Chương 2: Hung thủ.
Dường như sức ăn của nguyên chủ rất nhỏ, Ôn Đình Trạm cũng không hề nghi ngờ gì, cứ húp từng ngụm từng ngụm nhỏ, động tác vô cùng nhã nhặn. Húp xong cháo, hắn bèn đặt chén sang một bên, nắm lấy tay của Dạ Dao Quang, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Dao Dao, tỷ nói cho đệ biết, là ai muốn hại tỷ?”
Dạ Dao Quang có chút kinh ngạc: “Sao đệ biết có người muốn hại tỷ?”
Ngay cả thôn dân cứu nàng cũng cảm thấy nàng nghĩ quẩn trong lòng nên mới muốn tự vẫn!
“Phía sau gáy của tỷ bị thương, Đỗ Tứ thúc nói là va vào thứ gì đó nên mới bị thương.” Ánh mắt trong veo, sáng sủa, linh động của thiếu niên nhỏ vậy mà lại xẹt qua một tia sáng sắc bén.
Dạ Dao Quang có chút không dám tin ánh mắt của bản thân, nhưng nàng chỉ cười đáp: “Là người ngoài thôn, một nữ nhân có sức lực vô cùng lớn.”
Nguyên chủ lớn lên ở nơi này, sớm đã ghi nhớ giọng nói của tất cả mọi người, đó cũng không phải là người của thôn Đỗ gia, mặc dù thôn Đỗ gia có hơn một trăm hộ gia đình, gần năm trăm người, nhưng trí nhớ của nguyên chủ tốt cực kỳ.
“Là họ, nhất định là họ!” Ai ngờ Dạ Dao Quang vừa nói ra một câu như vậy, Ôn Đình Trạm lập tức nổi giận: “Họ vẫn luôn dòm ngó những cuốn sách mà mẹ để lại.”
Dạ Dao Quang lập tức biết Ôn Đình Trạm nói đến ai, thôn Đỗ gia thuộc trấn Thái Hòa, trong trấn Thái Hòa có một địa chủ họ Sở, mẫu thân Liễu thị của Ôn Đình Trạm đã từng làm nữ tiên sinh dạy học cho vài cô nương của nhà địa chủ họ Sở này.
Mẫu thân Liễu thị của Ôn Đình Trạm chính là đích nữ tam phòng của thế gia thi thư ở quận Dự Chương. Đến tuổi cập kê* ra ngoài dâng hương thì bị kẻ gian bắt đi, lúc đó trùng hợp lại được Ôn Trường Tùng – lúc đó vẫn còn là bổ khoái cứu giúp. Không có gì đặc biệt xảy ra, vẫn là tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân không hỏi xuất thân, nguyện lấy thân báo đáp.
*Tục cổ Trung Hoa con gái tới tuổi 15 thì cài trâm, tức tới tuổi thành niên. § Sau con gái tới tuổi thành hôn được gọi là “cập kê”
Mà Liễu gia ở quận Dự Chương nổi tiếng là cao quý, thanh liêm, tất nhiên sẽ không chấp nhận một đứa con gái đã rơi vào tay kẻ gian. Cho dù Liễu thị vẫn giữ được sự trong sạch, trước khi Liễu thị bị đưa về nhà, Liễu gia đã tuyên bố với bên ngoài rằng Liễu thị vì giữ gìn trinh tiết của bản thân nên đã tự vẫn. Cho dù Liễu thị đã được Ôn Trường Tùng đưa về nhà, gia chủ của Liễu gia vẫn muốn bà phải tuẫn tiết*, Liễu thị không theo. Cuối cùng phụ mẫu của ông phải chia sẻ vô số ích lợi, mời họ hàng thân thích của Liễu thị nói giúp, gia chủ của Liễu gia mới lui một bước, từ đó Liễu thị và Liễu gia đoạn tuyệt quan hệ.
*Tuẫn tiết: Phụ nữ chết để giữ trọn trinh tiết thời xưa.
Rời khỏi Liễu gia, Liễu thị đã mang theo mọi thứ của bản thân, và trong đó có một xe sách. Sau khi đoạn tuyệt với Liễu gia, tiểu thư yêu kiều được nuôi dưỡng trong khuê phòng, ngước mắt chẳng quen ai, chỉ mang theo sách của bà làm của hồi môn gả cho Ôn Trường Tùng. Sau này dưới sự chèn ép của Liễu gia, họ không thể không rời khỏi quận Dự Chương, quay về quê nhà của Ôn Trường Tùng, cũng chính là nơi này.
Mà Dạ Dao Quang là đứa trẻ mà Liễu thị và Ôn Trường Tùng nhặt được trên đường hồi hương. Năm đó gặp nạn hạn hán, lương thực không thu hoạch được một hạt nào, thế nên Liễu thị đã đặt cái tên Dao Quang cho Dạ Dao Quang, bởi vì «Ôn Tử · Hạ Đức» có ghi lại: Dao quang giả, tư lương vạn vật giả dã.
Ý nghĩa là ánh sáng là phương hướng của lương thực, hy vọng Dạ Dao Quang có thể mang đến mùa bội thu cho họ. Lại bởi vì nhặt được vào ban đêm, thế nên họ là Dạ, cũng là người họ Dạ duy nhất của toàn bộ thôn Đỗ gia.
Sau khi hồi hương, Liễu thị vì sinh kế của gia đình, đã đến Sở gia làm nữ tiên sinh dạy học mấy năm. Liễu thị rất thích con gái thứ ba của Sở gia, Sở tam cô nương cũng thường xuyên đến nhà họ làm khách, dần dần biết được tàng thư của Liễu thị. Sau đó địa chủ họ Sở biết được, bèn mấy lần muốn ra giá cao để mua, nhưng đều bị Liễu thị khước từ.
Hai năm trước, sau khi Liễu thị và Ôn Trường Tùng qua đời, Sở gia càng ngày càng gấp, muốn lấy được sách mà Liễu thị để lại, nhưng nguyên chủ và Ôn Đình Trạm có cắn rơm cắn cỏ cũng không để cho Sở gia thực hiện được.
Tàng thư của Liễu thị vô cùng lớn, đối với thế gia thi thư như Liễu gia có thể không tính là gì, nhưng đối với tên địa chủ muốn dùng những thứ đó để điểm tô vẻ bề ngoài, nâng cao xuất thân của mình trong hương trấn* thì chúng chính là một khối thịt mỡ mà họ không thể nào với tới được. Sách là một thứ quý báu, bản thân người đọc sách cũng tài trí hơn người.
*Làng quê và thị trấn
“Giống như tỷ nghĩ.” Dạ Dao Quang nhếch môi một cái.
Ôn Trường Tùng và Liễu thị rất biết làm người. Liễu thị thậm chí còn dạy cho không ít trẻ nhỏ trong thôn biết chữ, danh tiếng ở thôn Đỗ gia vẫn luôn rất tốt. Mặc dù cũng có vài người vài hộ không hòa hợp, nhưng giữa hai bên cũng không có thù sâu hận lớn gì, đều ở chung một thôn với nhau, cũng không thể ra tay tàn nhẫn với nàng như vậy. Đặc biệt là thủ pháp của đối phương, rõ ràng không phải là người lần đầu tiên làm chuyện này.
Ngoại trừ Sở gia và họ có xung đột lợi ích ra, thật sự nghĩ không ra là ai đã hạ thủ.
“Chúng ta không thể cứ bỏ qua như vậy được!” Ôn Đình Trạm nghiến răng nghiến lợi.
“Trạm Ca Nhi dự định sẽ làm gì?” Dạ Dao Quang hỏi.
“Con trai bảo bối của Sở Hà đang ở thư viện, cậu ta từ trước đến nay không hòa hợp với tên tiểu tử Từ gia. Tiểu tử Từ gia có một con dế bảo bối, cả ngày mang theo bên mình, nhưng chỉ cần cậu ta vào nhà vệ sinh là sẽ đặt con dế đó lên bệ cửa sổ, còn đặt ở vị trí nào thì có một lần đệ đã vô tình nhìn thấy. Đợi ngày mai đệ đến thư viện, sẽ cầm con dế đi, chỉ cần đặt ở chỗ Sở Bảo nhìn thấy được, cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua. Nếu con dế này bị Sở Bảo giết chết, tiểu tử Từ gia chắc chắn sẽ lấy mạng nhỏ của cậu ta!” Ôn Đình Trạm híp đôi mắt nhỏ dài của hắn lại.
Dạ Dao Quang không khỏi có chút kinh sợ. Đứa trẻ trước mắt nàng luôn được xem là thần đồng, thế nên cho dù không giao được học phí, tiên sinh cũng tự dùng tiền của mình để giữ hắn ở lại thư viện. Đây cũng là lần đầu tiên trong ký ức của nguyên chủ biết được tâm tư kín đáo của thiếu niên nhỏ tuổi này, tuổi mụ của hắn mới chín tuổi thôi đó!
Từ gia là một gia đình hương thân, vẫn luôn không hòa hợp với Sở gia, tính tình của trưởng tôn Từ gia vô cùng dữ dằn. Sở Bảo lại ỷ vào sự yêu thương cưng chiều trong nhà, cũng là một đứa trẻ coi trời bằng vung.
“Nếu làm lớn chuyện, Sở gia và Từ gia chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.” Dạ Dao Quang nắm lấy tay Ôn Đình Trạm, nói: “Chuyện của Sở gia, ta tự có cách. Trạm Ca Nhi, ta không hy vọng trên tay đệ dính đến mạng người.”
“Bây giờ chúng ta người nhỏ sức yếu, hoàn toàn không làm gì được Sở gia, tỷ có cách gì? Họ suýt chút nữa đã hại chết tỷ, nếu không dạy dỗ họ một chút, lần này không thành, chắc chắn sẽ có lần sau!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ôn Đình Trạm hiện lên một chút tàn bạo.
“Trạm Ca Nhi, đệ như vậy không cảm thấy có lỗi với sự dạy dỗ của mẫu thân sao?” Dạ Dao Quang nghiêm mặt nói, thấy Ôn Đình Trạm thu lại sự tàn bạo, nàng mới tiếp tục nói: “Lần này trong lúc tỷ hôn mê, gặp được mẫu thân trong mơ, mẫu thân đã dạy cho tỷ cái gì gọi là huyền học. Tỷ đã học được rất nhiều thứ, đối phó với Sở gia, chúng ta có thể không cần đổ máu, hơn nữa còn không khiến cho bất cứ người nào đặt sự nghi ngờ lên người chúng ta.”
“Tỷ nói thật sao?” Ôn Đình Trạm vội vàng nắm chặt lấy tay của Dạ Dao Quang: “Mẫu thân còn nói gì với tỷ không?”
Thiếu niên luôn luôn kiên cường, cuối cùng cũng lộ ra vẻ yếu đuối, hốc mắt ửng đỏ. Dạ Dao Quang nhìn thấy cảnh này, không khỏi có chút mềm lòng, nhưng lời đã thốt ra, không thể không nói tiếp: “Mẫu thân dặn chúng ta phải sống cho thật tốt, bình yên khỏe mạnh là kỳ vọng lớn nhất của mẫu thân dành cho chúng ta.” Sau cùng, Dạ Dao Quang lại nói thêm một câu: “Mẫu thân còn nói, sau này bất cứ việc gì đệ đều phải nghe tỷ!”
“Được, sau này đệ đều nghe theo tỷ.” Thiếu niên nhỏ nhắn, một chút cũng không hề nghi ngờ lời nói của người thân duy nhất của hắn. Lời hứa hẹn này hắn ghi nhớ trong lòng cả đời.
Cho dù sau này hắn ngồi trên địa vị cao, quyền khuynh thiên hạ, bị người đời chế giễu là sợ vợ, Ôn Đình Trạm vẫn tuân thủ lời hứa hẹn này. Cả đời chưa hề phản bác lại người quan trọng nhất, quý trọng nhất trong cuộc đời này của hắn dù chỉ một lần, mọi việc đều lấy nàng làm đầu.