Chương 26: Ta chỉ hào phóng với mỹ nam.
“Mộc Tứ vô lễ đã mạo phạm cô nương, xin cô nương thứ tội.” Mộc Tứ lập tức quỳ xuống, bởi vì nàng ta cũng không ngốc, Dạ Dao Quang có năng lực như vậy, nếu nàng thật sự là đồng bọn của đám người kia, chỉ e là bọn họ còn chưa ra khỏi khách điếm thì đã chết rồi.
Dạ Dao Quang cũng không để ý đến nàng ta, nàng đi vào bên trong, lại nhìn thấy phía bên trái bụng của Nguyệt Thần công tử xuất hiện một lỗ máu rất lớn, sợ là đã bị thương tới dạ dày.
“Vết thương này... Trong nhóm các ngươi đã xuất hiện phản đồ?” Dạ Dao Quang vừa nhìn đã biết vết thương này là do bị dao găm đâm vào ở một khoảng cách gần. Có điều lúc mặt trời lặn nàng lại không nhìn ra trong mấy người bọn họ có kẻ nào là nội gián, thế là lại hỏi: “Người chi viện cho các ngươi làm phản?”
Không phải là những người ban đầu thì chính là những người đến chi viện, vả lại đám người này còn rất được tín nhiệm, nếu không sao có thể gây ra vết thương nặng như vậy cho Nguyệt Thần công tử chứ?
“Ánh mắt của cô nương sáng như đuốc.” Mặc dù Mộc Tam không rõ tại sao Dạ Dao Quang lại biết, nhưng hắn cũng không hỏi mà chỉ nói: “Cô nương có thể cứu công tử không, Mộc Tam nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp.”
“Có lẽ đây cũng là ý trời, ra bên ngoài đợi đi.” Nói xong Dạ Dao Quang bèn ngồi xuống bên mép giường.
Tên này nếu không phải gặp được nàng, e là thần y có tới đây thì cũng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn. Dạ dày của hắn đã bị đâm thủng. Đến khi Mộc Tứ ra ngoài, lòng bàn tay Dạ Dao Quang bắt đầu vận khí ngũ hành, từng chút từng chút một đưa nó từ miệng vết thương đưa vào trong cơ thể của Nguyệt Thần công tử.
Chất khí vô hình, mát lạnh, nhẹ nhàng khiến cho vết thương vô cùng đau nhức đã thoải mái hơn đôi chút. Đôi mày cho dù hôn mê cũng nhíu chặt cuối cùng đã buông lỏng ra. Sắc mặt của Nguyệt Thần công tử vẫn trắng bệch, nhưng không còn đổ mồ hôi lạnh nữa.
Thấy vậy, Dạ Dao Quang bèn thu tay về. Khí ngũ hành của nàng rất quý giá, không thể lãng phí một cách tùy tiện được, có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của hắn đã là không tệ rồi.
Lau mồ hôi đang tuôn ra trên trán, Dạ Dao Quang nghe thấy tiếng bước chân vội vàng đang đến gần. Rất nhanh Lý quản sự đã dẫn theo một người bước vào, mà người này khiến cho sự mệt mỏi vì hao phí khí ngũ hành của Dạ Dao Quang bỗng chốc trở thành hư không.
Bởi vì người vừa mới đến là một mỹ nam chính hiệu!
Nam tử mặc một bộ áo vải màu trắng viền xanh, chắc cũng khoảng hai mươi tuổi. Y có một mái tóc trắng khiến người khác phải băn khoăn. Nương theo bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng của y, giống như tơ tằm dệt trong tim, khiến cho trái tim của người khác đập rộn lên, ngũ quan không phải vô cùng tinh xảo, nhưng đường nét dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm tựa như chứa đựng cả một bầu trời đêm đầy sao – vừa lộng lẫy lại huyền bí. Làn da trắng sáng mịn màng hơn những người bình thường rất nhiều, đi cùng đôi môi đỏ hồng, khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man.
Trời bên ngoài rất tối, y bước vào căn phòng đang thắp đèn dầu, tựa như một tinh linh khoác trên mình thánh quang chậm rãi bước ra từ trong bóng tối. Đây quả thực là một nam tử vừa đẹp lại vừa thoát tục không khác gì tinh linh. Cho dù là áo vải thô cũng không thể che được phong thái tuyệt thế của y.
“Người bệnh đang ở đâu?” Nam tử vừa bước vào bèn cất giọng hỏi.
Giọng nói của y trong veo như thủy tinh, nó ẩn chứa sự thanh thấu khó có thể diễn tả thành lời.
“Ngài là thần y Mạch Khâm!” Mộc Tam lập tức trở nên kích động, vội vàng bước tới hành lễ: “Mạch thần y, mời vào trong, công tử nhà ta đang ở bên trong.”
“Mục Đồng, băng bó vết thương cho vị cô nương này trước.” Mạch Khâm liếc nhìn Mộc Tứ, dặn dò thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi đang cõng hòm thuốc đi đằng sau y. Sau đó Mạch Khâm theo Mộc Tam vào trong, lúc đi ngang qua người Dạ Dao Quang, y bỗng nhiên dừng lại một chút.
Thần y à, trẻ như vậy, thần y đẹp trai như vậy, quả nhiên chỉ có cổ đại mới có.
Mặt Dạ Dao Quang chứa đầy sự si mê nhìn Mạch Khâm, đi theo phía sau bọn họ.
“Công tử nhà các ngươi đã có người chữa trị qua rồi.” Mạch Khâm chỉ nhìn miệng vết thường liền nói.
“Là vị cô nương này đã giúp công tử xử lý miệng vết thương.” Mạch Tam có chút thấp thỏm, không ngờ rằng bọn họ còn có thể may mắn gặp được thần y Mạch Khâm. Mạch Khâm nổi danh thiên hạ, nhưng tính tình lại rất cổ quái, nếu người bệnh đã được người khác chữa trị trước khi y tới thì dù người đó có chết y cũng sẽ không cứu.
Kỳ lạ, Mạch Khâm vậy mà chỉ liếc nhìn Dạ Dao Quang một cái, y giơ tay bắt mạch, sau đó rất nhanh đã thu tay lại: “Các ngươi nên cảm ơn vị cô nương này, nếu không có nàng, cho dù là ta cũng không cứu nổi công tử nhà các ngươi. Bây giờ công tử nhà các ngươi đã không còn gì đáng ngại, ta kê ba đơn thuốc, cách sắc thuốc thì cứ hỏi Mục Đồng.”
Nói xong y lập tức đi ra ngoài, mà Mục Đồng cũng rất nhanh nhẹn, đã băng bó vết thương cho Mộc Tứ xong, hắn nhanh chóng lấy giấy mực trong hòm thuốc ra, trải giấy mài mực.
Mạch Khâm đãviết xong phương thuốc, trên giấy vậy mà chỉ có bốn vị thuốc.
Nhưng không một ai nghi ngờ, vẻ mặt Mộc Tam lộ rõ sự vui mừng cầm lấy phương thuốc đi theo Mục Đồng bốc thuốc, để Mộc Tứ ở lại chăm sóc cho công tử. Mà Dạ Dao Quang thì ngồi bên cạnh, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn về phía Mạch Khâm đang ung dung thưởng trà bên cạnh nàng.
Bởi vì Mạch Khâm trùng hợp cũng đến tìm chỗ ngủ trọ. Nửa đêm Lý quản sự đến gõ cửa hai hiệu thuốc nhưng đều không có ai mở cửa, vừa lúc nhìn thấy Mục Đồng cõng hòm thuốc đi phía sau Mạch Khâm, ông bèn bước đến hỏi thăm. Sau khi nhận được đáp án thì lập đưa hai người chủ tớ Mạch Khâm trở về khách điếm. Có điều phòng ở đây cũng đã hết sạch, Lý quản sự đành phải đi thu dọn phòng, dự định ông và ba người nữa sẽ chen chúc vào một phòng, nhường một phòng cho Mạch Khâm.
“Hình như cô nương rất hài lòng với khuôn mặt của tại hạ.” Ánh mắt của Dạ Dao Quang quá nóng bỏng và chuyên chú, dù là người trước nay tâm lặng như nước như Mạch Khâm cũng không có cách nào làm lơ.
Dạ Dao Quang khẽ nở nụ cười dịu dàng, gật đầu như giã tỏi: “Mạch thượng vô song, đầu bạc còn đẹp hơn tóc đen gấp ngàn lần; Khâm tứ vu thiên*, ngọc ngà châu báu sao có thể sánh bằng nhan sắc của quân vương.”
*Được trời ban
Mạch Khâm nghe vậy bèn có chút sửng sốt, đưa mắt nhìn Dạ Dao Quang, đôi mắt lấp lánh hỏi: “Không biết phải xưng hô với cô nương thế nào?”
“Dạ Dao Quang.” Dạ Dao Quang trả lời vô cùng ngắn gọn dứt khoát.
“Dạ cô nương, không biết cô nương chữa thương thế nào, có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã chữa khỏi vết thương ở dạ dày?” Mạch Khâm hỏi tiếp.
“Bí mật.” Dạ Dao Quang không nói thành tiếng, mà dùng khẩu hình để ‘nói’ ra hai chữ này.
“Là tại hạ đường đột.” Mạch Khâm cho rằng Dạ Dao Quang có thể đã dùng tuyệt học gia truyền, thế là tiếp tục hỏi: “Trong nhà cô nương có người hành y chăng?”
“Cũng không có.” Dạ Dao Quang lắc đầu: “Ta là Địa Sư.”
Đôi mắt tĩnh mịch của Mạch Khâm cuối cùng cũng xuất hiện một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh nó đã biến mất: “Cô nương vậy mà lại là tu sĩ huyền học, thất kính thất kính.”
“Có phải không lâu trước đây ngươi mới nhìn thấy người chết đúng không?” Dạ Dao Quang híp mắt.
Mạch Khâm yên lặng, không nói lời nào.
“Trên người ngươi đã nhiễm phải sát khí.” Nói xong Dạ Dao Quang bèn lấy ra một lá bùa hình tam giác từ bên hông: “Hôm nay ta đã tiêu hao không ít nguyên khí, cũng không giúp ngươi trừ tà được. Ngươi mang lá bùa này theo bên người, không tới mấy ngày sát khí trên người ngươi sẽ tiêu giảm.”
Mạch Khâm nhìn Dạ Dao Quang, đột nhiền cười khẽ nói: “Tại hạ đã gặp qua không ít tu sĩ huyền học, nhưng chưa có người nào hào phóng như cô nương, đây chính là lần đâu tiên.”
“Ta chỉ hào phòng với mỹ nam thôi.” Dạ Dao Quang chớp mắt nhìn y.
Cơ thể Mạch Khâm chấn động, sau đó mặt không cảm xúc, nhưng không một ai phát hiện ra tai của y đã đỏ ửng. Mạch Khâm duỗi tay nhận lấy là bùa của Dạ Dao Quang, rồi lấy từ trong tay áo ra một lọ sứ: “Có đi mà không có lại thì sẽ rất bất lịch sự, đành tặng cho cô nương thứ này vậy.”
Mạch Khâm không nói đó là gì, nhưng y đã mang theo bên người thì chắc chắn không phải là mấy loại thuốc bình thường. Cơ thế của nàng sẽ dần dần trở nên bách bệnh không xâm, nhưng nhà nàng vẫn còn một bé shota, thuốc của thần y không lấy thì thật đúng là quá lãng phí!