Chương 3: Bạch Hổ Sát

Chương 3: Bạch Hổ Sát.

Ngày hôm sau Dạ Dao Quang tỉnh dậy, Sở Tam Nương vừa lúc tới thăm nàng.

Sở Tam Nương là một vị giai nhân thanh tú, dưới sự bồi dưỡng của Liễu thị, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên dáng vẻ của một vị tiểu thư khuê các. Lúc này nàng mang theo hai nha hoàn và không ít đồ.

"Tam tỷ tỷ, mời ngồi." Dạ Dao Quang vẫn nửa nằm nửa ngồi trên giường, nói với Sở Tam Nương.

Năm nay Sở Tam Nương vừa đến tuổi cập kê, lớn hơn Dạ Dao Quang ba tuổi. Cách biệt ba tuổi rất lớn, Sở Tam Nương và nàng chỉ là giao tình ngoài mặt, lần này tới đây chẳng qua là vì thanh danh của bản thân mà thôi, nói gì đi nữa Liễu thị cũng là sư phụ của nàng.

"Diêu muội muội không cần để ý đến ta, cứ nằm đó, ta qua thăm muội một chút rồi sẽ đi ngay. Chớp mắt đã đến vụ thu hoạch, trong nhà có nhiều việc, mẫu thân không thể không có người bên cạnh giúp đỡ." Sở Tam Nương cũng không ngồi xuống.

"Vậy ta cũng không giữ Tam tỷ tỷ lại nữa." Dạ Dao Quang cười nhạt nhẽo, rồi bỗng nhiên nói: "Phải rồi, không biết có phải bốn ngày trước có một bà tử ở Sở gia đến thôn chúng ta đúng không?"

"Dao muội muội nói ai vậy?" Câu hỏi của Dạ Dao Quang rất nhạy cảm, Sở Tam Nương nhíu mày hỏi.

"Hôm mà ta rơi xuống nước, may mà có một bà tử ăn mặc đẹp đẽ kéo ta lên, ta còn không cẩn thận làm bà ấy bị thương, trong lòng cứ thấy áy náy mãi. Nhưng bà tử đi vội quá, ta còn chưa kịp hỏi thì bà ấy đã đi mất rồi. Ta chỉ nhớ mang mang năm đó theo mẫu thân đi Sở gia hình như đã từng gặp qua bà ấy một lần rồi." Ánh mắt Dạ Dao Quang chất chứa niềm mong đợi và sự biết ơn.

Nàng cá Sở Tam Nương chỉ thân thiết ngoài mặt với nàng, tuyệt đối sẽ không đi hỏi thăm thực hư mọi chuyện.

"Tam cô nương, là Lục bà tử trong viện của phu nhân." Nghe thấy vậy, nha hoàn đi theo Sở Tam Nương bèn lên tiếng nhắc nhở: "Hôm trước nô tì đến phòng bếp thì gặp bà ấy, thấy trên tay bà ấy bị thương mới hỏi thăm một câu. Bà ấy nói về nhà thăm cháu trai, không cẩn thận nên bị thương.”

"Quả thật là có chuyện này, nhà bà tử đó cũng ở thôn của muội. Mấy hôm trước cháu trai đổ bệnh, trùng hợp trở về đúng lúc đó.” Sở Tam Nương gật đầu cười: "Dao muội muội không cần để trong lòng, đây là chuyện mà họ nên làm, sư phụ cũng rất chiếu cố mấy tỷ muội chúng ta."

"Sao lại không để trong lòng được chứ?" Dạ Dao Quang cười vô cùng xán lạn: "Ta nhất định sẽ khắc sâu trong lòng, Tam tỷ tỷ cũng không cần ban thưởng gì đâu, ta sẽ tự mình báo đáp."

"Được, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này, Dao muội muội hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta không làm phiền muội nữa."

"Tam tỷ tỷ đi thong thả." Dạ Dao Quang yếu ớt nói một tiếng.

Vốn dĩ còn cho rằng mình nghĩ sai rồi, bây giờ xem ra là ý của người nhà Sở gia, chẳng qua không biết là cố tình dặn dò hay là nữ nhân kia muốn lấy lòng chủ nhân nên mới tự ý quyết định. Nhưng món nợ này đều ghi trên người Sở gia hết, không có việc Sở gia muốn lấy đồ của bọn họ rõ như ban ngày thì làm gì có người nào dám giơ nanh vuốt gian ác của mình ra chứ?

Lại nghỉ ngơi thêm hai ngày, Dạ Dao Quang thấy đã không còn vấn đề gì nữa, vì thế nàng quyết định việc đầu tiên nàng phải làm là cho Sở gia biết tay. Bữa tối ngày hôm ấy, lúc mặt trời ngả về đằng Tây, Dạ Dao Quang mang theo đá mài có sẵn trong nhà, mượn xe bò nhà Đỗ Tuyền cùng thôn, dẫn cả tiểu tướng công nhà mình đánh xe lên trấn trên.

Tại nhà Sở Hà, trước kia nguyên chủ hay đi theo Liễu thị tới đó, không có gì là không quen thuộc cả. Đi xe mất nửa canh giờ, lúc đến nơi thì sắc trời đã tối. Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đợi thêm nửa canh giờ nữa, thấy người Sở gia đã ngủ hết mới lặng lẽ đến gần.

"Dao Dao, tỷ làm gì vậy?" Ôn Đình Trạm thấy Dạ Dao Quang cầm xẻng đào hố bên ngoài nhà Sở gia, khó hiểu hỏi.

"Muốn báo thù, mau mau lại đây đào với tỷ đi, đào xong chúng ta chôn đá mài xuống." Dạ Dao Quang đầu cũng không ngẩng lên, bèn nói.

Cả căn nhà này nằm ở vị trí Thanh Long, phong thủy nhà Sở gia không tồi, căn nhà chú trọng Thanh Long Bạch Hổ bổ trợ lẫn nhau. Nếu nàng để đá mài đè lên Thanh Long thì sẽ làm thế lực của Bạch Hổ trở nên lớn mạnh, tạo thành Bạch Hổ Sát*. Nếu căn nhà phạm vào Bạch Hổ Sát, nhẹ thì bệnh tật hao tài (mất tiền), nặng thì gây ra thương vong.

*Trong Phong Thủy, Bạch Hổ chỉ đối tượng bên phải ngôi nhà. Bạch Hổ Sát là sát gây ra ở phía bên phải.

Nàng muốn Sở gia không có thời gian đi gây chuyện với hai người bọn họ!

Lén lút chuẩn bị xong xuôi, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm vội vàng lên xe bò trở về. Lúc về tới nhà thì đã là đêm khuya, cả hai đều mệt mỏi, ai nấy đều tự mình rửa mặt nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau Ôn Đình Trạm ngồi xe bò đến thư viện trong thôn. Thư viện được xây dựng ở trên một ngọn núi xinh đẹp nằm giữa trấn Thái Hòa và thôn Đỗ gia. Đánh xe mất ba – bốn mươi phút mới tới nơi, sau đó lại mất thời gian một nén nhang để trèo lên núi. Ôn Đình Trạm đều ngồi xe bò đi sớm nhất thôn. Buổi tối Đỗ Tuyền chở khách về sẽ cố ý chờ Ôn Đình Trạm ở dưới chân núi rồi đưa hắn về. Trước kia Liễu thị sẽ đưa tiền cho Đỗ Tuyền, sau này vợ chồng Liễu thị đi rồi, Đỗ Tuyền vẫn đưa đón Ôn Đình Trạm như trước, nhưng không thu tiền của họ nữa. Hàng ngày Ôn Đình Trạm trở về sẽ dạy cho con của Đỗ Tuyền mấy chữ.

Thân thể Dạ Dao Quang vẫn còn hơi yếu, nhà cửa đã mấy ngày rồi không quét dọn, thế là nàng nhân lúc có chút tinh thần bèn dọn dẹp nhà cửa một lượt. Không thể phủ nhận nhà của họ khấm khá nhất thôn. Ôn Trường Tùng không đành lòng để Liễu thị phải chịu khổ cùng ông, sau khi về quê lập tức bỏ ra năm mươi lượng bạc xây nhanh một căn nhà ngói lớn, có thể nói trừ sách của Liễu thị ra thì họ vẫn còn chút tài sản.

Liễu thị để lại một ít trang sức, cũng đã bán đi để lo liệu ma chay lúc ấy.

Dọn dẹp sạch sẽ cả trong lẫn ngoài, lúc Dạ Dao Quang dọn dẹp nhà chính, còn chưa kịp đẩy cửa thì nàng đã cảm nhận được có một hơi thở lạnh lẽo, mặt mũi ngay lập tức biến sắc.

Trừ những lúc Dạ Dao Quang quét dọn ra thì cánh cửa vẫn luôn được đóng kín. Luồng sát khí âm này trừ khi là thầy Phong Thủy có độ nhạy bén cao, nếu không người bình thường sẽ không thấy có gì khác thường. Dạ Dao Quang rất muốn xem phong thủy của căn nhà này, mặc dù không có la bàn, không thể xác định phương hướng một cách chính xác, nhưng đây chắc chắn là một nơi tốt lành, một căn nhà như vậy sao lại có sát khí âm chứ?

Vào phòng, Dạ Dao Quang đảo nhanh mắt nhìn xung quanh, rất nhanh đã chú ý đến chậu hoa Tùng Bách trên bàn trang điểm của Liễu thị, nàng ngay lập tức cau mày. Nguyên chủ không hề hay biết, nhưng Dạ Dao Quang lại biết rõ, dù là trong Phong Thủy hay Y Học cũng không được đặt hoa Tùng Bách trong phòng ngủ, bởi vì mùi hương của nó sẽ ảnh hưởng lớn đến tính khí của con người, khiến một người đang khỏe mạnh chán ăn, đặc biệt là đối với phụ nữ có thai.

Bỗng nhiên Dạ Dao Quang nghĩ đến cái chết của Liễu thị. Thân thể của Liễu thị luôn mạnh khỏe, nhưng hai năm trước sau khi có bầu thì xuất hiện rất nhiều dấu hiệu đẻ non. Khoảng thời gian ấy đúng lúc thầy thuốc không ở trong thôn, Liễu thị đành lên trấn trên tìm thầy thuốc khác. Thầy thuốc nói Liễu thị bị suy nhược cơ thể, lúc sinh phải có sâm núi.

Sâm núi rất xa xỉ, trong nhà cho Ôn Đình Trạm theo học trường tư thục, Liễu thị dồn sức bồi dưỡng thêm Dạ Dao Quang đã là nghèo rớt mùng tơi rồi. Thật ra vẫn có thể chuẩn bị sâm núi, nhưng nếu dùng sâm núi thì sẽ không còn tiền. Ôn Trường Tùng lên núi săn thú, hy vọng có thể săn được thứ tốt để thê tử và con cái không cần phải nhịn ăn nhịn mặc, nhưng vừa mới đi không lâu thì đã bị khiêng về.