹ mãn. Ôn Trường Tùng có thể cưới được quý nữ của một đại gia tộc làm vợ như vậy, quả thật là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống. Ông nâng niu yêu thương Liễu thị trong lòng bàn tay, cộng thêm võ nghệ của Ôn Trường Tùng cũng không tầm thường, rất được tri phủ tán thưởng. Tuy rằng Liễu gia không muốn Liễu thị cứ lởn vởn trước mặt gây chướng mắt, nhưng có tri phủ che chở, những người có quyền lực cũng khó đối phó được với các lực lượng địa phương, bởi vậy họ chỉ có thể nhịn.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, chưa đến hai năm vị tri phủ kia bởi vì đắc tội với quyền quý nên bị lưu đày, tri phủ mới nhậm chức lại có quan hệ thân thích với Liễu gia, vì thế đã tùy tiện tìm một sai lầm tống cổ Ôn Trường Tùng đi. Ôn Trường Tùng lúc đầu không nỡ cho Liễu thị cùng mình hồi hương chịu khổ, vì vậy bèn dùng tiền tích góp mở một tiêu cục, cuối cùng vẫn chịu sự chèn ép của Liễu gia như xưa, không những thua lỗ hết sạch, ngay cả mảnh đất dưới chân cũng không còn. Sau khi Liễu thị biết được, vì suy nghĩ cho Ôn Trường Tùng, chỉ có thể trở về thôn Đỗ gia, quê nhà của Ôn Trường Tùng.
Liễu thị cũng là vì bị ép đến bước này nên mới để Dạ Dao Quang làm con dâu nuôi từ bé. Liễu thị là quý nữ của một đại gia tộc, mặc dù rơi vào hoàn cảnh như vậy, nhưng tâm khí của bà vẫn rất cao, trong lòng hiểu rõ chỉ cần còn Liễu gia ở đây, thì họ không thể ra mặt, không thể ra mặt thì con trai đương nhiên không cưới được nàng dâu tốt, nhưng cô gái được nuôi dưỡng ở quê nhà thì làm sao có thể lọt vào mắt xanh của Liễu thị được chứ? Không bằng tự mình nuôi dưỡng một nàng dâu, cộng thêm lớn lên với con trai từ nhỏ, sau này bọn họ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Họ đã nhượng bộ đến mức này, nhưng người Liễu gia vẫn không chịu buông tha cho họ!
Những việc này Dạ Dao Quang cũng biết, tiếc là bây giờ Liễu gia đối với họ mà nói, căn bản không phải là đối thủ có thể lay chuyển được.
“Trạm Ca Nhi, không nói tới tu vi hiện tại của tỷ rất thấp, không bố trí nổi đại trận Phong Thủy, riêng chuyện đệ và tỷ bây giờ không có đồng nào trong người, ngay cả lộ phí đi quận thành cũng không có. Mà cho dù chúng ta tích góp đủ tiền, chúng ta làm thế nào mới có thể tiếp cận được Liễu gia...” Dạ Dao Quang cười gượng.
Nàng chính là một người có thù tất báo, ai dám giở thói ngang ngược trên đầu nàng đều phải trả giá vô cùng lớn. Xuyên không đến đây thật đúng là bực bội, đầu tiên suýt chút nữa thì chết đuối, bây giờ lại thêm một kẻ địch mạnh như vậy, nàng phải nhanh chóng mạnh lên mới được! Căn cơ của gia tộc Liễu thị không thể coi thường, cho dù Ôn Đình Trạm có được công danh, cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể báo được thù. Hơn nữa Ôn Đình Trạm chưa chắc có thể nhịn được, nếu như nàng có đủ thực lực thì cũng không có gì đáng lo nữa. Với lại cũng phải nhanh chóng kiếm ra tiền, công cụ cần thiết đều phải dùng tiền để mua.
“Nếu biết được sinh thần bát tự* của chủ nhân Liễu gia thì sao?” Đáy mắt Ôn Đình Trạm lóe qua một tia sáng, rõ ràng là hắn cực kì oán hận người của Liễu gia, luồng thù hận này khác hoàn toàn với sự căm ghét đối với Sở gia.
*Bát tự theo nghĩa đen là Tám chữ, sự kết hợp Thiên Can và Địa Chi của tứ trụ giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh, năm sinh. Từ tám chữ đó dự đoán những yếu tố bất ngờ dễ xảy ra vào các thời điểm, dự đoán được nhiều vấn đề trong cuộc sống mà ít ngờ đến.
“Trạm Ca Nhi, đó là tà thuật.” Dạ Dao nghiêm mặt nói: “Mức độ nặng nhẹ không giống như đối phó với Sở gia, chúng ta dùng tà thuật hại người, đó là đã tạo nghiệp chướng, sẽ gặp báo ứng. Hơn nữa vẫn là câu nói đó - tu vi hiện tại của tỷ không đủ, bọn họ đã hại phụ thân và mẫu thân như vậy, bên cạnh tất nhiên là có người có tu vi cao hơn tỷ, một khi thuật của tỷ bị kẻ đó phá, e rằng tỷ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.”